Năm 2XXX Hôm nay trời có chút quỷ dị, mây đen che phủ cả bầu trời, đôi khi có chút tia chớp xẹt qua. Không khí u ám mà âm trầm đến kỳ lạ. Trong sự yên tĩnh ấy, bỗng vài bóng đen bay qua. Hơn chục nam nhân mặc quân phục đứng trên kiếm vừa bay với tốc độ nhanh như đang rất vội vàng, vừa nói chuyện với nhau gì đó. Không sai! Mọi người không có đọc nhầm! Chính là bay, chính là ngự kiếm! Thế kỷ 2X cũng tồn tại tu tiên, chỉ là chúng ta không biết mà thôi. Sự tồn tại của họ là bí mật thuộc về quốc gia và các tổ chức ngầm lớn, chuyên đi làm các nhiệm vụ cơ mật và nguy hiểm. Nam nhân dẫn đầu bỗng dừng lại nói với người bên cạnh:"Vậy mà vẫn bị mất dấu! Chia ra tìm! Hôm nay nhất định phải giết được Mị Sát!" Bọn họ hơn mười người đều là kim đan tu sĩ, là tinh anh trong tinh anh, vậy mà vẫn không xử lý nổi một cái Mị Sát. Nhưng lần truy sát này là lệnh từ Liên Hợp Quốc, nàng chắc chắn phải chết! Dứt lời, đám người tách ra tiếp tục tìm kiếm. \-\-\- Ta là đường phân cách đáng iu \-\-\-\-\-\-\- Trên…

Chương 33: Nàng nổi bão(1)

