Cơ thể truyền đến từng cơn đau nhức, xương cốt như muốn tan thành từng mảnh, cứ như cưỡi ngựa hay ngồi xe lửa cả một buổi tối vậy. Đào Anh Thy mệt mỏi mở to mắt, một gương mặt đẹp trai lạnh lùng liền xuất hiện, đường cong sắc như lưỡi dao, cho dù là đang ngủ say vẫn toát lên vẻ quyến rũ vô cùng. Ánh nắng chiếu xuống tạo một bóng mờ trên vầng trán lòa xòa vài sợi tóc, nhưng vẫn không che đi được sự cao ngạo lạnh lùng giữa hai hàng lông mày. ‘Đào Anh Thy ngắm nhìn được ba giây, ký ức tối qua như nước lũ ùa về, dọa cô hung hăng hít sâu một hơi, lập tức che lấy miệng nhỏ đang định hét lên Cô cô cô, anh ta anh ta… Nhớ lại thì tối qua cô đến quán bar uống rượu, vì bạn trai phản bội nên cô rất tức giận, cô quyết định đến đây tìm trai bao, sau đó liền cùng trai bao lên giường. Đào Anh Thy nhanh chóng tỉnh táo lại, ánh mắt lại rơi vào gương mặt người đàn ông trên giường, kiểu này chắc hắn phải thuộc loại cực kỳ cao cấp đây! Đào Anh Thy nhanh chóng xuống giường, quần áo bừa bãi trên đất nhắc…
Chương 160: Xem ra tôi nên chặt tay của ông ta
Một Thai 6 Tiểu Bảo Bảo - Tổng Tài Daddy Bị Tra TấnTác giả: Châu LanTruyện Ngôn TìnhCơ thể truyền đến từng cơn đau nhức, xương cốt như muốn tan thành từng mảnh, cứ như cưỡi ngựa hay ngồi xe lửa cả một buổi tối vậy. Đào Anh Thy mệt mỏi mở to mắt, một gương mặt đẹp trai lạnh lùng liền xuất hiện, đường cong sắc như lưỡi dao, cho dù là đang ngủ say vẫn toát lên vẻ quyến rũ vô cùng. Ánh nắng chiếu xuống tạo một bóng mờ trên vầng trán lòa xòa vài sợi tóc, nhưng vẫn không che đi được sự cao ngạo lạnh lùng giữa hai hàng lông mày. ‘Đào Anh Thy ngắm nhìn được ba giây, ký ức tối qua như nước lũ ùa về, dọa cô hung hăng hít sâu một hơi, lập tức che lấy miệng nhỏ đang định hét lên Cô cô cô, anh ta anh ta… Nhớ lại thì tối qua cô đến quán bar uống rượu, vì bạn trai phản bội nên cô rất tức giận, cô quyết định đến đây tìm trai bao, sau đó liền cùng trai bao lên giường. Đào Anh Thy nhanh chóng tỉnh táo lại, ánh mắt lại rơi vào gương mặt người đàn ông trên giường, kiểu này chắc hắn phải thuộc loại cực kỳ cao cấp đây! Đào Anh Thy nhanh chóng xuống giường, quần áo bừa bãi trên đất nhắc… Nếu đấy không phải là ý của anh thì bảo vệ dám tựtiên ra tay à? Cô không tin đâu.“Tôi không hy vọng chuyện như thế này xảy ra lầnnữa, nếu không thì tôi sẽ ra tay thật đấy? Tư Hải Minhôm Đào Anh Thy một cách vững vàng, giọng nói khônghề có chút dao động này, khiến người khác càng sợ hơn.Chân Tư Triều Vũ bị thương, ông ta thở hồng hộc,trán chảy đây mồ hôi lạnh.“Con… Nếu con làm như thế thì con sẽ hối hận!”“Không cần chú quan tâm” Tư Hải Minh nói xongthì ôm Đào Anh Thy bỏ đi.‘Tư Hải Minh xuống lầu, ôm Đào Anh Thy lên xe,bảo vệ lên xe, chiếc xe chầm chậm rời đi.Bọn họ vừa mới rời khỏi cửa lớn thì một chiếc Ferrari chạy đến.