Tác giả:

Chương 1: Em tên gì? “Người đó là cô Lâm đúng không?” “Xế, có tiếng không có miếng thì cô với chả Lâm gì. Nghe bảo cậu Lâm còn chẳng buồn xuất hiện trong ngày lấy giấy kết hôn cơ! Biết đâu cậu chủ không biết mặt mũi cô ta ra sao luôn đấy” Lê Nhật Linh nghe rất rõ lời bàn tán của các nữ giúp việc nhà họ Lâm, nhưng cô chẳng còn tí hơi sức nào để quan tâm đến nó nữa. Chuyến bay về nước đã kéo dài hơn mười tiếng đồng hồ và bây giờ cô chỉ muốn ném mình lên giường ngủ một giấc thật ngon thôi. Bước vào căn phòng mẹ Lâm đã chỉ, Lê Nhật Linh cởi chiếc váy liền thấm mồ hôi xuống bất chấp đôi giày cao gót nhọn dưới chân. Khóa kéo nằm bên hông eo nên cô phải mất rất nhiều sức để mở nó, làn váy thoáng trượt xuống giải thoát cơ thể trảng ngần chẳng thua kém gì Ngọc Trinh. “Cạch, tiếng cửa phòng tắm bị ai đó đẩy ra và người đàn ông chỉ quấn mỗi chiếc khăn tắm quanh hông đang đứng đó. Đôi mắt sâu thăm thẳm chợt lóe tia sáng tối †ăm nhìn cô. Bắt đầu từ khi làn váy trượt xuống khỏi cơ thể, có thể nói…

