Trên đường cao tốc vô tận quanh thành phố, một chiếc Mercedes-Benz sedan màu đen ẩn hiện trong dòng xe cộ, cực kì trầm mặc. Trên ghế bọc da ở đằng sau, một bé gái ba tuổi đang ôm bình sữa và uống nước, đôi chân nhỏ trong đôi giày thể thao to bằng lòng bàn tay lắc lư không ngừng, hai má hơi ửng hồng vì hệ thống sưởi trong xe. Khuôn mặt bầu bĩnh trắng trẻo và dịu dàng, với đôi mắt to tròn như ngọc, nhấp nháy nhấp nháy rất dễ thương. Dễ thấy nhất trong số đó là vòng tròn băng gạc y tế quấn quanh trán, khiến người ta có chút thương tâm. Cô gái nhỏ xinh xắn trông như một con búp bê may mắn, trước mặt chính là cô công chúa nhỏ duy nhất của nhà họ Kỷ ở Lạc Thành, Kỷ Cửu. Nhưng mà, Kỷ Cửu ngay tại đây không còn là Kỷ Cửu lúc trước nữa. Vào lúc này, ở trong cơ thể nhỏ bé này, có một linh hồn trưởng thành đến từ một thế giới xa xôi. Thật ra, Kỷ Cửu vẫn chưa hình dung được mình đã trải qua những gì, cô cứ ngủ trên giường như mọi khi, vừa mở mắt ra thì đã đến một khoảng không rộng lớn trắng xóa.…

Chương 33

Tiểu Tổ Tông Hư Hỏng Của AnhTác giả: Vọng Nguyệt Tồn NhãTruyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhTrên đường cao tốc vô tận quanh thành phố, một chiếc Mercedes-Benz sedan màu đen ẩn hiện trong dòng xe cộ, cực kì trầm mặc. Trên ghế bọc da ở đằng sau, một bé gái ba tuổi đang ôm bình sữa và uống nước, đôi chân nhỏ trong đôi giày thể thao to bằng lòng bàn tay lắc lư không ngừng, hai má hơi ửng hồng vì hệ thống sưởi trong xe. Khuôn mặt bầu bĩnh trắng trẻo và dịu dàng, với đôi mắt to tròn như ngọc, nhấp nháy nhấp nháy rất dễ thương. Dễ thấy nhất trong số đó là vòng tròn băng gạc y tế quấn quanh trán, khiến người ta có chút thương tâm. Cô gái nhỏ xinh xắn trông như một con búp bê may mắn, trước mặt chính là cô công chúa nhỏ duy nhất của nhà họ Kỷ ở Lạc Thành, Kỷ Cửu. Nhưng mà, Kỷ Cửu ngay tại đây không còn là Kỷ Cửu lúc trước nữa. Vào lúc này, ở trong cơ thể nhỏ bé này, có một linh hồn trưởng thành đến từ một thế giới xa xôi. Thật ra, Kỷ Cửu vẫn chưa hình dung được mình đã trải qua những gì, cô cứ ngủ trên giường như mọi khi, vừa mở mắt ra thì đã đến một khoảng không rộng lớn trắng xóa.… Cô chưa bao giờ nhìn thấy một người kinh khủng như vậy. Vì vậy, sau lần đó, cô căm hận thiếu niên với ánh mắt kinh hãi, và sự căm ghét Quý Mộ Thâm của cô đã được chôn sâu trong lòng từ đó. Sau này, vì thỏa thuận trước đó giữa hai gia đình, cô đã đính hôn với anh, trong lòng cô chống cự, liều mạng tìm cách trốn thoát và thoát khỏi người đàn ông kinh khủng đó. "Tiểu Ý, có phải Quý Mộ Thâm đã đe dọa em bằng điều gì không?" Triệu Mộc Khanh lo lắng hỏi cô. "Không, những gì em nói vừa rồi là nghiêm túc. Sau này em sẽ sống