-Tư Viễn Hãng nhìn sang xe bọn họ từ cửa số,Cửa sổ của hai chiếc xe đều có màu đen, bên trong,có thể thấy được bên ngoài nhưng bên ngoài khôngthể thấy bên trong.Tư Viễn Hãng lái xe vào trong sân, đậu xe rồi chạy.về phía căn phòng lúc nãy.Anh ta không nhìn thấy người giúp việc, anh tachạy lên lầu, dừng lại ở ngã rẽ trước cửa gian phòng,Tư Viễn Hãng nghe tiếng động bên trọng.“Tư Viễn Hãng nhìn vào. Tư Triều Vũ đang ngồi dướiđất, một bên chân không ngừng chảy máu, ông tađang cầm khăn mặt vừa r*n r* vừa cố gắng băng bó,Nhìn vết thương trên chân ông ta thì có vẻ là không hềnhẹ chút nào, ông ta không thế cử động được, nhìn rất chật vật.Tư Viễn Hằng đi vào trong.Tư Triều Vũ vừa thấy Tư Viễn Hãng đã lập tức cầu.cứu con mình: “Mau dẫn ba đi bệnh viện đi, chân bachảy máu liên tục thế này sợ là tĩnh mạch bị thương rồi.“Ba làm tổn thương cô ấy sao?” Tư Viễn Hãng nhìnông ta, vẻ mặt lạnh lùng: “Chẳng phải ba đã đồng ý vớicon là sẽ không khiến cô ấy bị thương nữa sao?”“Nhưng bây giờ tình hình khác rồi, nó cứ đeo đuổimãi không buông đó chứ. Hơn nữa ba cũng chưa làmnó bị thương lại còn bị nó đâm một dao! Đúng làkhông ngờ, lá gan của nó không nhỏ chút nào! Nếukhông phải Tư Hải Minh tới kịp thời thì nó không thểbình yên rời khỏi đây đâu: Tư Triều Vũ không phục.Ông ta nói xong thì thở mạnh một hồi để giảm bớt sựđau đớn trên chân: “Viễn Hãng, dẫn ba đến bệnh viện đị!Tư Viễn Hãng nghe Đào Anh Thy bình yên thì thânthể căng thẳng mới thả lỏng đi.Có điều Tư Viễn Hãng chỉ thản nhiên liếc mắt nhìnchân Tư Triều Vũ: “Không phải ba có điện thoại à?”Anh ta ném lại một câu như thế rồi xoay người bỏ đi.Tư Triều Vũ không dám tin vào hai mắt của mình:“Con đối xử với ba như thế này vì một con đàn bà sao?”“Ba nên cảm thấy may mắn là mình vẫn còn sống.đấy” Tư Viễn Hãng nói xong thì biển mất.Tư Triều Vũ nghe câu ấy thì đổ mồ hôi lạnh.Tư Viễn Hãng có ý gì chứ? Ai muốn lấy mạng củaông ta? Tư Viên Hãng sao? Hay là Tư Hải Minh?Bên trong chiếc Rolls Royce, thân thế Đào Anh Thyđã bình thường trở lại, cô ngồi lẳng lăng bên cửa xe,nhìn ra bên ngoài.Cô cảm thấy như lúc nào Tư Hải Minh cũng theo dõi cô.Nhưng dù cô có biết rõ, cô vẫn có thể hỏi anh rằng.tại sao anh lại ở đây, tại sao anh lại biết cô ở đâu. Cóđiều cô thật sự không có tâm trạng hỏi những câu này.Việc bị Tư Triều Vũ bắt cóc tồi biết được vài sựthật khiến cô trở nên mơ màng, cô đột nhiên trở nênmẫn cảm với tất cả những thứ thuộc về thế giới bên ngoài.Vì thế, khi cô bị Tư Hải Minh chạm vào mặt, cô vộivã lùi về phía sau, đôi mắt trong suốt nhìn Tư Hải Minhđây đề phòng. Nhưng đối diện với đôi mắt đen láy âmu khó lường đó, cô vội vã rũ mắt xuống.Ấy thế mà cô lại càng bị Tư Hải Minh ép phải nhìn anh.“Ưm..” Đào Anh Thy khẽ nhíu mày.Nửa bên mặt của cô đang sưng lên, ửng đỏ.“Đau à?” Tư Hải Minh hỏi.Đào Anh Thy không ngờ anh sẽ hỏi cảm giác củacô thế nào: “Hơi rát…ˆ“Xem ra tôi nên chặt tay của ông ta” Tư Hải Minhbình tĩnh nói ra lời nói cực kỳ tàn nhẫn.Đào Anh Thy khựng lại một chút rồi nói: “Ông ấycũng đã được dạy cho một bài học rồi, chắc lân saukhông dám làm như vậy nữa đâu? Cô không hề hyvọng rằng Tư Hải Minh sẽ làm chuyện gì đó vì cô.
