Tác giả:

Trong đáy mắt cô nương kia có một mảnh mây mù mờ mịt không xác định. Giống như mưa ngày xuân, như gió mùa hè, không thấy bóng dáng nhưng lại làm cho lòng người ngứa ngáy như bị mèo cào. Dường như... Phải ôm nàng thật chặt vào lòng, hôn hôn rồi ôm ôm một cái mới giảm bớt được một chút. Lần đầu tiên gặp nàng hắn đã nghĩ như vậy. Vừa đến tháng tư, hoa đào nở rộ rực rỡ trên đầu cành, từng cơn gió nhẹ nhàng lướt qua như tơ lụa mềm mại, suối nước trong veo, mang theo vô số cánh hoa đào rụng tả tơi, đẹp đến nỗi cứ ngỡ như đang lạc trong mộng cảnh Mỗi khi đến thời gian này, rừng hoa đào Kim Lăng ở Tây sơn là đẹp nhất, những cánh hoa màu hồng phấn hòa quyện với dòng suối trong vắt chảy róc rách, những đám mây trắng bay lững thững trên nền trời xanh ngắt, lúc ần lúc hiện như Tiên cảnh. Hoa đào trồng ở vùng núi này cũng không phải loại bình thường, mà là một giống hoa đào đặc biệt do một vị danh sĩ tiền triều lúc ẩn cư ở phía nam tìm thấy, tuy cuối cùng không đạt được kết quả như ý nhưng hoa nở…

Chương 23-1: Không phụ

Trẫm Cũng Rất Nhớ NàngTác giả: Sơ Vân Chi SơTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTrong đáy mắt cô nương kia có một mảnh mây mù mờ mịt không xác định. Giống như mưa ngày xuân, như gió mùa hè, không thấy bóng dáng nhưng lại làm cho lòng người ngứa ngáy như bị mèo cào. Dường như... Phải ôm nàng thật chặt vào lòng, hôn hôn rồi ôm ôm một cái mới giảm bớt được một chút. Lần đầu tiên gặp nàng hắn đã nghĩ như vậy. Vừa đến tháng tư, hoa đào nở rộ rực rỡ trên đầu cành, từng cơn gió nhẹ nhàng lướt qua như tơ lụa mềm mại, suối nước trong veo, mang theo vô số cánh hoa đào rụng tả tơi, đẹp đến nỗi cứ ngỡ như đang lạc trong mộng cảnh Mỗi khi đến thời gian này, rừng hoa đào Kim Lăng ở Tây sơn là đẹp nhất, những cánh hoa màu hồng phấn hòa quyện với dòng suối trong vắt chảy róc rách, những đám mây trắng bay lững thững trên nền trời xanh ngắt, lúc ần lúc hiện như Tiên cảnh. Hoa đào trồng ở vùng núi này cũng không phải loại bình thường, mà là một giống hoa đào đặc biệt do một vị danh sĩ tiền triều lúc ẩn cư ở phía nam tìm thấy, tuy cuối cùng không đạt được kết quả như ý nhưng hoa nở… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.hắn nói kết tóc làm phu thê, ân ái không nghi ngờ.hắn còn nói, Trẫm là nơi nàng dựa vào, nàng phải tin trẫm.Thanh Li ngẩng đầu nhìn chằm chằm hoàng đế, hắn cũng cúi đầu, ánh mắt sâu lắng đối mặt với nàng không hề né tránh.không biết sao, hốc mắt nàng chợt có chút ẩm ướt, cổ họng nghèn nghẹn.Ai ngờ, nước mắt nàng còn chưa kịp rơi, Hoàng đế đã đưa tay nâng cằm nàng lên, khiến nước mắt nàng chảy ngược trở vào.Sắc mặt hắn không biết phải làm sao, hắn trầm giọng: ‘không cho khóc.’Lời này có chút hung dữ, thế nhưng từ miệng hắn nói ra, Thanh Li không sợ một chút nào, thậm chí bỗng nhiên còn... Muốn cười.Khóe môi nàng không tự giác cong lên, nàng liếc nhìn trộm Hoàng đế, thấy hắn cúi đầu cười như không cười nhìn mình, lúc này nàng mới vội vàng kiềm nén lại.Ai dè nụ cười kia quá tươi, cũng quá rực rỡ, khiến lòng người phấn chấn như ngửi thấy hương hoa quế tháng tám, dạt dào từng làn từng làn, phiêu tán trong không khí, không cách nào thu về được.Thanh Li không muốn kiềm chế nữa, thế là nàng bất chấp tất cả, đứng trước mặt Hoàng đế, khóe môi càng ngày càng cong, không cách nào ngăn được.- -- Người này, sao lại tốt như thế.Ngôn ngữ không thể không truyền đạt hết, văn vẻ có thể không miêu tả tốt, song nàng vẫn muốn nói với hắn... Đời này thiên trường địa cửu. Nàng vừa vui vẻ tinh khiết như vậy, rơi vào mắt Hoàng đế khiến lòng hắn mềm mại hẳn, hắn đưa tay lau giọt nước mắt vương trên mi nàng rồi lắc đầu bật cười: ‘cô nương ngốc.’ Sống nhiều năm như vậy, Thanh Li chưa từng nghe ai bảo nàng ngốc cả, nàng bĩu môi phản đối: ‘Ta không ngốc, chàng đừng bịa chuyện.’ Thấy nàng ngây thơ như thế, Hoàng đế càng yêu thương, ‘Lúc ở trong phủ anh Quốc Công, ta vốn cảm thấy nàng trong sáng vô cùng, dù sau đó tức giận với Trẫm, nàng cũng chỉ nghĩ trong lòng mà không dám nói ra, nên Trẫm chỉ có thể xem là nàng tẩm ngẩm tầm ngầm giả ngốc mà thôi...’ hắn không nói tiếp nhung Thanh Li biết tiếp theo sao chắc chắn không có lời gì hay, nàng nghiêng đầu lườm hắn: ‘không cho chàng nói nữa.’ Dừng một chút, nàng kiêu ngạo quay đầu sang chỗ khác, ‘--- Có nói ta cũng không nghe. Giọng của nàng rất nhẹ, Hoàng đế cũng không để ý, hắn cố ý tiến sát vào tai nàng cười chế nhạo: ‘Giờ khắc này Trẫm mới phát hiện, tẩm ngẩm tầm ngầm giả ngu là không đúng ---- thì ra là ngốc thật.’