Chương 1005

Chỉ Yêu Chiều Cô Vợ Bé NhỏTác giả: Nụ CườiTruyện Ngôn TìnhChương 1: Em tên gì? “Người đó là cô Lâm đúng không?” “Xế, có tiếng không có miếng thì cô với chả Lâm gì. Nghe bảo cậu Lâm còn chẳng buồn xuất hiện trong ngày lấy giấy kết hôn cơ! Biết đâu cậu chủ không biết mặt mũi cô ta ra sao luôn đấy” Lê Nhật Linh nghe rất rõ lời bàn tán của các nữ giúp việc nhà họ Lâm, nhưng cô chẳng còn tí hơi sức nào để quan tâm đến nó nữa. Chuyến bay về nước đã kéo dài hơn mười tiếng đồng hồ và bây giờ cô chỉ muốn ném mình lên giường ngủ một giấc thật ngon thôi. Bước vào căn phòng mẹ Lâm đã chỉ, Lê Nhật Linh cởi chiếc váy liền thấm mồ hôi xuống bất chấp đôi giày cao gót nhọn dưới chân. Khóa kéo nằm bên hông eo nên cô phải mất rất nhiều sức để mở nó, làn váy thoáng trượt xuống giải thoát cơ thể trảng ngần chẳng thua kém gì Ngọc Trinh. “Cạch, tiếng cửa phòng tắm bị ai đó đẩy ra và người đàn ông chỉ quấn mỗi chiếc khăn tắm quanh hông đang đứng đó. Đôi mắt sâu thăm thẳm chợt lóe tia sáng tối †ăm nhìn cô. Bắt đầu từ khi làn váy trượt xuống khỏi cơ thể, có thể nói… Chương 1005 Hà Dĩ Phong gật đầu, dáng vẻ như có điều gì đó rồi mở miệng nói: “Cô không hiểu ư?” Lê Nhật Linh nhìn Hà Dĩ Phong, biết có lẽ suy nghĩ của anh †a giống mình, nói chung là giống nhau đến mười phần rồi. Nhưng lẽ nào anh ta có cách để có thể khiến cho Hạ Lan Châu chính miệng thừa nhận bức ảnh đó là do cô ấy chụp? Cho dù cô ấy có thừa nhận thì có thể thế nào? Lê Nhật Linh lắc đầu, không biết tại sao mà lần này quay về trong lòng cô lại rất bình tĩnh khi nhìn thấy tin tức như vậy, và cũng không lo lắng Lâm Quân sẽ hiểu lầm mình. Cũng không phải là cô không để ý, chỉ là dường như cô đã trải qua bao nhiêu sóng to gió lớn ở Pháp và cũng đã cùng Lâm Quân nhìn thấy rất nhiều thứ. Lần này ngay cả cha Lâm Tư và Hoàng Anh cũng không nghi ngờ mình, huống chỉ là Lâm Quân? Lâm Quân sẽ tin mình, chỉ e rằng anh cũng giống như Hà Dĩ Phong, sẽ không dễ dàng buông tha cho nhà họ Hạ. “Lan Châu, điều này có ý gì vậy?” Hạ Huy Thành cũng phát hiện điều bất ổn trong chuyện này, anh ấy nhìn Hạ Lan Châu rồi mở miệng hỏi. “Anh à, anh cũng nghi ngờ em sao?” “Anh không nghỉ ngờ em, nhưng..” Hạ Huy Thành mở miệng nói, nhưng trong chuyện này anh ấy thật sự có niềm nghỉ ngờ rất lớn đối với Hạ Lan Châu. Cô ấy cũng có lý do để làm ra chuyện này. “Em không biết gì cả” Hạ Lan Châu giậm chân, quay người chạy về phòng mình. Gương mặt ủy khuất của cô ấy khiến cho Hạ Huy Thành không khỏi nghỉ ngờ sự suy đoán của mình. “Hử?” Hà Dĩ Phong nghiêng đầu, nhìn gương mặt đầy u sầu lo lắng của Hạ Huy Thành trước mặt mìn và đợi anh ấy giải thích cho mình. “Bỏ đi” Lê Nhật Linh không nhịn được mà mở miệng nói, cô nhìn Hà Dĩ Phong rồi lại nhắc lại lần nữa: “Bỏ đi” Chuyện của Hạ Lan Châu thì có liên quan gì đến chuyện của Hạ Huy Thành? Quan hệ giữa Hạ Lan Châu và mình cũng rất tế nhị, hơn nữa chỉ cần Hà Dĩ Phong tình nguyện thì tờ báo này cũng có thể giải quyết bất cứ lúc nào. Nếu như đã như vậy thì chỉ chăng biến chuyện to thành chuyện nhỏ, không truy cứu nữa. “Bỏ đi sao?” Hà Dĩ Phong lắc đầu, gương mặt trở nên nghiêm khắc: “Nhật Linh, em như vậy không phải là lương thiện mà là quá ngu xuẩn, là đang để mặc cho bọn họ đối phó với em đó!” Mẹ của Hạ Huy Thành sững sờ, dường như bà ta biết Hà Dĩ Phong định truy cứu đến cùng. “Vậy tôi sẽ hỏi rõ Lan Châu rồi nói lại với mấy người. Còn về tờ báo thì tôi cũng sẽ liên hệ với tất cả tòa soạn báo, bảo họ thu hồi tin tức lại. Về danh dự của Nhật Linh, tôi tình nguyện đích thân mở buổi họp báo để giải thích” “Có được không?” Giọng nói của Hạ Huy Thành vang lên, nói ra những phương án giải quyết một cách rất thản nhiên. Hà Dĩ Phong nhíu chặt mà lại, có thể nhìn thấy anh ta vẫn không hài lòng lắm về kết quả này. “Được” Lê Nhật Linh gật đầu, ra hiệu cho Lê Minh Nguyệt kéo Hà Dĩ Phong qua đây. Ánh mắt Hà Dĩ Phong trở nên nặng nề khó chịu, tuy rằng đương nhiên bản thân anh ra không hài lòng, nhưng người trong cuộc là Lê Nhật Linh đã đồng ý như vậy rồi cho nên anh ta cũng không còn cách nào khác. “Tôi muốn đích thân Hạ Lan Châu mở buổi họp báo để xin lỗi” “Được thôi” Hạ Huy Thành gật đầu đồng ý mà không hề do dự gì. “Anh có thể quyết định thay cô ta sao?” Hà Dĩ Phong không tin tưởng lắm, lại bắt đầu nghỉ ngờ lời nói của Hạ Huy Thành không hề khách khí gì. “Có thể mà, dù sao tôi cũng là anh trai của con bé” Hạ Huy Thành nở nụ cười. “Vậy thì tôi hy vọng anh có thể nói được làm được” Hà Dĩ Phong nhếch khóe môi lên, sau đó đưa Lê Minh Nguyệt và Lê Nhật Linh quay người rời khỏi nhà họ hạ. Mà Hạ Huy Thành nhìn bóng dáng dần xa của Lê Nhật Linh, khế thờ dài một hơi. Khoảng cách giữa anh ấy và Lê Nhật Linh thật sự càng ngày càng trở nên xa cách rồi. Nhưng vào giây phút anh ấy quyết định buông tay, giữa hai người họ đã không thể quay lại được như trước nữa.

