Tác giả:

                CHƯƠNG 1: NGỌC TIÊU NHI "Oaaaa..." Một tiếng ngáp dài đều phát ra từ căn phòng nhỏ, một thiếu nữ tầm 13 14 tuổi đang lết ra khỏi chiếc giường ấm áp. Thiếu nữ đó sau khi dậy liền mò lấy chiếc điện thoại của mình, cô bất chợt hét lớn:"TRỜI ĐẤT, đã bảy giờ đúng rồi sao". Cô bất ngờ hoảng hốt, trông như đã muộn học. Chiếc điện thoại trên tay cô chợt rung mang theo giai điệu nhạc quen thuộc mà cô vừa nghe đã biết ai đang gọi. Nhẹ nhàng bấm nút gọi rồi từ từ đưa lên tai. Một thanh âm thật đáng sợ truyền đến tai cô. -"NGỌC TIÊU NHI! Bộ bà tính để mọi người chờ đến bao giờ hả? Tính chơi tụi này hay lười biếng mà ở nhà? Tui cấm nghe chưa, mười lăm tuổi rồi mà còn chơi trò con nít đó à. Nhanh chóng lết xác đến đây cho tôi...TÚT...TÚT...(AU: chị thật hung dữ nha). "Hôm nay bả bị sao mà nạt mình dữ vậy chứ" Ngọc Tiểu nhi mang bộ dáng ủy khuất, bị người lớn bỏ rơi nhìn chiếc điện thoại. "Hazz...cũng tại ngày hôm qua mải nghịch điện thoại nên ngủ muộn, sáng bây giờ mới thức dậy muộn…