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

hắn nói kết tóc làm phu thê, ân ái không nghi ngờ.

hắn còn nói, Trẫm là nơi nàng dựa vào, nàng phải tin trẫm.

Thanh Li ngẩng đầu nhìn chằm chằm hoàng đế, hắn cũng cúi đầu, ánh mắt sâu lắng đối mặt với nàng không hề né tránh.

không biết sao, hốc mắt nàng chợt có chút ẩm ướt, cổ họng nghèn nghẹn.

Ai ngờ, nước mắt nàng còn chưa kịp rơi, Hoàng đế đã đưa tay nâng cằm nàng lên, khiến nước mắt nàng chảy ngược trở vào.

Sắc mặt hắn không biết phải làm sao, hắn trầm giọng: ‘không cho khóc.’

Lời này có chút hung dữ, thế nhưng từ miệng hắn nói ra, Thanh Li không sợ một chút nào, thậm chí bỗng nhiên còn... Muốn cười.

Khóe môi nàng không tự giác cong lên, nàng liếc nhìn trộm Hoàng đế, thấy hắn cúi đầu cười như không cười nhìn mình, lúc này nàng mới vội vàng kiềm nén lại.

Ai dè nụ cười kia quá tươi, cũng quá rực rỡ, khiến lòng người phấn chấn như ngửi thấy hương hoa quế tháng tám, dạt dào từng làn từng làn, phiêu tán trong không khí, không cách nào thu về được.

Thanh Li không muốn kiềm chế nữa, thế là nàng bất chấp tất cả, đứng trước mặt Hoàng đế, khóe môi càng ngày càng cong, không cách nào ngăn được.

- -- Người này, sao lại tốt như thế.

Ngôn ngữ không thể không truyền đạt hết, văn vẻ có thể không miêu tả tốt, song nàng vẫn muốn nói với hắn... Đời này thiên trường địa cửu. 

Nàng vừa vui vẻ tinh khiết như vậy, rơi vào mắt Hoàng đế khiến lòng hắn mềm mại hẳn, hắn đưa tay lau giọt nước mắt vương trên mi nàng rồi lắc đầu bật cười: ‘cô nương ngốc.’ 

Sống nhiều năm như vậy, Thanh Li chưa từng nghe ai bảo nàng ngốc cả, nàng bĩu môi phản đối: ‘Ta không ngốc, chàng đừng bịa chuyện.’ 

Thấy nàng ngây thơ như thế, Hoàng đế càng yêu thương, ‘Lúc ở trong phủ anh Quốc Công, ta vốn cảm thấy nàng trong sáng vô cùng, dù sau đó tức giận với Trẫm, nàng cũng chỉ nghĩ trong lòng mà không dám nói ra, nên Trẫm chỉ có thể xem là nàng tẩm ngẩm tầm ngầm giả ngốc mà thôi...’ 

hắn không nói tiếp nhung Thanh Li biết tiếp theo sao chắc chắn không có lời gì hay, nàng nghiêng đầu lườm hắn: ‘không cho chàng nói nữa.’ Dừng một chút, nàng kiêu ngạo quay đầu sang chỗ khác, ‘--- Có nói ta cũng không nghe. 

Giọng của nàng rất nhẹ, Hoàng đế cũng không để ý, hắn cố ý tiến sát vào tai nàng cười chế nhạo: ‘Giờ khắc này Trẫm mới phát hiện, tẩm ngẩm tầm ngầm giả ngu là không đúng ---- thì ra là ngốc thật.’

Image removed.