cùng anh ấy, vì vậy anh không cần phải ghét anh ấy vì en nữa." Vãn Ý lắc đầu nhẹ nhàng đáp. Nghe được lời cô nói, Triệu Mộc Trạch nhíu mày rồi nói với cô. "Em không cần phải lo lắng về việc bọn anh mà nói những điều trái với lương tâm. Bọn anh đã tìm ra cách giải quyết cho vấn đề này." Thấy các anh trai không tin cô, Vãn Ý dừng lại hai giây trước khi thể hiện một biểu hiện rất nghiêm túc và kiên quyết. "Em rất nghiêm túc!" Cả Triệu Mộc Trạch và Triệu Mộc Khanh nhìn cô với vẻ đau khổ. Trong đôi mắt to và đẹp ấy, lúc này có ánh sáng lấp lánh, và đầy vẻ chân thành. Phòng khách bỗng trở nên yên tĩnh. Đột nhiên, cả Triệu Mộc Trạch và Triệu Mộc Khanh đều im lặng. Đặc biệt là khuôn mặt và biểu cảm thâm trầm của Triệu Mộc Trạch lúc này. Còn cậu út Triệu Mộc Hi, người đang dựa vào ghế sofa, khẽ lắc đầu sau khi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cương nghị của em gái mình một lúc. "Anh cả, anh hai, các anh sao vậy.." Thấy biểu hiện của hai anh em có gì đó không ổn, Vãn Ý cũng nghi hoặc, bối rối nhìn hai người. Triệu Mộc Trạch và Triệu Mộc Khanh nhìn nhau, nhưng không ai trong số họ lên tiếng. Vãn Ý cảm thấy không đúng, vì vậy quay đầu lại hướng Quý Cửu đang ở một bên. Thấy cô đột nhiên nhìn mình, Quý Cửu giật mình, trong tiềm thức lùi lại một bước, vừa định lái xe đi, giọng nói của Vãn Ý vang lên. "Quý Cửu, anh trai tôi, họ đang giấu tôi điều gì đó." Quý Cửu sửng sốt, bất giác liếc nhìn Triệu Mộc Trạch, sau đó cười tủm tỉm đáp. "Cô chủ, cô lo lắng quá, cậu Triệu sao lại muốn giấu cô chuyện gì." Vãn Ý không tin anh ta, nhưng không tiếp tục nói với anh ta. "..." Quý Cửu buộc phải nhìn cô, nhưng chỉ sau vài giây, anh đã bị đánh bại, người không thể nói dối, nói thẳng ra là bất lực. "Ông Triệu đã hợp lực với gia đình của Họ Quý vì cô, và lên kế hoạch để loại bỏ Quý Mộ Thâm. Đoán rằng ông ấy đã bắt đầu." Khi giọng nói của Quý Cửu rơi xuống, Vãn Ý sửng sốt, sắc mặt đột nhiên tái nhợt. Nhà họ Triệu và nhà Họ Quý muốn đối phó Quý Mộ Thâm? Vậy nên.. Anh trai cố tình lừa cô quay lại. "Quý Cửu!" Giọng nói uy nghiêm của Triệu Mộc Trạch vang lên. Vãn Ý đang xuất thần, trong đầu cô chỉ còn lại câu nói của Quý Cửu, đã bắt đầu rồi.. Trong lòng có một tia hoảng sợ, vô thức xoay người muốn chạy ra ngoài, cố gắng ngăn cản. Tuy nhiên, Triệu Mộc Trạch đã đưa tay ra ngăn cô lại. "Tiểu Ý, bên ngoài rất nguy hiểm, đừng chạy lung tung." Gia đình Họ Quý đã sắp xếp, lợi dụng ngày giỗ của mẹ Quý Mộ Thâm để ra tay ở một nghĩa trang hẻo lánh. Những người đó sẽ không quan tâm đến bất kỳ ai. Nhưng mà Vãn Ý hai mắt đỏ bừng, cô vội vàng nắm lấy Triệu Mộc Trạch tay khẩn cầu. "Anh cả, không kịp rồi, mau đưa em đi gặp anh ấy!"

