Trong đáy mắt cô nương kia có một mảnh mây mù mờ mịt không xác định. Giống như mưa ngày xuân, như gió mùa hè, không thấy bóng dáng nhưng lại làm cho lòng người ngứa ngáy như bị mèo cào. Dường như... Phải ôm nàng thật chặt vào lòng, hôn hôn rồi ôm ôm một cái mới giảm bớt được một chút. Lần đầu tiên gặp nàng hắn đã nghĩ như vậy. Vừa đến tháng tư, hoa đào nở rộ rực rỡ trên đầu cành, từng cơn gió nhẹ nhàng lướt qua như tơ lụa mềm mại, suối nước trong veo, mang theo vô số cánh hoa đào rụng tả tơi, đẹp đến nỗi cứ ngỡ như đang lạc trong mộng cảnh Mỗi khi đến thời gian này, rừng hoa đào Kim Lăng ở Tây sơn là đẹp nhất, những cánh hoa màu hồng phấn hòa quyện với dòng suối trong vắt chảy róc rách, những đám mây trắng bay lững thững trên nền trời xanh ngắt, lúc ần lúc hiện như Tiên cảnh. Hoa đào trồng ở vùng núi này cũng không phải loại bình thường, mà là một giống hoa đào đặc biệt do một vị danh sĩ tiền triều lúc ẩn cư ở phía nam tìm thấy, tuy cuối cùng không đạt được kết quả như ý nhưng hoa nở…
Chương 57-2: Xuất giá (2)
Trẫm Cũng Rất Nhớ NàngTác giả: Sơ Vân Chi SơTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTrong đáy mắt cô nương kia có một mảnh mây mù mờ mịt không xác định. Giống như mưa ngày xuân, như gió mùa hè, không thấy bóng dáng nhưng lại làm cho lòng người ngứa ngáy như bị mèo cào. Dường như... Phải ôm nàng thật chặt vào lòng, hôn hôn rồi ôm ôm một cái mới giảm bớt được một chút. Lần đầu tiên gặp nàng hắn đã nghĩ như vậy. Vừa đến tháng tư, hoa đào nở rộ rực rỡ trên đầu cành, từng cơn gió nhẹ nhàng lướt qua như tơ lụa mềm mại, suối nước trong veo, mang theo vô số cánh hoa đào rụng tả tơi, đẹp đến nỗi cứ ngỡ như đang lạc trong mộng cảnh Mỗi khi đến thời gian này, rừng hoa đào Kim Lăng ở Tây sơn là đẹp nhất, những cánh hoa màu hồng phấn hòa quyện với dòng suối trong vắt chảy róc rách, những đám mây trắng bay lững thững trên nền trời xanh ngắt, lúc ần lúc hiện như Tiên cảnh. Hoa đào trồng ở vùng núi này cũng không phải loại bình thường, mà là một giống hoa đào đặc biệt do một vị danh sĩ tiền triều lúc ẩn cư ở phía nam tìm thấy, tuy cuối cùng không đạt được kết quả như ý nhưng hoa nở… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Lần này Đổng thái phó không phản đối, phu thê Ngụy Quốc Công tất nhiên không có dị nghị gì, vì vậy Ngụy Bình Viễn sau ba tuổi thì sẽ ở lại phủ Ngụy Quốc Công ba ngày rồi lại sang ở bên chỗ Đổng thái phó ba ngày, cứ lặp lại như thế.Trong đám danh sĩ, Đổng thái phó có danh vọng hiển hách tự nhiên không phải là hư danh. Ngụy Bình Viễn ở bên cạnh ông nhiều năm, học thức, tài năng cực kỳ nổi tiếng, lại thêm tướng mạo sáng sủa tuấn mỹ, danh tiếng lại càng nổi bật.Cùng với muội muội ruột dung mạo tuyệt mỹ, hai người họ được xưng là Kim Lăng song bích*.Ừ, ở phương diện này, Thanh Li tự nhận có thể so sánh với bản thân nàng cũng chỉ có vị huynh trưởng này thôi.- ---------- Càng nghĩ nàng càng cảm thấy, thật ra chỉ có mẫu thân mới thật là người thắng cuộc thôi. Lúc Đổng thị dẫn nữ nhi qua, Ngụy Bình Viễn đang nói chuyện với phụ thân và huynh trưởng, thấy các nàng đi qua, hắn trước chào mẫu thân rồi mới nhìn Thanh Li, trong giọng nói hàm ẩn không muốn: ‘-------Lúc ta đi muội còn là tiểu cô nương, lúc ta trở lại thì muội đã sắp gả cho người rồi.’ Ở bên ngoài du ngoạn nửa năm, dường như Ngụy Bình Viễn trầm ổn hơn, dù gầy hơn vài phần nhưng lại càng thấy cốt cách rắn rỏi lỗi lạc. Lời này của hắn có chút sầu não, thật là xúc động lòng người. Thanh Li nhìn hắn, lại nhìn đại ca ở bên cạnh, cũng chẳng biết tại sao nàng bỗng có chút nhớ nhung đến rơi nước mắt: ‘---------Vốn dĩ muội đang sợ mình sẽ phải lẻ loi một mình xuất giá, cũng may...Các huynh đều trở về rồi.’
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lần này Đổng thái phó không phản đối, phu thê Ngụy Quốc Công tất nhiên không có dị nghị gì, vì vậy Ngụy Bình Viễn sau ba tuổi thì sẽ ở lại phủ Ngụy Quốc Công ba ngày rồi lại sang ở bên chỗ Đổng thái phó ba ngày, cứ lặp lại như thế.
