Tác giả:

Gia tộc Nam Phong là dòng họ quý tộc giàu có và quyền lực bậc nhất từ bao đời nay. Nhắc đến Nam Phong không ai là không biết đến, tin đồn bay xa khắp nơi như một câu chuyện phiếm truyền miệng bao người. Người chuẩn bị tiếp quản gia tộc này chính là người cháu đích tôn c*̉a dòng họ - Nam Phong Thần. Anh hoàn hảo đến tuyệt đối, không thể tìm ra bất cứ một khuyết điểm nào trên người này. Dung mạo thì tuyệt mỹ, chỉ cần một cái liếc mắt c*̃ng có thể làm cho người ta nhớ mãi không quên. Khuôn mặt tinh tế như được chạm khắc, sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng quyến rũ, nhưng đặc biệt nhất chính là đôi mắt. Chính là đôi mắt đặc trưng của người thừa kế dòng họ Nam Phong - màu mắt xanh tím, sâu thẳm như biển khơi khiến người ta như bị đắm chìm trong đó. Anh không chỉ thông minh, tài năng, giàu có mà còn là hoàng tử c*̉a cả một vương quốc nhỏ khiến cho mọi người từ trên xuống dưới đều phải…

Chương 1-2: Phản diện

Chạm Vào Hạnh PhúcTác giả: Haje BoonTruyện Ngôn TìnhGia tộc Nam Phong là dòng họ quý tộc giàu có và quyền lực bậc nhất từ bao đời nay. Nhắc đến Nam Phong không ai là không biết đến, tin đồn bay xa khắp nơi như một câu chuyện phiếm truyền miệng bao người. Người chuẩn bị tiếp quản gia tộc này chính là người cháu đích tôn c*̉a dòng họ - Nam Phong Thần. Anh hoàn hảo đến tuyệt đối, không thể tìm ra bất cứ một khuyết điểm nào trên người này. Dung mạo thì tuyệt mỹ, chỉ cần một cái liếc mắt c*̃ng có thể làm cho người ta nhớ mãi không quên. Khuôn mặt tinh tế như được chạm khắc, sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng quyến rũ, nhưng đặc biệt nhất chính là đôi mắt. Chính là đôi mắt đặc trưng của người thừa kế dòng họ Nam Phong - màu mắt xanh tím, sâu thẳm như biển khơi khiến người ta như bị đắm chìm trong đó. Anh không chỉ thông minh, tài năng, giàu có mà còn là hoàng tử c*̉a cả một vương quốc nhỏ khiến cho mọi người từ trên xuống dưới đều phải… Khu vườn phía sau học viện Nam Phong là nơi thích hợp cho những cuộc thảo luận "nho nhỏ" giữa các cô gái.Sam Y hờ hững chẳng muốn nhìn người con gái trước mắt.  Cuộc sống của những người như cô ta thật nhàm chán, chỉ thích diễn kịch cho người khác xem mà không nghĩ đến diễn xuất của mình kém cỏi biết chừng nào."Em xin lỗi, chị, chị đừng trách anh ấy, tất cả là do em, là em có lỗi với Băng Băng..."Tiếng nức nở vang khắp cả khu vườn yên ắng."Tha thứ ư? Tôi đang nghĩ xem cô muốn được tha thứ như thế nào, Bạch Hạ Khuê?"Sam Y gằn từng chữ rồi bất ngờ vung tay tát thẳng vào khuôn mặt xinh đẹp trước mắt:"Tránh xa tôi ra, tôi ghê tởm cô!"Sam Y rút trong túi ra tờ giấy lau tay, ném thẳng vào bộ mặt giả dối kia và quay lưng bước đi. Đã thích xem kịch, tôi cũng diễn cho mấy người vui. Sam Y chẳng quan tâm đám đông đang vây xung quanh xem trò vui. Mọi hành động c*̉a cô đã được thu trọn vào đôi mắt xanh tím của kẻ xem kịch. Ánh mắt ấy vẫn không dời đi khỏi bóng dáng xinh đẹp đang lướt thật nhanh qua mình:"Thật đúng là phong cách c*̉a cô ta!"Cảm nhận có ánh mắt đang nhìn mình, Hạ Khuê mỉm cười một cách độc ác, nâng ánh mắt lên nhìn người con trai đang bước đến bên mình, trưng ra bộ mặt đáng thương cầu cứu:"Thần, anh...""Cô không đi làm diễn viên thật là uổng phí nhân tài đất nước!"Phong Thần chán ghét liếc Hạ Khuê, hai người chưa bao giờ quen thân mà cô ta lại dám nghĩ đến việc nhờ vả anh."Anh với em có cùng mục đích. Chúng ta đều không ưa Sam Y mà. Anh có muốn hợp tác với em không?" Hạ Khuê thay đổi thái độ ngay lập tức, vội dính sát vào người Phong Thần."Tôi chưa đến mức phải hợp tác với loại người như cô. Tốt nhất là tránh xa tôi một chút." Phong Thần vẫn chưa nhìn Hạ Khuê thêm lần nào, lạnh lùng nói rồi bỏ đi.Hạ Khuê tức giận giậm chân tại chỗ, nóng nảy cầm tờ giấy vừa bị ném vào người xé thành từng mảnh.

