Tác giả:

Trong đáy mắt cô nương kia có một mảnh mây mù mờ mịt không xác định. Giống như mưa ngày xuân, như gió mùa hè, không thấy bóng dáng nhưng lại làm cho lòng người ngứa ngáy như bị mèo cào. Dường như... Phải ôm nàng thật chặt vào lòng, hôn hôn rồi ôm ôm một cái mới giảm bớt được một chút. Lần đầu tiên gặp nàng hắn đã nghĩ như vậy. Vừa đến tháng tư, hoa đào nở rộ rực rỡ trên đầu cành, từng cơn gió nhẹ nhàng lướt qua như tơ lụa mềm mại, suối nước trong veo, mang theo vô số cánh hoa đào rụng tả tơi, đẹp đến nỗi cứ ngỡ như đang lạc trong mộng cảnh Mỗi khi đến thời gian này, rừng hoa đào Kim Lăng ở Tây sơn là đẹp nhất, những cánh hoa màu hồng phấn hòa quyện với dòng suối trong vắt chảy róc rách, những đám mây trắng bay lững thững trên nền trời xanh ngắt, lúc ần lúc hiện như Tiên cảnh. Hoa đào trồng ở vùng núi này cũng không phải loại bình thường, mà là một giống hoa đào đặc biệt do một vị danh sĩ tiền triều lúc ẩn cư ở phía nam tìm thấy, tuy cuối cùng không đạt được kết quả như ý nhưng hoa nở…

Chương 38-2: Giận dỗi (2)

Trẫm Cũng Rất Nhớ NàngTác giả: Sơ Vân Chi SơTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTrong đáy mắt cô nương kia có một mảnh mây mù mờ mịt không xác định. Giống như mưa ngày xuân, như gió mùa hè, không thấy bóng dáng nhưng lại làm cho lòng người ngứa ngáy như bị mèo cào. Dường như... Phải ôm nàng thật chặt vào lòng, hôn hôn rồi ôm ôm một cái mới giảm bớt được một chút. Lần đầu tiên gặp nàng hắn đã nghĩ như vậy. Vừa đến tháng tư, hoa đào nở rộ rực rỡ trên đầu cành, từng cơn gió nhẹ nhàng lướt qua như tơ lụa mềm mại, suối nước trong veo, mang theo vô số cánh hoa đào rụng tả tơi, đẹp đến nỗi cứ ngỡ như đang lạc trong mộng cảnh Mỗi khi đến thời gian này, rừng hoa đào Kim Lăng ở Tây sơn là đẹp nhất, những cánh hoa màu hồng phấn hòa quyện với dòng suối trong vắt chảy róc rách, những đám mây trắng bay lững thững trên nền trời xanh ngắt, lúc ần lúc hiện như Tiên cảnh. Hoa đào trồng ở vùng núi này cũng không phải loại bình thường, mà là một giống hoa đào đặc biệt do một vị danh sĩ tiền triều lúc ẩn cư ở phía nam tìm thấy, tuy cuối cùng không đạt được kết quả như ý nhưng hoa nở… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Mặt nàng đỏ rần nhưng vẫn thuỷ chung không nói một lời, nàng trừng mắt nhìn hắn một lúc lâu, trong đầu bỗng loé lên một suy nghĩ: ‘Lúc trước thời tiết còn lạnh, ta mặc y phục rất dày, làm sao chàng thấy được?’‘Hay là trong cái đêm ở Phù Yên Sơn?’Thanh Li nói không nên lời nữa, nàng trừng hắn, nói đứt quảng: ‘Đêm đó tại trúc lâu... Chàng đã làm cái gì?’‘Đêm hôm khuya khoắt thì có thể làm gì chứ,’ Hoàng đế cố ý trêu chọc nàng, ‘Đương nhiên là ngủ rồi.’hắn biết mình hỏi chuyện gì nhưng lại cố tình lừa gạt, dù xấu hổ mấy Thanh Li vẫn phải hỏi cho rõ, gấp gáp không chịu được, nói chuyện càng thêm lấp bấp: ‘Chẳng lẽ chàng đã.... Chẳng lẽ đã...’‘Chẳng lẽ cái gì?’ Hoàng đế gối đầu lên khuỷu tay mình, nghiêng đầu nhìn tiểu cô nương, ngữ điệu bình thường, ‘----Chẳng lẽ đã lén lút s* s**ng vài cái đúng không?’Lời nói của hắn quá tr*n tr**, Thanh Li tức phát điên, nàng không nói một câu mà nước mắt đã thi nhau rơi xuống.Hoàng đế hơi luống cuống, hắn vội vàng ôm lấy tiểu cô nương dỗ dành, ‘Diệu Diệu, Diệu Diệu? cô nương ngoan, đừng khóc nữa, trẫm chỉ nói đùa để trêu nàng thôi, không phải thật đâu mà.’ Nước mắt Thanh Li rơi liên tục, nàng không để ý đến Hoàng đế nữa mà đẩu đầu hắn ra, sửa sang y phục của mình lại, sau đó nhấc chân muốn đi ra ngoài. Tiểu cô nương khóc thành cái dạng này, làm sao Hoàng đế để nàng đi dễ dàng như vậy được, hắn không ngừng ôm lấy nàng, cúi đầu hôn lên đôi gò má ướt đẫm, an ủi: ‘Diệu Diệu đừng giận mà, trẫm chỉ đùa với nàng thôi, không có ý gì khác hết.’ Thanh Li không để ý tới hắn, nàng đẩy đẩy cánh tay rắn chắc đang vòng quang eo mình ra, ‘Chàng buông tay, ta phải về nhà.’ Cánh tay Hoàng đế chẳng xê dịch chút xíu nào, hắn dịu dàng nói: ‘Mới tới không bao lâu đã vội trở về, không muốn trò chuyện với trẫm sao?’

