Cơ thể truyền đến từng cơn đau nhức, xương cốt như muốn tan thành từng mảnh, cứ như cưỡi ngựa hay ngồi xe lửa cả một buổi tối vậy. Đào Anh Thy mệt mỏi mở to mắt, một gương mặt đẹp trai lạnh lùng liền xuất hiện, đường cong sắc như lưỡi dao, cho dù là đang ngủ say vẫn toát lên vẻ quyến rũ vô cùng. Ánh nắng chiếu xuống tạo một bóng mờ trên vầng trán lòa xòa vài sợi tóc, nhưng vẫn không che đi được sự cao ngạo lạnh lùng giữa hai hàng lông mày. ‘Đào Anh Thy ngắm nhìn được ba giây, ký ức tối qua như nước lũ ùa về, dọa cô hung hăng hít sâu một hơi, lập tức che lấy miệng nhỏ đang định hét lên Cô cô cô, anh ta anh ta… Nhớ lại thì tối qua cô đến quán bar uống rượu, vì bạn trai phản bội nên cô rất tức giận, cô quyết định đến đây tìm trai bao, sau đó liền cùng trai bao lên giường. Đào Anh Thy nhanh chóng tỉnh táo lại, ánh mắt lại rơi vào gương mặt người đàn ông trên giường, kiểu này chắc hắn phải thuộc loại cực kỳ cao cấp đây! Đào Anh Thy nhanh chóng xuống giường, quần áo bừa bãi trên đất nhắc…
Chương 173: Tôi sẽ xé xác cô
Một Thai 6 Tiểu Bảo Bảo - Tổng Tài Daddy Bị Tra TấnTác giả: Châu LanTruyện Ngôn TìnhCơ thể truyền đến từng cơn đau nhức, xương cốt như muốn tan thành từng mảnh, cứ như cưỡi ngựa hay ngồi xe lửa cả một buổi tối vậy. Đào Anh Thy mệt mỏi mở to mắt, một gương mặt đẹp trai lạnh lùng liền xuất hiện, đường cong sắc như lưỡi dao, cho dù là đang ngủ say vẫn toát lên vẻ quyến rũ vô cùng. Ánh nắng chiếu xuống tạo một bóng mờ trên vầng trán lòa xòa vài sợi tóc, nhưng vẫn không che đi được sự cao ngạo lạnh lùng giữa hai hàng lông mày. ‘Đào Anh Thy ngắm nhìn được ba giây, ký ức tối qua như nước lũ ùa về, dọa cô hung hăng hít sâu một hơi, lập tức che lấy miệng nhỏ đang định hét lên Cô cô cô, anh ta anh ta… Nhớ lại thì tối qua cô đến quán bar uống rượu, vì bạn trai phản bội nên cô rất tức giận, cô quyết định đến đây tìm trai bao, sau đó liền cùng trai bao lên giường. Đào Anh Thy nhanh chóng tỉnh táo lại, ánh mắt lại rơi vào gương mặt người đàn ông trên giường, kiểu này chắc hắn phải thuộc loại cực kỳ cao cấp đây! Đào Anh Thy nhanh chóng xuống giường, quần áo bừa bãi trên đất nhắc… Lẽ nào anh ta đang ở đây?Đào Anh Thy nhìn một vòng quanh quán cafe,những vách tường được ngăn bãng kính, bên trongcó bóng người qua lại, thế nhưng không hề có Tư Hải MinhGiữa ban ngày, Đào Anh Thy lạnh đến sởn tóc gáy.