Cô chưa bao giờ nhìn thấy một người kinh khủng như vậy.
Vì vậy, sau lần đó, cô căm hận thiếu niên với ánh mắt kinh hãi, và sự căm ghét Quý Mộ Thâm của cô đã được chôn sâu trong lòng từ đó.
Sau này, vì thỏa thuận trước đó giữa hai gia đình, cô đã đính hôn với anh, trong lòng cô chống cự, liều mạng tìm cách trốn thoát và thoát khỏi người đàn ông kinh khủng đó.
"Tiểu Ý, có phải Quý Mộ Thâm đã đe dọa em bằng điều gì không?" Triệu Mộc Khanh lo lắng hỏi cô.
"Không, những gì em nói vừa rồi là nghiêm túc. Sau này em sẽ sống cùng anh ấy, vì vậy anh không cần phải ghét anh ấy vì en nữa." Vãn Ý lắc đầu nhẹ nhàng đáp.
Nghe được lời cô nói, Triệu Mộc Trạch nhíu mày rồi nói với cô.
"Em không cần phải lo lắng về việc bọn anh mà nói những điều trái với lương tâm. Bọn anh đã tìm ra cách giải quyết cho vấn đề này."
Thấy các anh trai không tin cô, Vãn Ý dừng lại hai giây trước khi thể hiện một biểu hiện rất nghiêm túc và kiên quyết.
"Em rất nghiêm túc!"
Cả Triệu Mộc Trạch và Triệu Mộc Khanh nhìn cô với vẻ đau khổ.
Trong đôi mắt to và đẹp ấy, lúc này có ánh sáng lấp lánh, và đầy vẻ chân thành.
Phòng khách bỗng trở nên yên tĩnh.
Đột nhiên, cả Triệu Mộc Trạch và Triệu Mộc Khanh đều im lặng.
Đặc biệt là khuôn mặt và biểu cảm thâm trầm của Triệu Mộc Trạch lúc này.
Còn cậu út Triệu Mộc Hi, người đang dựa vào ghế sofa, khẽ lắc đầu sau khi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cương nghị của em gái mình một lúc.
"Anh cả, anh hai, các anh sao vậy.." Thấy biểu hiện của hai anh em có gì đó không ổn, Vãn Ý cũng nghi hoặc, bối rối nhìn hai người.
Triệu Mộc Trạch và Triệu Mộc Khanh nhìn nhau, nhưng không ai trong số họ lên tiếng.
Vãn Ý cảm thấy không đúng, vì vậy quay đầu lại hướng Quý Cửu đang ở một bên.
Thấy cô đột nhiên nhìn mình, Quý Cửu giật mình, trong tiềm thức lùi lại một bước, vừa định lái xe đi, giọng nói của Vãn Ý vang lên.
"Quý Cửu, anh trai tôi, họ đang giấu tôi điều gì đó."
Quý Cửu sửng sốt, bất giác liếc nhìn Triệu Mộc Trạch, sau đó cười tủm tỉm đáp.
"Cô chủ, cô lo lắng quá, cậu Triệu sao lại muốn giấu cô chuyện gì."
Vãn Ý không tin anh ta, nhưng không tiếp tục nói với anh ta.
"..."
Quý Cửu buộc phải nhìn cô, nhưng chỉ sau vài giây, anh đã bị đánh bại, người không thể nói dối, nói thẳng ra là bất lực.
"Ông Triệu đã hợp lực với gia đình của Họ Quý vì cô, và lên kế hoạch để loại bỏ Quý Mộ Thâm. Đoán rằng ông ấy đã bắt đầu."
Khi giọng nói của Quý Cửu rơi xuống, Vãn Ý sửng sốt, sắc mặt đột nhiên tái nhợt.