Nghịch Thiên Ma Phi, Xin Đừng Hắc Hoá!Tác giả: Bạch Chi Yêu YêuTruyện Cổ Đại, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNăm 2XXX Hôm nay trời có chút quỷ dị, mây đen che phủ cả bầu trời, đôi khi có chút tia chớp xẹt qua. Không khí u ám mà âm trầm đến kỳ lạ. Trong sự yên tĩnh ấy, bỗng vài bóng đen bay qua. Hơn chục nam nhân mặc quân phục đứng trên kiếm vừa bay với tốc độ nhanh như đang rất vội vàng, vừa nói chuyện với nhau gì đó. Không sai! Mọi người không có đọc nhầm! Chính là bay, chính là ngự kiếm! Thế kỷ 2X cũng tồn tại tu tiên, chỉ là chúng ta không biết mà thôi. Sự tồn tại của họ là bí mật thuộc về quốc gia và các tổ chức ngầm lớn, chuyên đi làm các nhiệm vụ cơ mật và nguy hiểm. Nam nhân dẫn đầu bỗng dừng lại nói với người bên cạnh:"Vậy mà vẫn bị mất dấu! Chia ra tìm! Hôm nay nhất định phải giết được Mị Sát!" Bọn họ hơn mười người đều là kim đan tu sĩ, là tinh anh trong tinh anh, vậy mà vẫn không xử lý nổi một cái Mị Sát. Nhưng lần truy sát này là lệnh từ Liên Hợp Quốc, nàng chắc chắn phải chết! Dứt lời, đám người tách ra tiếp tục tìm kiếm. \-\-\- Ta là đường phân cách đáng iu \-\-\-\-\-\-\- Trên… Tây viện Hầu phủ\-\-\-Tiểu viện vốn là vắng vẻ thanh tĩnh giờ lại lao nhao một đám người.Một phụ nhân ăn mặc quý khí ngồi trên ghế, trên tay cầm tách trà, vẻ mặt âm trầm. Người này không ai khác chính là đại phu nhân Chu thị.Dung Thi ôm khuôn mặt sưng phù đứng bên cạnh nàng, xung quanh còn có rất nhiều hạ nhân.Trong đó có hai người đang kìm giữ Tiểu Mạch, bắt nàng quỳ xuống. Tiểu Mạch dùng sức vùng vẫy nhưng sức lực chênh lệch quá lớn, căn bản không có tác dụng.Tiểu Mạch căm giận trừng mắt mẹ con Dung Thi, lập tức bị nha hoàn Tiểu Hạnh bên cạnh đại phu nhân quất một roi lên người.Tiểu Hạnh hùng hổ quát:"Tiện tì, nói, tiểu thư phế vật nhà ngươi đi đâu rồi?"Ăn đau, Tiểu Mạch cau mày chịu đựng, mồ hôi lạnh đã chảy ròng ròng, nhưng nàng vẫn quật cường cắn răng không lên tiếng, ngay cả tiếng kêu đau cũng không có. Tiểu thư nói, không được khóc!Tiểu Hạnh không vui lại đánh một roi, nàng sở dĩ có thể được đại phu nhân trọng dụng, trở thành nhất đẳng nha hoàn không chỉ vì tâm trí lanh lợi mà còn vì nàng có thể tu luyện! Mặc dù chỉ có bốn hệ linh căn, thiên phú bình thường nhưng cũng đã hơn người thường rất nhiều.Thế nhưng cái nha đầu thúi này, cố tình bị đánh cũng không rên một tiếng, làm nàng cảm thấy hoài nghi sâu sắc thực lực của chính mình. Hiện giờ nàng là Luyện thể ba tầng nha, đây chính là điều nàng vẫn luôn tự hào!Nếu Tiểu Mạch mà biết được suy nghĩ của nàng, tuyệt đối sẽ phun nước bọt: A phi! Tiểu thư nhà ta trong vài ngày là có thể nhẹ nhàng đạt được rồi. Tự hào cái rắm!Chu thị lạnh nhạt nhìn một màn này, trên thực tế, tất cả đều do nàng mệnh lệnh.Mặc dù nữ nhi không nghe lời nàng mà đi tìm Dung Mị, nhưng phế vật kia lại dám đánh Thi Nhi thành... thê thảm như vậy, quả thật vô pháp vô thiên!Lại thêm Dung Thi khóc lóc kể lễ, cho nên mới có tình cảnh như hiện tại."Hừ! Trung thành gớm nhỉ? Chỉ trách ngươi trung thành sai người rồi. Nếu đã không biết điều như vậy thì còn giữ lại làm gì?"Tiểu Hạnh nhanh chóng hiểu ý:"Vâng, phu nhân."Roi trong tay dùng sức vung lên, không hề kìm lại chút nào, thật sự là định đánh chết Tiểu Mạch!Ngay lúc này!Rầm\-\-\-Cửa viện bị mở mạnh, một bóng người bước vào.Đại phu nhân bị tiếng động mạnh bất thình lình làm giật mình, tách trà run run đổ ra ngoài, thiêu phỏng bàn tay. Nàng đau đớn buông tay, chiếc tách cũng theo trọng lực ngã tan tành trên đất.Tiểu Hạnh dừng lại động tác, quán tính nhìn về phía người tới...Nàng một thân hồng y, khí chất tuyệt diễm, mặc dù dáng người gầy gò nhưng lại kiên định hữu lực. Đôi mắt đen đã bớt đi vài phần lười biếng mị hoặc, thay vào đó là sát khí lạnh băng!

Tây viện Hầu phủ\-\-\-

Tiểu viện vốn là vắng vẻ thanh tĩnh giờ lại lao nhao một đám người.

Một phụ nhân ăn mặc quý khí ngồi trên ghế, trên tay cầm tách trà, vẻ mặt âm trầm. Người này không ai khác chính là đại phu nhân Chu thị.

Dung Thi ôm khuôn mặt sưng phù đứng bên cạnh nàng, xung quanh còn có rất nhiều hạ nhân.

Trong đó có hai người đang kìm giữ Tiểu Mạch, bắt nàng quỳ xuống. Tiểu Mạch dùng sức vùng vẫy nhưng sức lực chênh lệch quá lớn, căn bản không có tác dụng.

Tiểu Mạch căm giận trừng mắt mẹ con Dung Thi, lập tức bị nha hoàn Tiểu Hạnh bên cạnh đại phu nhân quất một roi lên người.

Tiểu Hạnh hùng hổ quát:"Tiện tì, nói, tiểu thư phế vật nhà ngươi đi đâu rồi?"