Đào Bảo Thy thẳng tay cúp điện thoại.Cô phải trở về ngay lập tức.Cô không kịp nói lại với Liêu Ninh, chờ khi về nhà rồi lại nói sau vậy.Chờ đến lúc Từ Hải Minh đến đây tóm gọn thì càng không ổn!Cô xoay người, suýt chút nữa đã vào một bóngđen, cô sợ đến mức dừng gấp lạiMột bóng người cao lớn đứng ngay trước mặtcô, hơi thở quanh người rất mạnh mẽ, đè ép đến mức cô không thở nổi.Cho dù cô không ngẩng đầu lên nhìn, cho dùmàu áo sơ mi đen trước mặt đã che khuất tầm mắtcô, nhưng bầu không khí nguy hiểm này khiến côcảm thấy vô cùng quen thuộc!“Ở nhà? Hả?”Giọng nói trầm thấp lạnh lùng vang lên, ĐàoAnh Thy sợ đến mức giật nảy mình một cái, cô lập tức xoay người chạy.“AI” Cô còn chưa kịp chạy đã cảm thấy cổ tay bịsiết chặt, sau đó một lực mạnh kéo lấy cô, cả ngườicô rơi vào lòng ngực rắn chắc của Tư Hải MinhCơ thể Đào Anh Thy căng cứng, mặt cô đangchạm vào cổ Tư Hải Minh, yết hầu kh*** g** củaanh gần ngay trước mắt cô, khiến cô gần như nghẹt thở.“Muốn chết à?”“Tôi… Nếu tôi nói tôi chỉ đi ngang qua đây, anhcó tin không?” Đào Anh Thy cảm thấy mình quá xui xẻo, dù đã gỡ vòng tay xuống rồithế nhưng vẫn đụng phải Tư Hải Minh.“Cô nói xem?”Đào Anh Thy cần môi, đè nén lại nội tâm đangsợ hãi của mình, cô nói: ‘Tôi chỉ… chỉ đến uống cafe..”“Dường như trí nhớ của cô không được tốt cho lắm” Tư Hải Minh trầm giọng nói.“Nếu đã.. nếu đã bị anh nhìn thấy, tôi cũngkhông còn gì để nói!” Đào Anh Thy nhắm mắt, côchuẩn bị nhắm mắt chờ chết.Tư Hải Minh nhìn dáng vẻ sợ sệt của cô, conngươi của anh thoáng hiện lên vẻ sắc bén, một látsau anh nói: “Lần sau đừng phạm phải chuyện này nữa.Đào Anh Thy bất ngờ ngẩng đầu lên, trong mộtgiây khi ánh mất cô chạm vào ánh mắt của Tư HảiMinh, sự thâm trầm và nham hiểm trong ánh mắt.ấy khiến cho da đầu cô tê rần, cô vội vàng cụp mắttránh né đi: “Anh nói.. Anh nói thật chứ?”“Lên xe” Giọng nói của Tư Hải Minh trầm thấp.lại vô cùng lạnh lẽo, sắc mặt anh lại càng khó coi hơn.“Vâng” Đào Anh Thy ngước mắt nhìn chiếc xeđang đậu ven đường cách đấy không xa, cô nhanh chóng bước quaÁnh mắt độc ác của Tư Hải Minh nhìn vào trongquán cafe, anh xoay người móc điện thoại ra gọi“Gần đây cậu có hơi rảnh rồi nhỉ, tôi muốn trongvòng ba ngày, phải thu mua hoàn toàn công ty của nhà họ Từ”“Vâng, tôi đã hiểu!” Chương Vĩ thầm nghĩ, bộanh ta rảnh rồi lắm à? Hai người kia có liên quan gìđến nhau sao? Với sự hiểu biết của anh ta về ngàiHải Minh, e rằng nhà họ Từ đã đắc tội với ngàiSau khi Đào Anh Thy lên xe, cửa cũng khôngkhóa, cô quay mặt lại thì nhìn thấy Tư Hải Minh vừanói chuyện điện thoại xong, anh đang bước lại đây.Cô nhanh chóng ngồi thẳng người lạiTư Hải Minh vừa lên xe, lập tức khiến bầu.không khí trong xe trở nên ngột ngạt.Cửa xe đóng lại, xe lăn bánh rời điDù Đào Anh Thy không dám nhìn Tư Hải Minh,thế nhưng cô vẫn cảm nhận được ánh mắt sắc bén.của anh đang nhìn khắp người mìnhTrong lòng cô có chút nghỉ ngờ, Tư Hải Minhnói sau này cô không được tái phạm nữa? Việc côlén lút đi gặp Liêu Ninh không phải đã động đến vảyngược của anh rồi sao?