Trong đám danh sĩ, Đổng thái phó có danh vọng hiển hách tự nhiên không phải là hư danh. Ngụy Bình Viễn ở bên cạnh ông nhiều năm, học thức, tài năng cực kỳ nổi tiếng, lại thêm tướng mạo sáng sủa tuấn mỹ, danh tiếng lại càng nổi bật.
Cùng với muội muội ruột dung mạo tuyệt mỹ, hai người họ được xưng là Kim Lăng song bích*.
Ừ, ở phương diện này, Thanh Li tự nhận có thể so sánh với bản thân nàng cũng chỉ có vị huynh trưởng này thôi.
- ---------- Càng nghĩ nàng càng cảm thấy, thật ra chỉ có mẫu thân mới thật là người thắng cuộc thôi.
Lúc Đổng thị dẫn nữ nhi qua, Ngụy Bình Viễn đang nói chuyện với phụ thân và huynh trưởng, thấy các nàng đi qua, hắn trước chào mẫu thân rồi mới nhìn Thanh Li, trong giọng nói hàm ẩn không muốn: ‘-------Lúc ta đi muội còn là tiểu cô nương, lúc ta trở lại thì muội đã sắp gả cho người rồi.’
Ở bên ngoài du ngoạn nửa năm, dường như Ngụy Bình Viễn trầm ổn hơn, dù gầy hơn vài phần nhưng lại càng thấy cốt cách rắn rỏi lỗi lạc. Lời này của hắn có chút sầu não, thật là xúc động lòng người. Thanh Li nhìn hắn, lại nhìn đại ca ở bên cạnh, cũng chẳng biết tại sao nàng bỗng có chút nhớ nhung đến rơi nước mắt: ‘---------Vốn dĩ muội đang sợ mình sẽ phải lẻ loi một mình xuất giá, cũng may...Các huynh đều trở về rồi.’
Trẫm Cũng Rất Nhớ NàngTác giả: Sơ Vân Chi SơTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTrong đáy mắt cô nương kia có một mảnh mây mù mờ mịt không xác định. Giống như mưa ngày xuân, như gió mùa hè, không thấy bóng dáng nhưng lại làm cho lòng người ngứa ngáy như bị mèo cào. Dường như... Phải ôm nàng thật chặt vào lòng, hôn hôn rồi ôm ôm một cái mới giảm bớt được một chút. Lần đầu tiên gặp nàng hắn đã nghĩ như vậy. Vừa đến tháng tư, hoa đào nở rộ rực rỡ trên đầu cành, từng cơn gió nhẹ nhàng lướt qua như tơ lụa mềm mại, suối nước trong veo, mang theo vô số cánh hoa đào rụng tả tơi, đẹp đến nỗi cứ ngỡ như đang lạc trong mộng cảnh Mỗi khi đến thời gian này, rừng hoa đào Kim Lăng ở Tây sơn là đẹp nhất, những cánh hoa màu hồng phấn hòa quyện với dòng suối trong vắt chảy róc rách, những đám mây trắng bay lững thững trên nền trời xanh ngắt, lúc ần lúc hiện như Tiên cảnh. Hoa đào trồng ở vùng núi này cũng không phải loại bình thường, mà là một giống hoa đào đặc biệt do một vị danh sĩ tiền triều lúc ẩn cư ở phía nam tìm thấy, tuy cuối cùng không đạt được kết quả như ý nhưng hoa nở… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Lần này Đổng thái phó không phản đối, phu thê Ngụy Quốc Công tất nhiên không có dị nghị gì, vì vậy Ngụy Bình Viễn sau ba tuổi thì sẽ ở lại phủ Ngụy Quốc Công ba ngày rồi lại sang ở bên chỗ Đổng thái phó ba ngày, cứ lặp lại như thế.Trong đám danh sĩ, Đổng thái phó có danh vọng hiển hách tự nhiên không phải là hư danh. Ngụy Bình Viễn ở bên cạnh ông nhiều năm, học thức, tài năng cực kỳ nổi tiếng, lại thêm tướng mạo sáng sủa tuấn mỹ, danh tiếng lại càng nổi bật.Cùng với muội muội ruột dung mạo tuyệt mỹ, hai người họ được xưng là Kim Lăng song bích*.Ừ, ở phương diện này, Thanh Li tự nhận có thể so sánh với bản thân nàng cũng chỉ có vị huynh trưởng này thôi.- ---------- Càng nghĩ nàng càng cảm thấy, thật ra chỉ có mẫu thân mới thật là người thắng cuộc thôi. Lúc Đổng thị dẫn nữ nhi qua, Ngụy Bình Viễn đang nói chuyện với phụ thân và huynh trưởng, thấy các nàng đi qua, hắn trước chào mẫu thân rồi mới nhìn Thanh Li, trong giọng nói hàm ẩn không muốn: ‘-------Lúc ta đi muội còn là tiểu cô nương, lúc ta trở lại thì muội đã sắp gả cho người rồi.’ Ở bên ngoài du ngoạn nửa năm, dường như Ngụy Bình Viễn trầm ổn hơn, dù gầy hơn vài phần nhưng lại càng thấy cốt cách rắn rỏi lỗi lạc. Lời này của hắn có chút sầu não, thật là xúc động lòng người. Thanh Li nhìn hắn, lại nhìn đại ca ở bên cạnh, cũng chẳng biết tại sao nàng bỗng có chút nhớ nhung đến rơi nước mắt: ‘---------Vốn dĩ muội đang sợ mình sẽ phải lẻ loi một mình xuất giá, cũng may...Các huynh đều trở về rồi.’