Chương 1005

 

Hà Dĩ Phong gật đầu, dáng vẻ như có điều gì đó rồi mở miệng nói: “Cô không hiểu ư?” Lê Nhật Linh nhìn Hà Dĩ Phong, biết có lẽ suy nghĩ của anh †a giống mình, nói chung là giống nhau đến mười phần rồi.

 

Nhưng lẽ nào anh ta có cách để có thể khiến cho Hạ Lan Châu chính miệng thừa nhận bức ảnh đó là do cô ấy chụp?

 

Cho dù cô ấy có thừa nhận thì có thể thế nào? Lê Nhật Linh lắc đầu, không biết tại sao mà lần này quay về trong lòng cô lại rất bình tĩnh khi nhìn thấy tin tức như vậy, và cũng không lo lắng Lâm Quân sẽ hiểu lầm mình.

 

Cũng không phải là cô không để ý, chỉ là dường như cô đã trải qua bao nhiêu sóng to gió lớn ở Pháp và cũng đã cùng Lâm Quân nhìn thấy rất nhiều thứ.

 

Lần này ngay cả cha Lâm Tư và Hoàng Anh cũng không nghi ngờ mình, huống chỉ là Lâm Quân?

 

Lâm Quân sẽ tin mình, chỉ e rằng anh cũng giống như Hà Dĩ Phong, sẽ không dễ dàng buông tha cho nhà họ Hạ.

 

“Lan Châu, điều này có ý gì vậy?” Hạ Huy Thành cũng phát hiện điều bất ổn trong chuyện này, anh ấy nhìn Hạ Lan Châu rồi mở miệng hỏi.

 

“Anh à, anh cũng nghi ngờ em sao?” “Anh không nghỉ ngờ em, nhưng..” Hạ Huy Thành mở miệng nói, nhưng trong chuyện này anh ấy thật sự có niềm nghỉ ngờ rất lớn đối với Hạ Lan Châu.

 

Cô ấy cũng có lý do để làm ra chuyện này.

 

“Em không biết gì cả” Hạ Lan Châu giậm chân, quay người chạy về phòng mình. Gương mặt ủy khuất của cô ấy khiến cho Hạ Huy Thành không khỏi nghỉ ngờ sự suy đoán của mình.

 

“Hử?” Hà Dĩ Phong nghiêng đầu, nhìn gương mặt đầy u sầu lo lắng của Hạ Huy Thành trước mặt mìn và đợi anh ấy giải thích cho mình.

 

“Bỏ đi” Lê Nhật Linh không nhịn được mà mở miệng nói, cô nhìn Hà Dĩ Phong rồi lại nhắc lại lần nữa: “Bỏ đi” Chuyện của Hạ Lan Châu thì có liên quan gì đến chuyện của Hạ Huy Thành? Quan hệ giữa Hạ Lan Châu và mình cũng rất tế nhị, hơn nữa chỉ cần Hà Dĩ Phong tình nguyện thì tờ báo này cũng có thể giải quyết bất cứ lúc nào.

 

Nếu như đã như vậy thì chỉ chăng biến chuyện to thành chuyện nhỏ, không truy cứu nữa.

 

“Bỏ đi sao?” Hà Dĩ Phong lắc đầu, gương mặt trở nên nghiêm khắc: “Nhật Linh, em như vậy không phải là lương thiện mà là quá ngu xuẩn, là đang để mặc cho bọn họ đối phó với em đó!” Mẹ của Hạ Huy Thành sững sờ, dường như bà ta biết Hà Dĩ Phong định truy cứu đến cùng.

 

“Vậy tôi sẽ hỏi rõ Lan Châu rồi nói lại với mấy người. Còn về tờ báo thì tôi cũng sẽ liên hệ với tất cả tòa soạn báo, bảo họ thu hồi tin tức lại. Về danh dự của Nhật Linh, tôi tình nguyện đích thân mở buổi họp báo để giải thích” “Có được không?” Giọng nói của Hạ Huy Thành vang lên, nói ra những phương án giải quyết một cách rất thản nhiên. Hà Dĩ Phong nhíu chặt mà lại, có thể nhìn thấy anh ta vẫn không hài lòng lắm về kết quả này.

 

“Được” Lê Nhật Linh gật đầu, ra hiệu cho Lê Minh Nguyệt kéo Hà Dĩ Phong qua đây.