Khu vườn phía sau học viện Nam Phong là nơi thích hợp cho những cuộc thảo luận "nho nhỏ" giữa các cô gái.

Sam Y hờ hững chẳng muốn nhìn người con gái trước mắt.  Cuộc sống của những người như cô ta thật nhàm chán, chỉ thích diễn kịch cho người khác xem mà không nghĩ đến diễn xuất của mình kém cỏi biết chừng nào.

"Em xin lỗi, chị, chị đừng trách anh ấy, tất cả là do em, là em có lỗi với Băng Băng..."

Tiếng nức nở vang khắp cả khu vườn yên ắng.

"Tha thứ ư? Tôi đang nghĩ xem cô muốn được tha thứ như thế nào, Bạch Hạ Khuê?"

Sam Y gằn từng chữ rồi bất ngờ vung tay tát thẳng vào khuôn mặt xinh đẹp trước mắt:

"Tránh xa tôi ra, tôi ghê tởm cô!"

Sam Y rút trong túi ra tờ giấy lau tay, ném thẳng vào bộ mặt giả dối kia và quay lưng bước đi. Đã thích xem kịch, tôi cũng diễn cho mấy người vui. Sam Y chẳng quan tâm đám đông đang vây xung quanh xem trò vui. Mọi hành động c*̉a cô đã được thu trọn vào đôi mắt xanh tím của kẻ xem kịch. Ánh mắt ấy vẫn không dời đi khỏi bóng dáng xinh đẹp đang lướt thật nhanh qua mình:"Thật đúng là phong cách c*̉a cô ta!"

Cảm nhận có ánh mắt đang nhìn mình, Hạ Khuê mỉm cười một cách độc ác, nâng ánh mắt lên nhìn người con trai đang bước đến bên mình, trưng ra bộ mặt đáng thương cầu cứu:

"Thần, anh..."

"Cô không đi làm diễn viên thật là uổng phí nhân tài đất nước!"

Phong Thần chán ghét liếc Hạ Khuê, hai người chưa bao giờ quen thân mà cô ta lại dám nghĩ đến việc nhờ vả anh.

"Anh với em có cùng mục đích. Chúng ta đều không ưa Sam Y mà. Anh có muốn hợp tác với em không?" Hạ Khuê thay đổi thái độ ngay lập tức, vội dính sát vào người Phong Thần.

"Tôi chưa đến mức phải hợp tác với loại người như cô. Tốt nhất là tránh xa tôi một chút." Phong Thần vẫn chưa nhìn Hạ Khuê thêm lần nào, lạnh lùng nói rồi bỏ đi.

Hạ Khuê tức giận giậm chân tại chỗ, nóng nảy cầm tờ giấy vừa bị ném vào người xé thành từng mảnh.