Chương 11: TIÊU VẬN

Đừng Rời Xa Ta (ĐN Phượng Nghịch Thiên Hạ)Tác giả: Lann Nhi akiuTruyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không                CHƯƠNG 1: NGỌC TIÊU NHI "Oaaaa..." Một tiếng ngáp dài đều phát ra từ căn phòng nhỏ, một thiếu nữ tầm 13 14 tuổi đang lết ra khỏi chiếc giường ấm áp. Thiếu nữ đó sau khi dậy liền mò lấy chiếc điện thoại của mình, cô bất chợt hét lớn:"TRỜI ĐẤT, đã bảy giờ đúng rồi sao". Cô bất ngờ hoảng hốt, trông như đã muộn học. Chiếc điện thoại trên tay cô chợt rung mang theo giai điệu nhạc quen thuộc mà cô vừa nghe đã biết ai đang gọi. Nhẹ nhàng bấm nút gọi rồi từ từ đưa lên tai. Một thanh âm thật đáng sợ truyền đến tai cô. -"NGỌC TIÊU NHI! Bộ bà tính để mọi người chờ đến bao giờ hả? Tính chơi tụi này hay lười biếng mà ở nhà? Tui cấm nghe chưa, mười lăm tuổi rồi mà còn chơi trò con nít đó à. Nhanh chóng lết xác đến đây cho tôi...TÚT...TÚT...(AU: chị thật hung dữ nha). "Hôm nay bả bị sao mà nạt mình dữ vậy chứ" Ngọc Tiểu nhi mang bộ dáng ủy khuất, bị người lớn bỏ rơi nhìn chiếc điện thoại. "Hazz...cũng tại ngày hôm qua mải nghịch điện thoại nên ngủ muộn, sáng bây giờ mới thức dậy muộn… Tối hôm đó,"Đông Lăng tỷ, tỷ có thấy Bắc Nguyệt tỷ ở đâu không", Ngọc Tiêu Nhi từ nãy giờ đi khắp viện để kiếm Hoàng Bắc Nguyệt nhưng không thấy, cuối cùng phải chạy đi hỏi Đông Lăng."Tiểu thư sao, ta vừa nãy có thấy người mặc bộ trang phục kì lạ đi ra ngoài rồi", Đông Lăng đang bận thêu vá ngẩn lên trả lời nàng. Hoàng Bắc Nguyệt mặc bộ y phục kì lạ mà đi ra ngoài, nếu Ngọc Tiêu Nhi không đoán nhầm thì chắc đã đi lấy hàng rồi, như vậy giữa Hoàng Bắc Nguyệt với Phong Liên Dực sẽ có một cuộc hội ngộ lần nữa,"Hắc...hắc...", Ngọc Tiêu Nhi ở một góc nở nụ cười như tính kế người khác. Nhưng ở lâu trong viện cũng chán nàng quyết định ra khỏi viện đi dạo trong phủ xem thế nào.Đi đến một nơi trong hậu hoa viên, Ngọc Tiêu Nhi bỗng nghe thấy tiếng nói của một nữ tử."Đáng ghét, ta vì sao không thể hiểu được nội dung trên cuốn sách này viết vậy chứ, chẳng lẽ cho cổ lại khó đọc như vậy", Tiêu Vận ngồi một mình trong hậu hoa viên cầm trên tay một quyển sách, vẻ mặt vô cùng tức giận. Ngọc Tiêu Nhi thấy vậy bèn tiến đến gần hơn.Vốn là Tam tinh triệu hồi sư, Ngọc Tiêu Nhi chỉ cần vừa xuất hiện thôi là Tiêu Vận liền phát hiện có người đang ở quanh rồi, nàng quát lên"AI!", một tiếng làm Ngọc Tiêu Nhi giật mình ngồi phịch xuống đất.Tiêu Vận nhìn về phía của nàng nói lớn tiếng"Ngươi là ai?", "Là ta", nàng đáp lại Tiêu Vận rồi từ từ mà đứng lên."Ta còn tưởng là ai, hóa ra là ngươi à. Sao không ở trong Lưu Vân Các còn chạy đến đây làm gì?""Ở trong có hơi buồn nên ta ra ngoài đi tản bộ. Người hình như có chuyện cần làm? Xin lỗi vì đã làm phiền. Nếu không có gì thì ta đi trước, không làm phiền ngươi", nói xong, Ngọc Tiêu Nhi vội quay đi, nàng vốn không muốn dính dáng gì đến Tiêu Vận cả, có lẽ là vì nàng đã biết được con người nàng qua nguyên tác. Nhưng khi nàng vừa muốn quay đi thì lại bị Tiêu Vận gọi lại."Đứng lại đó. Ngươi muốn đi đâu hả? Nơi này là nơi ngươi có thể đến, có thể đi sao?" Tiêu vận vặn hỏi Ngọc Tiêu Nhi với khuôn mặt khiêu khích, xem ra là muốn làm khó nàng rồi."Ta đã xin lỗi ngươi rồi còn gì. Ngươi chẳng lẽ lại muốn làm gì ta sao. Đường đường là một Tam tinh triệu hồi sư chả nhẽ lại muốn bản thân ăn h**p một tiểu cô nương tay trói gà không chặt như ta.", Ngọc Tiêu Nhi thập phần bình tĩnh đứng trước mặt Tiêu Vận nói ra những lời này.Nàng, Tiêu Vận là một người coi trọng thể diện, khi nghe những gì vừa rồi Ngọc Tiêu Nhi nói có phần hơi ngạc nhiên"Ha ha, ngươi quả nhiên không đơn giản chút nào, so với Hoàng Bắc Nguyệt phế vật trước kia quả không giống.Lúc nãy khi thấy ngươi mắng Tiêu Trọng Lỗi đã làm ta nghĩ khác về một tiểu nha đầu như ngươi rồi. Còn dự tính sẽ thu ngươi về làm nha hoàn của mình nhưng không ngờ.", Tiêu Vận nói tới đây ra vẻ mặt tiếc của, Ngọc Tiêu Nhi cũng không ngờ rằng chỉ bằng một câu nói đó của mình thôi đã làm cho Tiêu Vận có suy nghĩ đó về mình rồi sao.

Tối hôm đó,

"Đông Lăng tỷ, tỷ có thấy Bắc Nguyệt tỷ ở đâu không", Ngọc Tiêu Nhi từ nãy giờ đi khắp viện để kiếm Hoàng Bắc Nguyệt nhưng không thấy, cuối cùng phải chạy đi hỏi Đông Lăng.

"Tiểu thư sao, ta vừa nãy có thấy người mặc bộ trang phục kì lạ đi ra ngoài rồi", Đông Lăng đang bận thêu vá ngẩn lên trả lời nàng. Hoàng Bắc Nguyệt mặc bộ y phục kì lạ mà đi ra ngoài, nếu Ngọc Tiêu Nhi không đoán nhầm thì chắc đã đi lấy hàng rồi, như vậy giữa Hoàng Bắc Nguyệt với Phong Liên Dực sẽ có một cuộc hội ngộ lần nữa,"Hắc...hắc...", Ngọc Tiêu Nhi ở một góc nở nụ cười như tính kế người khác. Nhưng ở lâu trong viện cũng chán nàng quyết định ra khỏi viện đi dạo trong phủ xem thế nào.

Đi đến một nơi trong hậu hoa viên, Ngọc Tiêu Nhi bỗng nghe thấy tiếng nói của một nữ tử.