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mặt nàng đỏ rần nhưng vẫn thuỷ chung không nói một lời, nàng trừng mắt nhìn hắn một lúc lâu, trong đầu bỗng loé lên một suy nghĩ: ‘Lúc trước thời tiết còn lạnh, ta mặc y phục rất dày, làm sao chàng thấy được?’

‘Hay là trong cái đêm ở Phù Yên Sơn?’

Thanh Li nói không nên lời nữa, nàng trừng hắn, nói đứt quảng: ‘Đêm đó tại trúc lâu... Chàng đã làm cái gì?’

‘Đêm hôm khuya khoắt thì có thể làm gì chứ,’ Hoàng đế cố ý trêu chọc nàng, ‘Đương nhiên là ngủ rồi.’

hắn biết mình hỏi chuyện gì nhưng lại cố tình lừa gạt, dù xấu hổ mấy Thanh Li vẫn phải hỏi cho rõ, gấp gáp không chịu được, nói chuyện càng thêm lấp bấp: ‘Chẳng lẽ chàng đã.... Chẳng lẽ đã...’

‘Chẳng lẽ cái gì?’ Hoàng đế gối đầu lên khuỷu tay mình, nghiêng đầu nhìn tiểu cô nương, ngữ điệu bình thường, ‘----Chẳng lẽ đã lén lút s* s**ng vài cái đúng không?’

Lời nói của hắn quá tr*n tr**, Thanh Li tức phát điên, nàng không nói một câu mà nước mắt đã thi nhau rơi xuống.

Hoàng đế hơi luống cuống, hắn vội vàng ôm lấy tiểu cô nương dỗ dành, ‘Diệu Diệu, Diệu Diệu? cô nương ngoan, đừng khóc nữa, trẫm chỉ nói đùa để trêu nàng thôi, không phải thật đâu mà.’ 

Nước mắt Thanh Li rơi liên tục, nàng không để ý đến Hoàng đế nữa mà đẩu đầu hắn ra, sửa sang y phục của mình lại, sau đó nhấc chân muốn đi ra ngoài. 

Tiểu cô nương khóc thành cái dạng này, làm sao Hoàng đế để nàng đi dễ dàng như vậy được, hắn không ngừng ôm lấy nàng, cúi đầu hôn lên đôi gò má ướt đẫm, an ủi: ‘Diệu Diệu đừng giận mà, trẫm chỉ đùa với nàng thôi, không có ý gì khác hết.’ 

Thanh Li không để ý tới hắn, nàng đẩy đẩy cánh tay rắn chắc đang vòng quang eo mình ra, ‘Chàng buông tay, ta phải về nhà.’ 

Cánh tay Hoàng đế chẳng xê dịch chút xíu nào, hắn dịu dàng nói: ‘Mới tới không bao lâu đã vội trở về, không muốn trò chuyện với trẫm sao?’

Image removed.