Nhà họ Triệu và nhà Họ Quý muốn đối phó Quý Mộ Thâm?
Vậy nên.. Anh trai cố tình lừa cô quay lại.
"Quý Cửu!" Giọng nói uy nghiêm của Triệu Mộc Trạch vang lên.
Vãn Ý đang xuất thần, trong đầu cô chỉ còn lại câu nói của Quý Cửu, đã bắt đầu rồi..
Trong lòng có một tia hoảng sợ, vô thức xoay người muốn chạy ra ngoài, cố gắng ngăn cản.
Tuy nhiên, Triệu Mộc Trạch đã đưa tay ra ngăn cô lại.
"Tiểu Ý, bên ngoài rất nguy hiểm, đừng chạy lung tung."
Gia đình Họ Quý đã sắp xếp, lợi dụng ngày giỗ của mẹ Quý Mộ Thâm để ra tay ở một nghĩa trang hẻo lánh. Những người đó sẽ không quan tâm đến bất kỳ ai.
Nhưng mà Vãn Ý hai mắt đỏ bừng, cô vội vàng nắm lấy Triệu Mộc Trạch tay khẩn cầu.
"Anh cả, không kịp rồi, mau đưa em đi gặp anh ấy!"

Tiểu Tổ Tông Hư Hỏng Của AnhTác giả: Vọng Nguyệt Tồn NhãTruyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhTrên đường cao tốc vô tận quanh thành phố, một chiếc Mercedes-Benz sedan màu đen ẩn hiện trong dòng xe cộ, cực kì trầm mặc. Trên ghế bọc da ở đằng sau, một bé gái ba tuổi đang ôm bình sữa và uống nước, đôi chân nhỏ trong đôi giày thể thao to bằng lòng bàn tay lắc lư không ngừng, hai má hơi ửng hồng vì hệ thống sưởi trong xe. Khuôn mặt bầu bĩnh trắng trẻo và dịu dàng, với đôi mắt to tròn như ngọc, nhấp nháy nhấp nháy rất dễ thương. Dễ thấy nhất trong số đó là vòng tròn băng gạc y tế quấn quanh trán, khiến người ta có chút thương tâm. Cô gái nhỏ xinh xắn trông như một con búp bê may mắn, trước mặt chính là cô công chúa nhỏ duy nhất của nhà họ Kỷ ở Lạc Thành, Kỷ Cửu. Nhưng mà, Kỷ Cửu ngay tại đây không còn là Kỷ Cửu lúc trước nữa. Vào lúc này, ở trong cơ thể nhỏ bé này, có một linh hồn trưởng thành đến từ một thế giới xa xôi. Thật ra, Kỷ Cửu vẫn chưa hình dung được mình đã trải qua những gì, cô cứ ngủ trên giường như mọi khi, vừa mở mắt ra thì đã đến một khoảng không rộng lớn trắng xóa.… Cô chưa bao giờ nhìn thấy một người kinh khủng như vậy. Vì vậy, sau lần đó, cô căm hận thiếu niên với ánh mắt kinh hãi, và sự căm ghét Quý Mộ Thâm của cô đã được chôn sâu trong lòng từ đó. Sau này, vì thỏa thuận trước đó giữa hai gia đình, cô đã đính hôn với anh, trong lòng cô chống cự, liều mạng tìm cách trốn thoát và thoát khỏi người đàn ông kinh khủng đó. "Tiểu Ý, có phải Quý Mộ Thâm đã đe dọa em bằng điều gì không?" Triệu Mộc Khanh lo lắng hỏi cô. "Không, những gì em nói vừa rồi là nghiêm túc. Sau này em sẽ sống cùng anh ấy, vì vậy anh không cần phải ghét anh ấy vì en nữa." Vãn Ý lắc đầu nhẹ nhàng đáp. Nghe được lời cô nói, Triệu Mộc Trạch nhíu mày rồi nói