"Đáng ghét, ta vì sao không thể hiểu được nội dung trên cuốn sách này viết vậy chứ, chẳng lẽ cho cổ lại khó đọc như vậy", Tiêu Vận ngồi một mình trong hậu hoa viên cầm trên tay một quyển sách, vẻ mặt vô cùng tức giận. Ngọc Tiêu Nhi thấy vậy bèn tiến đến gần hơn.

Vốn là Tam tinh triệu hồi sư, Ngọc Tiêu Nhi chỉ cần vừa xuất hiện thôi là Tiêu Vận liền phát hiện có người đang ở quanh rồi, nàng quát lên"AI!", một tiếng làm Ngọc Tiêu Nhi giật mình ngồi phịch xuống đất.

Tiêu Vận nhìn về phía của nàng nói lớn tiếng"Ngươi là ai?", "Là ta", nàng đáp lại Tiêu Vận rồi từ từ mà đứng lên.

"Ta còn tưởng là ai, hóa ra là ngươi à. Sao không ở trong Lưu Vân Các còn chạy đến đây làm gì?"

"Ở trong có hơi buồn nên ta ra ngoài đi tản bộ. Người hình như có chuyện cần làm? Xin lỗi vì đã làm phiền. Nếu không có gì thì ta đi trước, không làm phiền ngươi", nói xong, Ngọc Tiêu Nhi vội quay đi, nàng vốn không muốn dính dáng gì đến Tiêu Vận cả, có lẽ là vì nàng đã biết được con người nàng qua nguyên tác. Nhưng khi nàng vừa muốn quay đi thì lại bị Tiêu Vận gọi lại.

"Đứng lại đó. Ngươi muốn đi đâu hả? Nơi này là nơi ngươi có thể đến, có thể đi sao?" Tiêu vận vặn hỏi Ngọc Tiêu Nhi với khuôn mặt khiêu khích, xem ra là muốn làm khó nàng rồi.

"Ta đã xin lỗi ngươi rồi còn gì. Ngươi chẳng lẽ lại muốn làm gì ta sao. Đường đường là một Tam tinh triệu hồi sư chả nhẽ lại muốn bản thân ăn h**p một tiểu cô nương tay trói gà không chặt như ta.", Ngọc Tiêu Nhi thập phần bình tĩnh đứng trước mặt Tiêu Vận nói ra những lời này.

Nàng, Tiêu Vận là một người coi trọng thể diện, khi nghe những gì vừa rồi Ngọc Tiêu Nhi nói có phần hơi ngạc nhiên"Ha ha, ngươi quả nhiên không đơn giản chút nào, so với Hoàng Bắc Nguyệt phế vật trước kia quả không giống.Lúc nãy khi thấy ngươi mắng Tiêu Trọng Lỗi đã làm ta nghĩ khác về một tiểu nha đầu như ngươi rồi. Còn dự tính sẽ thu ngươi về làm nha hoàn của mình nhưng không ngờ.", Tiêu Vận nói tới đây ra vẻ mặt tiếc của, Ngọc Tiêu Nhi cũng không ngờ rằng chỉ bằng một câu nói đó của mình thôi đã làm cho Tiêu Vận có suy nghĩ đó về mình rồi sao.