Chạm Vào Hạnh PhúcTác giả: Haje BoonTruyện Ngôn TìnhGia tộc Nam Phong là dòng họ quý tộc giàu có và quyền lực bậc nhất từ bao đời nay. Nhắc đến Nam Phong không ai là không biết đến, tin đồn bay xa khắp nơi như một câu chuyện phiếm truyền miệng bao người. Người chuẩn bị tiếp quản gia tộc này chính là người cháu đích tôn c*̉a dòng họ - Nam Phong Thần. Anh hoàn hảo đến tuyệt đối, không thể tìm ra bất cứ một khuyết điểm nào trên người này. Dung mạo thì tuyệt mỹ, chỉ cần một cái liếc mắt c*̃ng có thể làm cho người ta nhớ mãi không quên. Khuôn mặt tinh tế như được chạm khắc, sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng quyến rũ, nhưng đặc biệt nhất chính là đôi mắt. Chính là đôi mắt đặc trưng của người thừa kế dòng họ Nam Phong - màu mắt xanh tím, sâu thẳm như biển khơi khiến người ta như bị đắm chìm trong đó. Anh không chỉ thông minh, tài năng, giàu có mà còn là hoàng tử c*̉a cả một vương quốc nhỏ khiến cho mọi người từ trên xuống dưới đều phải… Khu vườn phía sau học viện Nam Phong là nơi thích hợp cho những cuộc thảo luận "nho nhỏ" giữa các cô gái.Sam Y hờ hững chẳng muốn nhìn người con gái trước mắt.  Cuộc sống của những người như cô ta thật nhàm chán, chỉ thích diễn kịch cho người khác xem mà không nghĩ đến diễn xuất của mình kém cỏi biết chừng nào."Em xin lỗi, chị, chị đừng trách anh ấy, tất cả là do em, là em có lỗi với Băng Băng..."Tiếng nức nở vang khắp cả khu vườn yên ắng."Tha thứ ư? Tôi đang nghĩ xem cô muốn được tha thứ như thế nào, Bạch Hạ Khuê?"Sam Y gằn từng chữ rồi bất ngờ vung tay tát thẳng vào khuôn mặt xinh đẹp trước mắt:"Tránh xa tôi ra, tôi ghê tởm cô!"Sam Y rút trong túi ra tờ giấy lau tay, ném thẳng vào bộ mặt giả dối kia và quay lưng bước đi. Đã thích xem kịch, tôi cũng diễn cho mấy người vui. Sam Y chẳng quan tâm đám đông đang vây xung quanh xem trò vui. Mọi hành động c*̉a cô đã được thu trọn vào đôi mắt xanh tím của kẻ xem kịch. Ánh mắt ấy vẫn không dời đi khỏi bóng dáng xinh đẹp đang lướt thật nhanh qua mình:"Thật đúng là phong cách c*̉a cô ta!"Cảm nhận có ánh mắt đang nhìn mình, Hạ Khuê mỉm cười một cách độc ác, nâng ánh mắt lên nhìn người con trai đang bước đến bên mình, trưng ra bộ mặt đáng thương cầu cứu:"Thần, anh...""Cô không đi làm diễn viên thật là uổng phí nhân tài đất nước!"Phong Thần chán ghét liếc Hạ Khuê, hai người chưa bao giờ quen thân mà cô ta lại dám nghĩ đến việc nhờ vả anh."Anh với em có cùng mục đích. Chúng ta đều không ưa Sam Y mà. Anh có muốn hợp tác với em không?" Hạ Khuê thay đổi thái độ ngay lập tức, vội dính sát vào người Phong Thần."Tôi chưa đến mức phải hợp tác với loại người như cô. Tốt nhất là tránh xa tôi một chút." Phong Thần vẫn chưa nhìn Hạ Khuê thêm lần nào, lạnh lùng nói rồi bỏ đi.Hạ Khuê tức giận giậm chân tại chỗ, nóng nảy cầm tờ giấy vừa bị ném vào người xé thành từng mảnh.

Chương 1-2: Phản diện