với cô. "Em không cần phải lo lắng về việc bọn anh mà nói những điều trái với lương tâm. Bọn anh đã tìm ra cách giải quyết cho vấn đề này." Thấy các anh trai không tin cô, Vãn Ý dừng lại hai giây trước khi thể hiện một biểu hiện rất nghiêm túc và kiên quyết. "Em rất nghiêm túc!" Cả Triệu Mộc Trạch và Triệu Mộc Khanh nhìn cô với vẻ đau khổ. Trong đôi mắt to và đẹp ấy, lúc này có ánh sáng lấp lánh, và đầy vẻ chân thành. Phòng khách bỗng trở nên yên tĩnh. Đột nhiên, cả Triệu Mộc Trạch và Triệu Mộc Khanh đều im lặng. Đặc biệt là khuôn mặt và biểu cảm thâm trầm của Triệu Mộc Trạch lúc này. Còn cậu út Triệu Mộc Hi, người đang dựa vào ghế sofa, khẽ lắc đầu sau khi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cương nghị của em gái mình một lúc. "Anh cả, anh hai, các anh sao vậy.." Thấy biểu hiện của hai anh em có gì đó không ổn, Vãn Ý cũng nghi hoặc, bối rối nhìn hai người. Triệu Mộc Trạch và Triệu Mộc Khanh nhìn nhau, nhưng không ai trong số họ lên tiếng. Vãn Ý cảm thấy không đúng, vì vậy quay đầu lại hướng Quý Cửu đang ở một bên. Thấy cô đột nhiên nhìn mình, Quý Cửu giật mình, trong tiềm thức lùi lại một bước, vừa định lái xe đi, giọng nói của Vãn Ý vang lên. "Quý Cửu, anh trai tôi, họ đang giấu tôi điều gì đó." Quý Cửu sửng sốt, bất giác liếc nhìn Triệu Mộc Trạch, sau đó cười tủm tỉm đáp. "Cô chủ, cô lo lắng quá, cậu Triệu sao lại muốn giấu cô chuyện gì." Vãn Ý không tin anh ta, nhưng không tiếp tục nói với anh ta. "..." Quý Cửu buộc phải nhìn cô, nhưng chỉ sau vài giây, anh đã bị đánh bại, người không thể nói dối, nói thẳng ra là bất lực. "Ông Triệu đã hợp lực với gia đình của Họ Quý vì cô, và lên kế hoạch để loại bỏ Quý Mộ Thâm. Đoán rằng ông ấy đã bắt đầu." Khi giọng nói của Quý Cửu rơi xuống, Vãn Ý sửng sốt, sắc mặt đột nhiên tái nhợt. Nhà họ Triệu và nhà Họ Quý muốn đối phó Quý Mộ Thâm? Vậy nên.. Anh trai cố tình lừa cô quay lại. "Quý Cửu!" Giọng nói uy nghiêm của Triệu Mộc Trạch vang lên. Vãn Ý đang xuất thần, trong đầu cô chỉ còn lại câu nói của Quý Cửu, đã bắt đầu rồi.. Trong lòng có một tia hoảng sợ, vô thức xoay người muốn chạy ra ngoài, cố gắng ngăn cản. Tuy nhiên, Triệu Mộc Trạch đã đưa tay ra ngăn cô lại. "Tiểu Ý, bên ngoài rất nguy hiểm, đừng chạy lung tung." Gia đình Họ Quý đã sắp xếp, lợi dụng ngày giỗ của mẹ Quý Mộ Thâm để ra tay ở một nghĩa trang hẻo lánh. Những người đó sẽ không quan tâm đến bất kỳ ai. Nhưng mà Vãn Ý hai mắt đỏ bừng, cô vội vàng nắm lấy Triệu Mộc Trạch tay khẩn cầu. "Anh cả, không kịp rồi, mau đưa em đi gặp anh ấy!"

Chương 33