Đúng là không thể đoán được tâm tình thất thường của người này…“Vòng tay đâu?” Tư Hải Minh lạnh giọng hỏi.Đào Anh Thy hoàn hồn, nói: “Tôi.. Trước khi rangoài có tảm rửa, cho nên đã tháo vòng tay xuống, quên mang vào lại”“Cẩn thận tắm rửa để đi gặp người đàn ông khác à?”“Tất nhiên là không phải! Tôi không hề quen biết anh ta…”Đôi mắt đen đặc lại lạnh lẽo của Tư Hải Minhnhìn chăm chắm vào cô: “Nếu đó không phải ý củacô, sẽ có người tự nhiên xui xẻo đấy”Đào Anh Thy khế giật mình, là ai xui xẻo? LàLiêu Ninh hay là Từ Hạo Bán? Đã nói là không hềquen biết nhau, Tư Hải Minh sẽ không phát điên đến mức đó chứ?Nếu còn để tôi phát hiện cô quên đeo vòng taythêm một lần nữa, tôi sẽ xé xác cô” Sự ngoan độccủa Tư Hải Minh khiến Đào Anh Thy sợ hãi.
Lẽ nào anh ta đang ở đây?
Đào Anh Thy nhìn một vòng quanh quán cafe,
những vách tường được ngăn bãng kính, bên trong
có bóng người qua lại, thế nhưng không hề có Tư Hải Minh
Giữa ban ngày, Đào Anh Thy lạnh đến sởn tóc gáy.
Đào Bảo Thy thẳng tay cúp điện thoại.
Cô phải trở về ngay lập tức.
Cô không kịp nói lại với Liêu Ninh, chờ khi về nhà rồi lại nói sau vậy.
Chờ đến lúc Từ Hải Minh đến đây tóm gọn thì càng không ổn!
Cô xoay người, suýt chút nữa đã vào một bóng
đen, cô sợ đến mức dừng gấp lại
Một bóng người cao lớn đứng ngay trước mặt
cô, hơi thở quanh người rất mạnh mẽ, đè ép đến mức cô không thở nổi.
Cho dù cô không ngẩng đầu lên nhìn, cho dù
màu áo sơ mi đen trước mặt đã che khuất tầm mắt
cô, nhưng bầu không khí nguy hiểm này khiến cô
cảm thấy vô cùng quen thuộc!
“Ở nhà? Hả?”
Giọng nói trầm thấp lạnh lùng vang lên, Đào
Anh Thy sợ đến mức giật nảy mình một cái, cô lập tức xoay người chạy.
“AI” Cô còn chưa kịp chạy đã cảm thấy cổ tay bị
siết chặt, sau đó một lực mạnh kéo lấy cô, cả người
cô rơi vào lòng ngực rắn chắc của Tư Hải Minh
Cơ thể Đào Anh Thy căng cứng, mặt cô đang
chạm vào cổ Tư Hải Minh, yết hầu kh*** g** của
anh gần ngay trước mắt cô, khiến cô gần như nghẹt thở.
“Muốn chết à?”
“Tôi… Nếu tôi nói tôi chỉ đi ngang qua đây, anh
có tin không?” Đào Anh Thy cảm thấy mình quá xui xẻo, dù đã gỡ vòng tay xuống rồi
thế nhưng vẫn đụng phải Tư Hải Minh.
“Cô nói xem?”
Đào Anh Thy cần môi, đè nén lại nội tâm đang
sợ hãi của mình, cô nói: ‘Tôi chỉ… chỉ đến uống cafe..”