Đừng Rời Xa Ta (ĐN Phượng Nghịch Thiên Hạ)Tác giả: Lann Nhi akiuTruyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không                CHƯƠNG 1: NGỌC TIÊU NHI "Oaaaa..." Một tiếng ngáp dài đều phát ra từ căn phòng nhỏ, một thiếu nữ tầm 13 14 tuổi đang lết ra khỏi chiếc giường ấm áp. Thiếu nữ đó sau khi dậy liền mò lấy chiếc điện thoại của mình, cô bất chợt hét lớn:"TRỜI ĐẤT, đã bảy giờ đúng rồi sao". Cô bất ngờ hoảng hốt, trông như đã muộn học. Chiếc điện thoại trên tay cô chợt rung mang theo giai điệu nhạc quen thuộc mà cô vừa nghe đã biết ai đang gọi. Nhẹ nhàng bấm nút gọi rồi từ từ đưa lên tai. Một thanh âm thật đáng sợ truyền đến tai cô. -"NGỌC TIÊU NHI! Bộ bà tính để mọi người chờ đến bao giờ hả? Tính chơi tụi này hay lười biếng mà ở nhà? Tui cấm nghe chưa, mười lăm tuổi rồi mà còn chơi trò con nít đó à. Nhanh chóng lết xác đến đây cho tôi...TÚT...TÚT...(AU: chị thật hung dữ nha). "Hôm nay bả bị sao mà nạt mình dữ vậy chứ" Ngọc Tiểu nhi mang bộ dáng ủy khuất, bị người lớn bỏ rơi nhìn chiếc điện thoại. "Hazz...cũng tại ngày hôm qua mải nghịch điện thoại nên ngủ muộn, sáng bây giờ mới thức dậy muộn… Tối hôm đó,"Đông Lăng tỷ, tỷ có thấy Bắc Nguyệt tỷ ở đâu không", Ngọc Tiêu Nhi từ nãy giờ đi khắp viện để kiếm Hoàng Bắc Nguyệt nhưng không thấy, cuối cùng phải chạy đi hỏi Đông Lăng."Tiểu thư sao, ta vừa nãy có thấy người mặc bộ trang phục kì lạ đi ra ngoài rồi", Đông Lăng đang bận thêu vá ngẩn lên trả lời nàng. Hoàng Bắc Nguyệt mặc bộ y phục kì lạ mà đi ra ngoài, nếu Ngọc Tiêu Nhi không đoán nhầm thì chắc đã đi lấy hàng rồi, như vậy giữa Hoàng Bắc Nguyệt với Phong Liên Dực sẽ có một cuộc hội ngộ lần nữa,"Hắc...hắc...", Ngọc Tiêu Nhi ở một góc nở nụ cười như tính kế người khác. Nhưng ở lâu trong viện cũng chán nàng quyết định ra khỏi viện đi dạo trong phủ xem thế nào.Đi đến một nơi trong hậu hoa viên, Ngọc Tiêu Nhi bỗng nghe thấy tiếng nói của một nữ tử."Đáng ghét, ta vì sao không thể hiểu được nội dung trên cuốn sách này viết vậy chứ, chẳng lẽ cho cổ lại khó đọc như vậy", Tiêu Vận ngồi một mình trong hậu hoa viên cầm trên tay một quyển sách, vẻ mặt vô cùng tức giận. Ngọc Tiêu Nhi thấy vậy bèn tiến đến gần hơn.Vốn là Tam tinh triệu hồi sư, Ngọc Tiêu Nhi chỉ cần vừa xuất hiện thôi là Tiêu Vận liền phát hiện có người đang ở quanh rồi, nàng quát lên"AI!", một tiếng làm Ngọc Tiêu Nhi giật mình ngồi phịch xuống đất.Tiêu Vận nhìn về phía của nàng nói lớn tiếng"Ngươi là ai?", "Là ta", nàng đáp lại Tiêu Vận rồi từ từ mà đứng lên."Ta còn tưởng là ai, hóa ra là ngươi à. Sao không ở trong Lưu Vân Các còn chạy đến đây làm gì?""Ở trong có hơi buồn nên ta ra ngoài đi tản bộ. Người hình như có chuyện cần làm? Xin lỗi vì đã làm phiền. Nếu không có gì thì ta đi trước, không làm phiền ngươi", nói xong, Ngọc Tiêu Nhi vội quay đi, nàng vốn không muốn dính dáng gì đến Tiêu Vận cả, có lẽ là vì nàng đã biết được con người nàng qua nguyên tác. Nhưng khi nàng vừa muốn quay đi thì lại bị Tiêu Vận gọi lại."Đứng lại đó. Ngươi muốn đi đâu hả? Nơi này là nơi ngươi có thể đến, có thể đi sao?" Tiêu vận vặn hỏi Ngọc Tiêu Nhi với khuôn mặt khiêu khích, xem ra là muốn làm khó nàng rồi."Ta đã xin lỗi ngươi rồi còn gì. Ngươi chẳng lẽ lại muốn làm gì ta sao. Đường đường là một Tam tinh triệu hồi sư chả nhẽ lại muốn bản thân ăn h**p một tiểu cô nương tay trói gà không chặt như ta.", Ngọc Tiêu Nhi thập phần bình tĩnh đứng trước mặt Tiêu Vận nói ra những lời này.Nàng, Tiêu Vận là một người coi trọng thể diện, khi nghe những gì vừa rồi Ngọc Tiêu Nhi nói có phần hơi ngạc nhiên"Ha ha, ngươi quả nhiên không đơn giản chút nào, so với Hoàng Bắc Nguyệt phế vật trước kia quả không giống.Lúc nãy khi thấy ngươi mắng Tiêu Trọng Lỗi đã làm ta nghĩ khác về một tiểu nha đầu như ngươi rồi. Còn dự tính sẽ thu ngươi về làm nha hoàn của mình nhưng không ngờ.", Tiêu Vận nói tới đây ra vẻ mặt tiếc của, Ngọc Tiêu Nhi cũng không ngờ rằng chỉ bằng một câu nói đó của mình thôi đã làm cho Tiêu Vận có suy nghĩ đó về mình rồi sao.

Chương 11: TIÊU VẬN