Ăn đau, Tiểu Mạch cau mày chịu đựng, mồ hôi lạnh đã chảy ròng ròng, nhưng nàng vẫn quật cường cắn răng không lên tiếng, ngay cả tiếng kêu đau cũng không có. Tiểu thư nói, không được khóc!

Tiểu Hạnh không vui lại đánh một roi, nàng sở dĩ có thể được đại phu nhân trọng dụng, trở thành nhất đẳng nha hoàn không chỉ vì tâm trí lanh lợi mà còn vì nàng có thể tu luyện! Mặc dù chỉ có bốn hệ linh căn, thiên phú bình thường nhưng cũng đã hơn người thường rất nhiều.

Thế nhưng cái nha đầu thúi này, cố tình bị đánh cũng không rên một tiếng, làm nàng cảm thấy hoài nghi sâu sắc thực lực của chính mình. Hiện giờ nàng là Luyện thể ba tầng nha, đây chính là điều nàng vẫn luôn tự hào!

Nếu Tiểu Mạch mà biết được suy nghĩ của nàng, tuyệt đối sẽ phun nước bọt: A phi! Tiểu thư nhà ta trong vài ngày là có thể nhẹ nhàng đạt được rồi. Tự hào cái rắm!

Chu thị lạnh nhạt nhìn một màn này, trên thực tế, tất cả đều do nàng mệnh lệnh.

Mặc dù nữ nhi không nghe lời nàng mà đi tìm Dung Mị, nhưng phế vật kia lại dám đánh Thi Nhi thành... thê thảm như vậy, quả thật vô pháp vô thiên!

Lại thêm Dung Thi khóc lóc kể lễ, cho nên mới có tình cảnh như hiện tại.

"Hừ! Trung thành gớm nhỉ? Chỉ trách ngươi trung thành sai người rồi. Nếu đã không biết điều như vậy thì còn giữ lại làm gì?"

Tiểu Hạnh nhanh chóng hiểu ý:"Vâng, phu nhân."

Roi trong tay dùng sức vung lên, không hề kìm lại chút nào, thật sự là định đánh chết Tiểu Mạch!

Ngay lúc này!

Rầm\-\-\-

Cửa viện bị mở mạnh, một bóng người bước vào.

Đại phu nhân bị tiếng động mạnh bất thình lình làm giật mình, tách trà run run đổ ra ngoài, thiêu phỏng bàn tay. Nàng đau đớn buông tay, chiếc tách cũng theo trọng lực ngã tan tành trên đất.

Tiểu Hạnh dừng lại động tác, quán tính nhìn về phía người tới...

Nàng một thân hồng y, khí chất tuyệt diễm, mặc dù dáng người gầy gò nhưng lại kiên định hữu lực. Đôi mắt đen đã bớt đi vài phần lười biếng mị hoặc, thay vào đó là sát khí lạnh băng!