“Dường như trí nhớ của cô không được tốt cho lắm” Tư Hải Minh trầm giọng nói.
“Nếu đã.. nếu đã bị anh nhìn thấy, tôi cũng
không còn gì để nói!” Đào Anh Thy nhắm mắt, cô
chuẩn bị nhắm mắt chờ chết.
Tư Hải Minh nhìn dáng vẻ sợ sệt của cô, con
ngươi của anh thoáng hiện lên vẻ sắc bén, một lát
sau anh nói: “Lần sau đừng phạm phải chuyện này nữa.
Đào Anh Thy bất ngờ ngẩng đầu lên, trong một
giây khi ánh mất cô chạm vào ánh mắt của Tư Hải
Minh, sự thâm trầm và nham hiểm trong ánh mắt.
ấy khiến cho da đầu cô tê rần, cô vội vàng cụp mắt
tránh né đi: “Anh nói.. Anh nói thật chứ?”
“Lên xe” Giọng nói của Tư Hải Minh trầm thấp.
lại vô cùng lạnh lẽo, sắc mặt anh lại càng khó coi hơn.
“Vâng” Đào Anh Thy ngước mắt nhìn chiếc xe
đang đậu ven đường cách đấy không xa, cô nhanh chóng bước qua
Ánh mắt độc ác của Tư Hải Minh nhìn vào trong
quán cafe, anh xoay người móc điện thoại ra gọi
“Gần đây cậu có hơi rảnh rồi nhỉ, tôi muốn trong
vòng ba ngày, phải thu mua hoàn toàn công ty của nhà họ Từ”
“Vâng, tôi đã hiểu!” Chương Vĩ thầm nghĩ, bộ
anh ta rảnh rồi lắm à? Hai người kia có liên quan gì
đến nhau sao? Với sự hiểu biết của anh ta về ngài
Hải Minh, e rằng nhà họ Từ đã đắc tội với ngài
Sau khi Đào Anh Thy lên xe, cửa cũng không
khóa, cô quay mặt lại thì nhìn thấy Tư Hải Minh vừa
nói chuyện điện thoại xong, anh đang bước lại đây.
Cô nhanh chóng ngồi thẳng người lại
Tư Hải Minh vừa lên xe, lập tức khiến bầu.
không khí trong xe trở nên ngột ngạt.
Cửa xe đóng lại, xe lăn bánh rời đi
Dù Đào Anh Thy không dám nhìn Tư Hải Minh,
thế nhưng cô vẫn cảm nhận được ánh mắt sắc bén.
của anh đang nhìn khắp người mình
Trong lòng cô có chút nghỉ ngờ, Tư Hải Minh
nói sau này cô không được tái phạm nữa? Việc cô
lén lút đi gặp Liêu Ninh không phải đã động đến vảy
ngược của anh rồi sao?
Đúng là không thể đoán được tâm tình thất thường của người này…
“Vòng tay đâu?” Tư Hải Minh lạnh giọng hỏi.
Đào Anh Thy hoàn hồn, nói: “Tôi.. Trước khi ra
ngoài có tảm rửa, cho nên đã tháo vòng tay xuống, quên mang vào lại”
“Cẩn thận tắm rửa để đi gặp người đàn ông khác à?”
“Tất nhiên là không phải! Tôi không hề quen biết anh ta…”
Đôi mắt đen đặc lại lạnh lẽo của Tư Hải Minh
nhìn chăm chắm vào cô: “Nếu đó không phải ý của
cô, sẽ có người tự nhiên xui xẻo đấy”
Đào Anh Thy khế giật mình, là ai xui xẻo? Là
Liêu Ninh hay là Từ Hạo Bán? Đã nói là không hề
quen biết nhau, Tư Hải Minh sẽ không phát điên đến mức đó chứ?
Nếu còn để tôi phát hiện cô quên đeo vòng tay
thêm một lần nữa, tôi sẽ xé xác cô” Sự ngoan độc
của Tư Hải Minh khiến Đào Anh Thy sợ hãi.