 

Ánh mắt Hà Dĩ Phong trở nên nặng nề khó chịu, tuy rằng đương nhiên bản thân anh ra không hài lòng, nhưng người trong cuộc là Lê Nhật Linh đã đồng ý như vậy rồi cho nên anh ta cũng không còn cách nào khác.

 

“Tôi muốn đích thân Hạ Lan Châu mở buổi họp báo để xin lỗi” “Được thôi” Hạ Huy Thành gật đầu đồng ý mà không hề do dự gì.

 

“Anh có thể quyết định thay cô ta sao?” Hà Dĩ Phong không tin tưởng lắm, lại bắt đầu nghỉ ngờ lời nói của Hạ Huy Thành không hề khách khí gì.

 

“Có thể mà, dù sao tôi cũng là anh trai của con bé” Hạ Huy Thành nở nụ cười.

 

“Vậy thì tôi hy vọng anh có thể nói được làm được” Hà Dĩ Phong nhếch khóe môi lên, sau đó đưa Lê Minh Nguyệt và Lê Nhật Linh quay người rời khỏi nhà họ hạ.

 

Mà Hạ Huy Thành nhìn bóng dáng dần xa của Lê Nhật Linh, khế thờ dài một hơi. Khoảng cách giữa anh ấy và Lê Nhật Linh thật sự càng ngày càng trở nên xa cách rồi.

 

Nhưng vào giây phút anh ấy quyết định buông tay, giữa hai người họ đã không thể quay lại được như trước nữa.