Nghịch Thiên Ma Phi, Xin Đừng Hắc Hoá!Tác giả: Bạch Chi Yêu YêuTruyện Cổ Đại, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNăm 2XXX Hôm nay trời có chút quỷ dị, mây đen che phủ cả bầu trời, đôi khi có chút tia chớp xẹt qua. Không khí u ám mà âm trầm đến kỳ lạ. Trong sự yên tĩnh ấy, bỗng vài bóng đen bay qua. Hơn chục nam nhân mặc quân phục đứng trên kiếm vừa bay với tốc độ nhanh như đang rất vội vàng, vừa nói chuyện với nhau gì đó. Không sai! Mọi người không có đọc nhầm! Chính là bay, chính là ngự kiếm! Thế kỷ 2X cũng tồn tại tu tiên, chỉ là chúng ta không biết mà thôi. Sự tồn tại của họ là bí mật thuộc về quốc gia và các tổ chức ngầm lớn, chuyên đi làm các nhiệm vụ cơ mật và nguy hiểm. Nam nhân dẫn đầu bỗng dừng lại nói với người bên cạnh:"Vậy mà vẫn bị mất dấu! Chia ra tìm! Hôm nay nhất định phải giết được Mị Sát!" Bọn họ hơn mười người đều là kim đan tu sĩ, là tinh anh trong tinh anh, vậy mà vẫn không xử lý nổi một cái Mị Sát. Nhưng lần truy sát này là lệnh từ Liên Hợp Quốc, nàng chắc chắn phải chết! Dứt lời, đám người tách ra tiếp tục tìm kiếm. \-\-\- Ta là đường phân cách đáng iu \-\-\-\-\-\-\- Trên… Tây viện Hầu phủ\-\-\-Tiểu viện vốn là vắng vẻ thanh tĩnh giờ lại lao nhao một đám người.Một phụ nhân ăn mặc quý khí ngồi trên ghế, trên tay cầm tách trà, vẻ mặt âm trầm. Người này không ai khác chính là đại phu nhân Chu thị.Dung Thi ôm khuôn mặt sưng phù đứng bên cạnh nàng, xung quanh còn có rất nhiều hạ nhân.Trong đó có hai người đang kìm giữ Tiểu Mạch, bắt nàng quỳ xuống. Tiểu Mạch dùng sức vùng vẫy nhưng sức lực chênh lệch quá lớn, căn bản không có tác dụng.Tiểu Mạch căm giận trừng mắt mẹ con Dung Thi, lập tức bị nha hoàn Tiểu Hạnh bên cạnh đại phu nhân quất một roi lên người.Tiểu Hạnh hùng hổ quát:"Tiện tì, nói, tiểu thư phế vật nhà ngươi đi đâu rồi?"Ăn đau, Tiểu Mạch cau mày chịu đựng, mồ hôi lạnh đã chảy ròng ròng, nhưng nàng vẫn quật cường cắn răng không lên tiếng, ngay cả tiếng kêu đau cũng không có. Tiểu thư nói, không được khóc!Tiểu Hạnh không vui lại đánh một roi, nàng sở dĩ có thể được đại phu nhân trọng dụng, trở thành nhất đẳng nha hoàn không chỉ vì tâm trí lanh lợi mà còn vì nàng có thể tu luyện! Mặc dù chỉ có bốn hệ linh căn, thiên phú bình thường nhưng cũng đã hơn người thường rất nhiều.Thế nhưng cái nha đầu thúi này, cố tình bị đánh cũng không rên một tiếng, làm nàng cảm thấy hoài nghi sâu sắc thực lực của chính mình. Hiện giờ nàng là Luyện thể ba tầng nha, đây chính là điều nàng vẫn luôn tự hào!Nếu Tiểu Mạch mà biết được suy nghĩ của nàng, tuyệt đối sẽ phun nước bọt: A phi! Tiểu thư nhà ta trong vài ngày là có thể nhẹ nhàng đạt được rồi. Tự hào cái rắm!Chu thị lạnh nhạt nhìn một màn này, trên thực tế, tất cả đều do nàng mệnh lệnh.Mặc dù nữ nhi không nghe lời nàng mà đi tìm Dung Mị, nhưng phế vật kia lại dám đánh Thi Nhi thành... thê thảm như vậy, quả thật vô pháp vô thiên!Lại thêm Dung Thi khóc lóc kể lễ, cho nên mới có tình cảnh như hiện tại."Hừ! Trung thành gớm nhỉ? Chỉ trách ngươi trung thành sai người rồi. Nếu đã không biết điều như vậy thì còn giữ lại làm gì?"Tiểu Hạnh nhanh chóng hiểu ý:"Vâng, phu nhân."Roi trong tay dùng sức vung lên, không hề kìm lại chút nào, thật sự là định đánh chết Tiểu Mạch!Ngay lúc này!Rầm\-\-\-Cửa viện bị mở mạnh, một bóng người bước vào.Đại phu nhân bị tiếng động mạnh bất thình lình làm giật mình, tách trà run run đổ ra ngoài, thiêu phỏng bàn tay. Nàng đau đớn buông tay, chiếc tách cũng theo trọng lực ngã tan tành trên đất.Tiểu Hạnh dừng lại động tác, quán tính nhìn về phía người tới...Nàng một thân hồng y, khí chất tuyệt diễm, mặc dù dáng người gầy gò nhưng lại kiên định hữu lực. Đôi mắt đen đã bớt đi vài phần lười biếng mị hoặc, thay vào đó là sát khí lạnh băng!

Chương 33: Nàng nổi bão(1)