Một Thai 6 Tiểu Bảo Bảo - Tổng Tài Daddy Bị Tra TấnTác giả: Châu LanTruyện Ngôn TìnhCơ thể truyền đến từng cơn đau nhức, xương cốt như muốn tan thành từng mảnh, cứ như cưỡi ngựa hay ngồi xe lửa cả một buổi tối vậy. Đào Anh Thy mệt mỏi mở to mắt, một gương mặt đẹp trai lạnh lùng liền xuất hiện, đường cong sắc như lưỡi dao, cho dù là đang ngủ say vẫn toát lên vẻ quyến rũ vô cùng. Ánh nắng chiếu xuống tạo một bóng mờ trên vầng trán lòa xòa vài sợi tóc, nhưng vẫn không che đi được sự cao ngạo lạnh lùng giữa hai hàng lông mày. ‘Đào Anh Thy ngắm nhìn được ba giây, ký ức tối qua như nước lũ ùa về, dọa cô hung hăng hít sâu một hơi, lập tức che lấy miệng nhỏ đang định hét lên Cô cô cô, anh ta anh ta… Nhớ lại thì tối qua cô đến quán bar uống rượu, vì bạn trai phản bội nên cô rất tức giận, cô quyết định đến đây tìm trai bao, sau đó liền cùng trai bao lên giường. Đào Anh Thy nhanh chóng tỉnh táo lại, ánh mắt lại rơi vào gương mặt người đàn ông trên giường, kiểu này chắc hắn phải thuộc loại cực kỳ cao cấp đây! Đào Anh Thy nhanh chóng xuống giường, quần áo bừa bãi trên đất nhắc… Lẽ nào anh ta đang ở đây?Đào Anh Thy nhìn một vòng quanh quán cafe,những vách tường được ngăn bãng kính, bên trongcó bóng người qua lại, thế nhưng không hề có Tư Hải MinhGiữa ban ngày, Đào Anh Thy lạnh đến sởn tóc gáy.Đào Bảo Thy thẳng tay cúp điện thoại.Cô phải trở về ngay lập tức.Cô không kịp nói lại với Liêu Ninh, chờ khi về nhà rồi lại nói sau vậy.Chờ đến lúc Từ Hải Minh đến đây tóm gọn thì càng không ổn!Cô xoay người, suýt chút nữa đã vào một bóngđen, cô sợ đến mức dừng gấp lạiMột bóng người cao lớn đứng ngay trước mặtcô, hơi thở quanh người rất mạnh mẽ, đè ép đến mức cô không thở nổi.Cho dù cô không ngẩng đầu lên nhìn, cho dùmàu áo sơ mi đen trước mặt đã che khuất tầm mắtcô, nhưng bầu không khí nguy hiểm này khiến côcảm thấy vô cùng quen thuộc!“Ở nhà? Hả?”Giọng nói trầm thấp lạnh lùng vang lên, ĐàoAnh Thy sợ đến mức giật nảy mình một cái, cô lập tức xoay người chạy.“AI” Cô còn chưa kịp chạy đã cảm thấy cổ tay bịsiết chặt, sau đó một lực mạnh kéo lấy cô, cả ngườicô rơi vào lòng ngực rắn chắc của Tư Hải MinhCơ thể Đào Anh Thy căng cứng, mặt cô đangchạm vào cổ Tư Hải Minh, yết hầu kh*** g** củaanh gần ngay trước mắt cô, khiến cô gần như nghẹt thở.“Muốn chết à?”“Tôi… Nếu tôi nói tôi chỉ đi ngang qua đây, anhcó tin không?” Đào Anh Thy cảm thấy mình quá xui xẻo, dù đã gỡ vòng tay xuống rồithế nhưng vẫn đụng phải Tư Hải Minh.“Cô nói xem?”Đào Anh Thy cần môi, đè nén lại nội tâm đangsợ hãi của mình, cô nói: ‘Tôi chỉ… chỉ đến uống cafe..”