Khi Kiều Nhan tỉnh lại là đang ở bên trong một hành lang dài với một ngọn đèn mờ tối, bên cạnh chân là chậu cây cảnh được cắt tỉa tinh xảo, trên vách tường là bức tranh nghệ thuật vẽ ánh mặt trời, tất cả đều là rất xa lạ. Mà cô đang dựa vào cạnh tường có khắc trạm hoa văn, cả người dính nhớp, ý nghĩ hỗn loạn, trong lúc nhất thời không biết mình đang ở chỗ nào. Kiều Nhan nhớ rõ bản thân mình sau khi tan tầm là trở về nhà nguyên đêm thức xem tiểu thuyết, cho tới khi trời rạng sáng mới ngủ, ai ngờ vừa tỉnh lại thì ở một nơi xa lại. Chẳng lẽ vẫn đang ở trong mơ sao? Kiều Nhan nghi ngờ mà dựa tường đứng lên, cảm giác dứoi chân mềm nhũn, thiếu chút nữa ngã trở lại, đành phải vội vàng đỡ vách tường, rồi sau đó đã làm cho cô phát hiện dị thường. Cánh tay tinh tế thon dài trắng nõn như ngọc, so với màu da tái nhợt thường ngày của cô vì ít lộ ra ngoài ánh mặt trời căn bản không cùng một cấp bậc. Khối thân thể này cao gầy lả lướt, không phải của cô! Đứng yên một chỗ giằng co một lúc, Kiều Nhan…

Truyện chữ