Nếu đấy không phải là ý của anh thì bảo vệ dám tự
tiên ra tay à? Cô không tin đâu.
“Tôi không hy vọng chuyện như thế này xảy ra lần
nữa, nếu không thì tôi sẽ ra tay thật đấy? Tư Hải Minh
ôm Đào Anh Thy một cách vững vàng, giọng nói không
hề có chút dao động này, khiến người khác càng sợ hơn.
Chân Tư Triều Vũ bị thương, ông ta thở hồng hộc,
trán chảy đây mồ hôi lạnh.
“Con… Nếu con làm như thế thì con sẽ hối hận!”
“Không cần chú quan tâm” Tư Hải Minh nói xong
thì ôm Đào Anh Thy bỏ đi.
‘Tư Hải Minh xuống lầu, ôm Đào Anh Thy lên xe,
bảo vệ lên xe, chiếc xe chầm chậm rời đi.
Bọn họ vừa mới rời khỏi cửa lớn thì một chiếc Ferrari chạy đến.
-Tư Viễn Hãng nhìn sang xe bọn họ từ cửa số,
Cửa sổ của hai chiếc xe đều có màu đen, bên trong,
có thể thấy được bên ngoài nhưng bên ngoài không
thể thấy bên trong.
Tư Viễn Hãng lái xe vào trong sân, đậu xe rồi chạy.
về phía căn phòng lúc nãy.
Anh ta không nhìn thấy người giúp việc, anh ta
chạy lên lầu, dừng lại ở ngã rẽ trước cửa gian phòng,
Tư Viễn Hãng nghe tiếng động bên trọng.
“Tư Viễn Hãng nhìn vào. Tư Triều Vũ đang ngồi dưới
đất, một bên chân không ngừng chảy máu, ông ta
đang cầm khăn mặt vừa r*n r* vừa cố gắng băng bó,
Nhìn vết thương trên chân ông ta thì có vẻ là không hề
nhẹ chút nào, ông ta không thế cử động được, nhìn rất chật vật.
Tư Viễn Hằng đi vào trong.
Tư Triều Vũ vừa thấy Tư Viễn Hãng đã lập tức cầu.
cứu con mình: “Mau dẫn ba đi bệnh viện đi, chân ba
chảy máu liên tục thế này sợ là tĩnh mạch bị thương rồi.
“Ba làm tổn thương cô ấy sao?” Tư Viễn Hãng nhìn
ông ta, vẻ mặt lạnh lùng: “Chẳng phải ba đã đồng ý với
con là sẽ không khiến cô ấy bị thương nữa sao?”
“Nhưng bây giờ tình hình khác rồi, nó cứ đeo đuổi
mãi không buông đó chứ. Hơn nữa ba cũng chưa làm
nó bị thương lại còn bị nó đâm một dao! Đúng là
không ngờ, lá gan của nó không nhỏ chút nào! Nếu
không phải Tư Hải Minh tới kịp thời thì nó không thể
bình yên rời khỏi đây đâu: Tư Triều Vũ không phục.
Ông ta nói xong thì thở mạnh một hồi để giảm bớt sự
đau đớn trên chân: “Viễn Hãng, dẫn ba đến bệnh viện đị!
Tư Viễn Hãng nghe Đào Anh Thy bình yên thì thân
thể căng thẳng mới thả lỏng đi.
Có điều Tư Viễn Hãng chỉ thản nhiên liếc mắt nhìn
chân Tư Triều Vũ: “Không phải ba có điện thoại à?”
Anh ta ném lại một câu như thế rồi xoay người bỏ đi.
Tư Triều Vũ không dám tin vào hai mắt của mình:
“Con đối xử với ba như thế này vì một con đàn bà sao?”
“Ba nên cảm thấy may mắn là mình vẫn còn sống.
đấy” Tư Viễn Hãng nói xong thì biển mất.
Tư Triều Vũ nghe câu ấy thì đổ mồ hôi lạnh.
Tư Viễn Hãng có ý gì chứ? Ai muốn lấy mạng của
ông ta? Tư Viên Hãng sao? Hay là Tư Hải Minh?
Bên trong chiếc Rolls Royce, thân thế Đào Anh Thy
đã bình thường trở lại, cô ngồi lẳng lăng bên cửa xe,
nhìn ra bên ngoài.
Cô cảm thấy như lúc nào Tư Hải Minh cũng theo dõi cô.
Nhưng dù cô có biết rõ, cô vẫn có thể hỏi anh rằng.
tại sao anh lại ở đây, tại sao anh lại biết cô ở đâu. Có
điều cô thật sự không có tâm trạng hỏi những câu này.