Chỉ Yêu Chiều Cô Vợ Bé NhỏTác giả: Nụ CườiTruyện Ngôn TìnhChương 1: Em tên gì? “Người đó là cô Lâm đúng không?” “Xế, có tiếng không có miếng thì cô với chả Lâm gì. Nghe bảo cậu Lâm còn chẳng buồn xuất hiện trong ngày lấy giấy kết hôn cơ! Biết đâu cậu chủ không biết mặt mũi cô ta ra sao luôn đấy” Lê Nhật Linh nghe rất rõ lời bàn tán của các nữ giúp việc nhà họ Lâm, nhưng cô chẳng còn tí hơi sức nào để quan tâm đến nó nữa. Chuyến bay về nước đã kéo dài hơn mười tiếng đồng hồ và bây giờ cô chỉ muốn ném mình lên giường ngủ một giấc thật ngon thôi. Bước vào căn phòng mẹ Lâm đã chỉ, Lê Nhật Linh cởi chiếc váy liền thấm mồ hôi xuống bất chấp đôi giày cao gót nhọn dưới chân. Khóa kéo nằm bên hông eo nên cô phải mất rất nhiều sức để mở nó, làn váy thoáng trượt xuống giải thoát cơ thể trảng ngần chẳng thua kém gì Ngọc Trinh. “Cạch, tiếng cửa phòng tắm bị ai đó đẩy ra và người đàn ông chỉ quấn mỗi chiếc khăn tắm quanh hông đang đứng đó. Đôi mắt sâu thăm thẳm chợt lóe tia sáng tối †ăm nhìn cô. Bắt đầu từ khi làn váy trượt xuống khỏi cơ thể, có thể nói… Chương 1005 Hà Dĩ Phong gật đầu, dáng vẻ như có điều gì đó rồi mở miệng nói: “Cô không hiểu ư?” Lê Nhật Linh nhìn Hà Dĩ Phong, biết có lẽ suy nghĩ của anh †a giống mình, nói chung là giống nhau đến mười phần rồi. Nhưng lẽ nào anh ta có cách để có thể khiến cho Hạ Lan Châu chính miệng thừa nhận bức ảnh đó là do cô ấy chụp? Cho dù cô ấy có thừa nhận thì có thể thế nào? Lê Nhật Linh lắc đầu, không biết tại sao mà lần này quay về trong lòng cô lại rất bình tĩnh khi nhìn thấy tin tức như vậy, và cũng không lo lắng Lâm Quân sẽ hiểu lầm mình. Cũng không phải là cô không để ý, chỉ là dường như cô đã trải qua bao nhiêu sóng to gió lớn ở Pháp và cũng đã cùng Lâm Quân nhìn thấy rất nhiều thứ. Lần này ngay cả cha Lâm Tư và Hoàng Anh cũng không nghi ngờ mình, huống chỉ là Lâm Quân? Lâm Quân sẽ tin mình, chỉ e rằng anh cũng giống như Hà Dĩ Phong, sẽ không dễ dàng buông tha cho nhà họ Hạ. “Lan Châu, điều này có ý gì vậy?” Hạ Huy Thành cũng phát hiện điều bất ổn trong chuyện này, anh ấy nhìn Hạ Lan Châu rồi mở miệng hỏi. “Anh à, anh cũng nghi ngờ em sao?” “Anh không nghỉ ngờ em, nhưng..” Hạ Huy Thành mở miệng nói, nhưng trong chuyện này anh ấy thật sự có niềm nghỉ ngờ rất lớn đối với Hạ Lan Châu. Cô ấy cũng có lý do để làm ra chuyện này. “Em không biết gì cả” Hạ Lan Châu giậm chân, quay người chạy về phòng mình. Gương mặt ủy khuất của cô ấy khiến cho Hạ Huy Thành không khỏi nghỉ ngờ sự suy đoán của mình. “Hử?” Hà Dĩ Phong nghiêng đầu, nhìn gương mặt đầy u sầu lo lắng của Hạ Huy Thành trước mặt mìn và đợi anh ấy giải thích cho mình. “Bỏ đi” Lê Nhật Linh không nhịn được mà mở miệng nói, cô nhìn Hà Dĩ Phong rồi lại nhắc lại lần nữa: “Bỏ đi” Chuyện của Hạ Lan Châu thì có liên quan gì đến chuyện của Hạ Huy Thành? Quan hệ giữa Hạ Lan Châu và mình cũng rất tế nhị, hơn nữa chỉ cần Hà Dĩ Phong tình nguyện thì tờ báo này cũng có thể giải quyết bất cứ lúc nào. Nếu như đã như vậy thì chỉ chăng biến chuyện to thành chuyện nhỏ, không truy cứu nữa. “Bỏ đi sao?” Hà Dĩ Phong lắc đầu, gương mặt trở nên nghiêm khắc: “Nhật Linh, em như vậy không phải là lương thiện mà là quá ngu xuẩn, là đang để mặc cho bọn họ đối phó với em đó!” Mẹ của Hạ Huy Thành sững sờ, dường như bà ta biết Hà Dĩ Phong định truy cứu đến cùng. “Vậy tôi sẽ hỏi rõ Lan Châu rồi nói lại với mấy người. Còn về tờ báo thì tôi cũng sẽ liên hệ với tất cả tòa soạn báo, bảo họ thu hồi tin tức lại. Về danh dự của Nhật Linh, tôi tình nguyện đích thân mở buổi họp báo để giải thích” “Có được không?” Giọng nói của Hạ Huy Thành vang lên, nói ra những phương án giải quyết một cách rất thản nhiên. Hà Dĩ Phong nhíu chặt mà lại, có thể nhìn thấy anh ta vẫn không hài lòng lắm về kết quả này. “Được” Lê Nhật Linh gật đầu, ra hiệu cho Lê Minh Nguyệt kéo Hà Dĩ Phong qua đây. Ánh mắt Hà Dĩ Phong trở nên nặng nề khó chịu, tuy rằng đương nhiên bản thân anh ra không hài lòng, nhưng người trong cuộc là Lê Nhật Linh đã đồng ý như vậy rồi cho nên anh ta cũng không còn cách nào khác. “Tôi muốn đích thân Hạ Lan Châu mở buổi họp báo để xin lỗi” “Được thôi” Hạ Huy Thành gật đầu đồng ý mà không hề do dự gì. “Anh có thể quyết định thay cô ta sao?” Hà Dĩ Phong không tin tưởng lắm, lại bắt đầu nghỉ ngờ lời nói của Hạ Huy Thành không hề khách khí gì. “Có thể mà, dù sao tôi cũng là anh trai của con bé” Hạ Huy Thành nở nụ cười. “Vậy thì tôi hy vọng anh có thể nói được làm được” Hà Dĩ Phong nhếch khóe môi lên, sau đó đưa Lê Minh Nguyệt và Lê Nhật Linh quay người rời khỏi nhà họ hạ. Mà Hạ Huy Thành nhìn bóng dáng dần xa của Lê Nhật Linh, khế thờ dài một hơi. Khoảng cách giữa anh ấy và Lê Nhật Linh thật sự càng ngày càng trở nên xa cách rồi. Nhưng vào giây phút anh ấy quyết định buông tay, giữa hai người họ đã không thể quay lại được như trước nữa.

Chương 1005