“Dường như trí nhớ của cô không được tốt cho lắm” Tư Hải Minh trầm giọng nói.“Nếu đã.. nếu đã bị anh nhìn thấy, tôi cũngkhông còn gì để nói!” Đào Anh Thy nhắm mắt, côchuẩn bị nhắm mắt chờ chết.Tư Hải Minh nhìn dáng vẻ sợ sệt của cô, conngươi của anh thoáng hiện lên vẻ sắc bén, một látsau anh nói: “Lần sau đừng phạm phải chuyện này nữa.Đào Anh Thy bất ngờ ngẩng đầu lên, trong mộtgiây khi ánh mất cô chạm vào ánh mắt của Tư HảiMinh, sự thâm trầm và nham hiểm trong ánh mắt.ấy khiến cho da đầu cô tê rần, cô vội vàng cụp mắttránh né đi: “Anh nói.. Anh nói thật chứ?”“Lên xe” Giọng nói của Tư Hải Minh trầm thấp.lại vô cùng lạnh lẽo, sắc mặt anh lại càng khó coi hơn.“Vâng” Đào Anh Thy ngước mắt nhìn chiếc xeđang đậu ven đường cách đấy không xa, cô nhanh chóng bước quaÁnh mắt độc ác của Tư Hải Minh nhìn vào trongquán cafe, anh xoay người móc điện thoại ra gọi“Gần đây cậu có hơi rảnh rồi nhỉ, tôi muốn trongvòng ba ngày, phải thu mua hoàn toàn công ty của nhà họ Từ”“Vâng, tôi đã hiểu!” Chương Vĩ thầm nghĩ, bộanh ta rảnh rồi lắm à? Hai người kia có liên quan gìđến nhau sao? Với sự hiểu biết của anh ta về ngàiHải Minh, e rằng nhà họ Từ đã đắc tội với ngàiSau khi Đào Anh Thy lên xe, cửa cũng khôngkhóa, cô quay mặt lại thì nhìn thấy Tư Hải Minh vừanói chuyện điện thoại xong, anh đang bước lại đây.Cô nhanh chóng ngồi thẳng người lạiTư Hải Minh vừa lên xe, lập tức khiến bầu.không khí trong xe trở nên ngột ngạt.Cửa xe đóng lại, xe lăn bánh rời điDù Đào Anh Thy không dám nhìn Tư Hải Minh,thế nhưng cô vẫn cảm nhận được ánh mắt sắc bén.của anh đang nhìn khắp người mìnhTrong lòng cô có chút nghỉ ngờ, Tư Hải Minhnói sau này cô không được tái phạm nữa? Việc côlén lút đi gặp Liêu Ninh không phải đã động đến vảyngược của anh rồi sao?Đúng là không thể đoán được tâm tình thất thường của người này…“Vòng tay đâu?” Tư Hải Minh lạnh giọng hỏi.Đào Anh Thy hoàn hồn, nói: “Tôi.. Trước khi rangoài có tảm rửa, cho nên đã tháo vòng tay xuống, quên mang vào lại”“Cẩn thận tắm rửa để đi gặp người đàn ông khác à?”“Tất nhiên là không phải! Tôi không hề quen biết anh ta…”Đôi mắt đen đặc lại lạnh lẽo của Tư Hải Minhnhìn chăm chắm vào cô: “Nếu đó không phải ý củacô, sẽ có người tự nhiên xui xẻo đấy”Đào Anh Thy khế giật mình, là ai xui xẻo? LàLiêu Ninh hay là Từ Hạo Bán? Đã nói là không hềquen biết nhau, Tư Hải Minh sẽ không phát điên đến mức đó chứ?Nếu còn để tôi phát hiện cô quên đeo vòng taythêm một lần nữa, tôi sẽ xé xác cô” Sự ngoan độccủa Tư Hải Minh khiến Đào Anh Thy sợ hãi.