Việc bị Tư Triều Vũ bắt cóc tồi biết được vài sự
thật khiến cô trở nên mơ màng, cô đột nhiên trở nên
mẫn cảm với tất cả những thứ thuộc về thế giới bên ngoài.
Vì thế, khi cô bị Tư Hải Minh chạm vào mặt, cô vội
vã lùi về phía sau, đôi mắt trong suốt nhìn Tư Hải Minh
đây đề phòng. Nhưng đối diện với đôi mắt đen láy âm
u khó lường đó, cô vội vã rũ mắt xuống.
Ấy thế mà cô lại càng bị Tư Hải Minh ép phải nhìn anh.
“Ưm..” Đào Anh Thy khẽ nhíu mày.
Nửa bên mặt của cô đang sưng lên, ửng đỏ.
“Đau à?” Tư Hải Minh hỏi.
Đào Anh Thy không ngờ anh sẽ hỏi cảm giác của
cô thế nào: “Hơi rát…ˆ
“Xem ra tôi nên chặt tay của ông ta” Tư Hải Minh
bình tĩnh nói ra lời nói cực kỳ tàn nhẫn.
Đào Anh Thy khựng lại một chút rồi nói: “Ông ấy
cũng đã được dạy cho một bài học rồi, chắc lân sau
không dám làm như vậy nữa đâu? Cô không hề hy
vọng rằng Tư Hải Minh sẽ làm chuyện gì đó vì cô.
Một Thai 6 Tiểu Bảo Bảo - Tổng Tài Daddy Bị Tra TấnTác giả: Châu LanTruyện Ngôn TìnhCơ thể truyền đến từng cơn đau nhức, xương cốt như muốn tan thành từng mảnh, cứ như cưỡi ngựa hay ngồi xe lửa cả một buổi tối vậy. Đào Anh Thy mệt mỏi mở to mắt, một gương mặt đẹp trai lạnh lùng liền xuất hiện, đường cong sắc như lưỡi dao, cho dù là đang ngủ say vẫn toát lên vẻ quyến rũ vô cùng. Ánh nắng chiếu xuống tạo một bóng mờ trên vầng trán lòa xòa vài sợi tóc, nhưng vẫn không che đi được sự cao ngạo lạnh lùng giữa hai hàng lông mày. ‘Đào Anh Thy ngắm nhìn được ba giây, ký ức tối qua như nước lũ ùa về, dọa cô hung hăng hít sâu một hơi, lập tức che lấy miệng nhỏ đang định hét lên Cô cô cô, anh ta anh ta… Nhớ lại thì tối qua cô đến quán bar uống rượu, vì bạn trai phản bội nên cô rất tức giận, cô quyết định đến đây tìm trai bao, sau đó liền cùng trai bao lên giường. Đào Anh Thy nhanh chóng tỉnh táo lại, ánh mắt lại rơi vào gương mặt người đàn ông trên giường, kiểu này chắc hắn phải thuộc loại cực kỳ cao cấp đây! Đào Anh Thy nhanh chóng xuống giường, quần áo bừa bãi trên đất nhắc… Nếu đấy không phải là ý của anh thì bảo vệ dám tựtiên ra tay à? Cô không tin đâu.“Tôi không hy vọng chuyện như thế này xảy ra lầnnữa, nếu không thì tôi sẽ ra tay thật đấy? Tư Hải Minhôm Đào Anh Thy một cách vững vàng, giọng nói khônghề có chút dao động này, khiến người khác càng sợ hơn.Chân Tư Triều Vũ bị thương, ông ta thở hồng hộc,trán chảy đây mồ hôi lạnh.“Con… Nếu con làm như thế thì con sẽ hối hận!”“Không cần chú quan tâm” Tư Hải Minh nói xongthì ôm Đào Anh Thy bỏ đi.‘Tư Hải Minh xuống lầu, ôm Đào Anh Thy lên xe,bảo vệ lên xe, chiếc xe chầm chậm rời đi.Bọn họ vừa mới rời khỏi cửa lớn thì một chiếc Ferrari chạy đến.-Tư Viễn Hãng nhìn sang xe bọn họ từ cửa số,Cửa sổ của hai chiếc xe đều có màu đen, bên trong,có thể thấy được bên ngoài nhưng bên ngoài khôngthể thấy bên trong.Tư Viễn Hãng lái xe vào trong sân, đậu xe rồi chạy.về phía căn phòng lúc nãy.Anh ta không nhìn thấy người giúp việc, anh tachạy lên lầu, dừng lại ở ngã rẽ trước cửa gian phòng,Tư Viễn Hãng nghe tiếng động bên trọng.