Trẫm Cũng Rất Nhớ NàngTác giả: Sơ Vân Chi SơTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTrong đáy mắt cô nương kia có một mảnh mây mù mờ mịt không xác định. Giống như mưa ngày xuân, như gió mùa hè, không thấy bóng dáng nhưng lại làm cho lòng người ngứa ngáy như bị mèo cào. Dường như... Phải ôm nàng thật chặt vào lòng, hôn hôn rồi ôm ôm một cái mới giảm bớt được một chút. Lần đầu tiên gặp nàng hắn đã nghĩ như vậy. Vừa đến tháng tư, hoa đào nở rộ rực rỡ trên đầu cành, từng cơn gió nhẹ nhàng lướt qua như tơ lụa mềm mại, suối nước trong veo, mang theo vô số cánh hoa đào rụng tả tơi, đẹp đến nỗi cứ ngỡ như đang lạc trong mộng cảnh Mỗi khi đến thời gian này, rừng hoa đào Kim Lăng ở Tây sơn là đẹp nhất, những cánh hoa màu hồng phấn hòa quyện với dòng suối trong vắt chảy róc rách, những đám mây trắng bay lững thững trên nền trời xanh ngắt, lúc ần lúc hiện như Tiên cảnh. Hoa đào trồng ở vùng núi này cũng không phải loại bình thường, mà là một giống hoa đào đặc biệt do một vị danh sĩ tiền triều lúc ẩn cư ở phía nam tìm thấy, tuy cuối cùng không đạt được kết quả như ý nhưng hoa nở… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Mặt nàng đỏ rần nhưng vẫn thuỷ chung không nói một lời, nàng trừng mắt nhìn hắn một lúc lâu, trong đầu bỗng loé lên một suy nghĩ: ‘Lúc trước thời tiết còn lạnh, ta mặc y phục rất dày, làm sao chàng thấy được?’‘Hay là trong cái đêm ở Phù Yên Sơn?’Thanh Li nói không nên lời nữa, nàng trừng hắn, nói đứt quảng: ‘Đêm đó tại trúc lâu... Chàng đã làm cái gì?’‘Đêm hôm khuya khoắt thì có thể làm gì chứ,’ Hoàng đế cố ý trêu chọc nàng, ‘Đương nhiên là ngủ rồi.’hắn biết mình hỏi chuyện gì nhưng lại cố tình lừa gạt, dù xấu hổ mấy Thanh Li vẫn phải hỏi cho rõ, gấp gáp không chịu được, nói chuyện càng thêm lấp bấp: ‘Chẳng lẽ chàng đã.... Chẳng lẽ đã...’‘Chẳng lẽ cái gì?’ Hoàng đế gối đầu lên khuỷu tay mình, nghiêng đầu nhìn tiểu cô nương, ngữ điệu bình thường, ‘----Chẳng lẽ đã lén lút s* s**ng vài cái đúng không?’Lời nói của hắn quá tr*n tr**, Thanh Li tức phát điên, nàng không nói một câu mà nước mắt đã thi nhau rơi xuống.Hoàng đế hơi luống cuống, hắn vội vàng ôm lấy tiểu cô nương dỗ dành, ‘Diệu Diệu, Diệu Diệu? cô nương ngoan, đừng khóc nữa, trẫm chỉ nói đùa để trêu nàng thôi, không phải thật đâu mà.’ Nước mắt Thanh Li rơi liên tục, nàng không để ý đến Hoàng đế nữa mà đẩu đầu hắn ra, sửa sang y phục của mình lại, sau đó nhấc chân muốn đi ra ngoài. Tiểu cô nương khóc thành cái dạng này, làm sao Hoàng đế để nàng đi dễ dàng như vậy được, hắn không ngừng ôm lấy nàng, cúi đầu hôn lên đôi gò má ướt đẫm, an ủi: ‘Diệu Diệu đừng giận mà, trẫm chỉ đùa với nàng thôi, không có ý gì khác hết.’ Thanh Li không để ý tới hắn, nàng đẩy đẩy cánh tay rắn chắc đang vòng quang eo mình ra, ‘Chàng buông tay, ta phải về nhà.’ Cánh tay Hoàng đế chẳng xê dịch chút xíu nào, hắn dịu dàng nói: ‘Mới tới không bao lâu đã vội trở về, không muốn trò chuyện với trẫm sao?’

Chương 38-2: Giận dỗi (2)