Đây là một thành phố nhỏ phía nam, trước lúc vào thu trời luôn đổ vài trận mưa. Trong không khí ẩm ướt se lạnh phảng phất mùi ngòn ngọt của hoa nhài. Hạt mưa trượt theo vành ô rơi tong tóc xuống nền đất, trên đường người đi vội vã, mong sao cho chóng đến nơi mình cần. Cần gạt nước sạt qua sạt lại, cửa sổ xe phủ một lớp hơi nước mờ mờ, phỏng chừng vì Lục Vĩnh Phi mở máy sưởi trong xe. Bên kia đầu điện thoại, tiếng cô con gái còn vang giòn giã: “Ba ơi, ba ơi, ba có mua sô cô la cho con không?” “Chắc chắn là có rồi. Đúng là quỷ con tham ăn.” Giọng một phụ nữ vang lên, bà lấy ống nghe từ trong tay cô bé, rồi bảo: “Lục Miêu, nhanh ăn hết canh củ cải của con đi.” “Dạ,” Tiếng bé gái thưa lại ngay tắp, sau đó còn nhanh nhảu hỏi thêm một câu: “Ba ơi, khi nào thì ba về?” Ống nghe bị đưa ra xa, bên kia truyền sang tiếng người phụ nữ nhắc bé gái: “Đừng ầm ĩ, ba con đang lái xe đấy.” Lục Vĩnh Phi bật cười. Sau một lúc lâu, điện thoại lại có người nhận, giọng phụ nữ vang lên: “Ba nó à, cái Miêu…

Truyện chữ
Truyện tranh

Đang cập nhật ...

Truyện Audio

Đang cập nhật ...