“Tư Viễn Hãng nhìn vào. Tư Triều Vũ đang ngồi dướiđất, một bên chân không ngừng chảy máu, ông tađang cầm khăn mặt vừa r*n r* vừa cố gắng băng bó,Nhìn vết thương trên chân ông ta thì có vẻ là không hềnhẹ chút nào, ông ta không thế cử động được, nhìn rất chật vật.Tư Viễn Hằng đi vào trong.Tư Triều Vũ vừa thấy Tư Viễn Hãng đã lập tức cầu.cứu con mình: “Mau dẫn ba đi bệnh viện đi, chân bachảy máu liên tục thế này sợ là tĩnh mạch bị thương rồi.“Ba làm tổn thương cô ấy sao?” Tư Viễn Hãng nhìnông ta, vẻ mặt lạnh lùng: “Chẳng phải ba đã đồng ý vớicon là sẽ không khiến cô ấy bị thương nữa sao?”“Nhưng bây giờ tình hình khác rồi, nó cứ đeo đuổimãi không buông đó chứ. Hơn nữa ba cũng chưa làmnó bị thương lại còn bị nó đâm một dao! Đúng làkhông ngờ, lá gan của nó không nhỏ chút nào! Nếukhông phải Tư Hải Minh tới kịp thời thì nó không thểbình yên rời khỏi đây đâu: Tư Triều Vũ không phục.Ông ta nói xong thì thở mạnh một hồi để giảm bớt sựđau đớn trên chân: “Viễn Hãng, dẫn ba đến bệnh viện đị!Tư Viễn Hãng nghe Đào Anh Thy bình yên thì thânthể căng thẳng mới thả lỏng đi.Có điều Tư Viễn Hãng chỉ thản nhiên liếc mắt nhìnchân Tư Triều Vũ: “Không phải ba có điện thoại à?”Anh ta ném lại một câu như thế rồi xoay người bỏ đi.Tư Triều Vũ không dám tin vào hai mắt của mình:“Con đối xử với ba như thế này vì một con đàn bà sao?”“Ba nên cảm thấy may mắn là mình vẫn còn sống.đấy” Tư Viễn Hãng nói xong thì biển mất.Tư Triều Vũ nghe câu ấy thì đổ mồ hôi lạnh.Tư Viễn Hãng có ý gì chứ? Ai muốn lấy mạng củaông ta? Tư Viên Hãng sao? Hay là Tư Hải Minh?Bên trong chiếc Rolls Royce, thân thế Đào Anh Thyđã bình thường trở lại, cô ngồi lẳng lăng bên cửa xe,nhìn ra bên ngoài.Cô cảm thấy như lúc nào Tư Hải Minh cũng theo dõi cô.Nhưng dù cô có biết rõ, cô vẫn có thể hỏi anh rằng.tại sao anh lại ở đây, tại sao anh lại biết cô ở đâu. Cóđiều cô thật sự không có tâm trạng hỏi những câu này.Việc bị Tư Triều Vũ bắt cóc tồi biết được vài sựthật khiến cô trở nên mơ màng, cô đột nhiên trở nênmẫn cảm với tất cả những thứ thuộc về thế giới bên ngoài.Vì thế, khi cô bị Tư Hải Minh chạm vào mặt, cô vộivã lùi về phía sau, đôi mắt trong suốt nhìn Tư Hải Minhđây đề phòng. Nhưng đối diện với đôi mắt đen láy âmu khó lường đó, cô vội vã rũ mắt xuống.Ấy thế mà cô lại càng bị Tư Hải Minh ép phải nhìn anh.“Ưm..” Đào Anh Thy khẽ nhíu mày.Nửa bên mặt của cô đang sưng lên, ửng đỏ.“Đau à?” Tư Hải Minh hỏi.Đào Anh Thy không ngờ anh sẽ hỏi cảm giác củacô thế nào: “Hơi rát…ˆ“Xem ra tôi nên chặt tay của ông ta” Tư Hải Minhbình tĩnh nói ra lời nói cực kỳ tàn nhẫn.Đào Anh Thy khựng lại một chút rồi nói: “Ông ấycũng đã được dạy cho một bài học rồi, chắc lân saukhông dám làm như vậy nữa đâu? Cô không hề hyvọng rằng Tư Hải Minh sẽ làm chuyện gì đó vì cô.