Trẫm Cũng Rất Nhớ NàngTác giả: Sơ Vân Chi SơTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTrong đáy mắt cô nương kia có một mảnh mây mù mờ mịt không xác định. Giống như mưa ngày xuân, như gió mùa hè, không thấy bóng dáng nhưng lại làm cho lòng người ngứa ngáy như bị mèo cào. Dường như... Phải ôm nàng thật chặt vào lòng, hôn hôn rồi ôm ôm một cái mới giảm bớt được một chút. Lần đầu tiên gặp nàng hắn đã nghĩ như vậy. Vừa đến tháng tư, hoa đào nở rộ rực rỡ trên đầu cành, từng cơn gió nhẹ nhàng lướt qua như tơ lụa mềm mại, suối nước trong veo, mang theo vô số cánh hoa đào rụng tả tơi, đẹp đến nỗi cứ ngỡ như đang lạc trong mộng cảnh Mỗi khi đến thời gian này, rừng hoa đào Kim Lăng ở Tây sơn là đẹp nhất, những cánh hoa màu hồng phấn hòa quyện với dòng suối trong vắt chảy róc rách, những đám mây trắng bay lững thững trên nền trời xanh ngắt, lúc ần lúc hiện như Tiên cảnh. Hoa đào trồng ở vùng núi này cũng không phải loại bình thường, mà là một giống hoa đào đặc biệt do một vị danh sĩ tiền triều lúc ẩn cư ở phía nam tìm thấy, tuy cuối cùng không đạt được kết quả như ý nhưng hoa nở… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.hắn nói kết tóc làm phu thê, ân ái không nghi ngờ.hắn còn nói, Trẫm là nơi nàng dựa vào, nàng phải tin trẫm.Thanh Li ngẩng đầu nhìn chằm chằm hoàng đế, hắn cũng cúi đầu, ánh mắt sâu lắng đối mặt với nàng không hề né tránh.không biết sao, hốc mắt nàng chợt có chút ẩm ướt, cổ họng nghèn nghẹn.Ai ngờ, nước mắt nàng còn chưa kịp rơi, Hoàng đế đã đưa tay nâng cằm nàng lên, khiến nước mắt nàng chảy ngược trở vào.Sắc mặt hắn không biết phải làm sao, hắn trầm giọng: ‘không cho khóc.’Lời này có chút hung dữ, thế nhưng từ miệng hắn nói ra, Thanh Li không sợ một chút nào, thậm chí bỗng nhiên còn... Muốn cười.Khóe môi nàng không tự giác cong lên, nàng liếc nhìn trộm Hoàng đế, thấy hắn cúi đầu cười như không cười nhìn mình, lúc này nàng mới vội vàng kiềm nén lại.Ai dè nụ cười kia quá tươi, cũng quá rực rỡ, khiến lòng người phấn chấn như ngửi thấy hương hoa quế tháng tám, dạt dào từng làn từng làn, phiêu tán trong không khí, không cách nào thu về được.Thanh Li không muốn kiềm chế nữa, thế là nàng bất chấp tất cả, đứng trước mặt Hoàng đế, khóe môi càng ngày càng cong, không cách nào ngăn được.- -- Người này, sao lại tốt như thế.Ngôn ngữ không thể không truyền đạt hết, văn vẻ có thể không miêu tả tốt, song nàng vẫn muốn nói với hắn... Đời này thiên trường địa cửu. Nàng vừa vui vẻ tinh khiết như vậy, rơi vào mắt Hoàng đế khiến lòng hắn mềm mại hẳn, hắn đưa tay lau giọt nước mắt vương trên mi nàng rồi lắc đầu bật cười: ‘cô nương ngốc.’ Sống nhiều năm như vậy, Thanh Li chưa từng nghe ai bảo nàng ngốc cả, nàng bĩu môi phản đối: ‘Ta không ngốc, chàng đừng bịa chuyện.’ Thấy nàng ngây thơ như thế, Hoàng đế càng yêu thương, ‘Lúc ở trong phủ anh Quốc Công, ta vốn cảm thấy nàng trong sáng vô cùng, dù sau đó tức giận với Trẫm, nàng cũng chỉ nghĩ trong lòng mà không dám nói ra, nên Trẫm chỉ có thể xem là nàng tẩm ngẩm tầm ngầm giả ngốc mà thôi...’ hắn không nói tiếp nhung Thanh Li biết tiếp theo sao chắc chắn không có lời gì hay, nàng nghiêng đầu lườm hắn: ‘không cho chàng nói nữa.’ Dừng một chút, nàng kiêu ngạo quay đầu sang chỗ khác, ‘--- Có nói ta cũng không nghe. Giọng của nàng rất nhẹ, Hoàng đế cũng không để ý, hắn cố ý tiến sát vào tai nàng cười chế nhạo: ‘Giờ khắc này Trẫm mới phát hiện, tẩm ngẩm tầm ngầm giả ngu là không đúng ---- thì ra là ngốc thật.’

Chương 23-1: Không phụ