Tác giả:

Trong nhà tù của thành phố, hàng ngàn tù nhân trọng tội cấp S đều quỳ xuống trước cửa. “Tiễn đại ca ra tù!” Xoạt! Phóng tầm mắt đi qua là hàng ngàn lưng hùm vai gấu quỳ xuống đều tăm tắp, quả thực khó mà tưởng tượng được, là loại người thế nào mới có thể khiến cho cả đám người trước kia chưa vào ngục đã từng là những nhân vật thuộc hàng vương giả có thể hô mưa gọi gió trong giới xã hội đen phải kính nể đến như vậy! Mà cảnh tượng này trong mắt người thanh niên với khuôn mặt anh tuấn, ăn mặc giản dị lại chỉ như một làn khói nhạt nhoà chẳng đáng để tâm đến vậy. “Đứng dậy đi! Tôi không ở đây, mấy người tự cải tạo cho tốt, nhớ kỹ, sau này được thả ra thì phải đền đáp cho tổ quốc, đừng có đi làm mấy chuyện xấu xa nữa!” “Vâng, xin nghe theo chỉ thị của đại ca”. Ít phút sau, theo sự dẫn dắt của nhân viên giám ngục, người thanh niên đã đi đến trước cổng chính. Ở lề đường, có năm chiếc xe Jeep đỗ ngay trước mặt của Vu Kiệt. Một người đàn ông trung niên trên vai đeo quân hàm thượng tá bước xuống…

Chương 1205: 1205: Mối Thù Xuyên Tim Tôi Cũng Báo Rồi!”

Đệ Nhất Lang VươngTác giả: Thái TúTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhTrong nhà tù của thành phố, hàng ngàn tù nhân trọng tội cấp S đều quỳ xuống trước cửa. “Tiễn đại ca ra tù!” Xoạt! Phóng tầm mắt đi qua là hàng ngàn lưng hùm vai gấu quỳ xuống đều tăm tắp, quả thực khó mà tưởng tượng được, là loại người thế nào mới có thể khiến cho cả đám người trước kia chưa vào ngục đã từng là những nhân vật thuộc hàng vương giả có thể hô mưa gọi gió trong giới xã hội đen phải kính nể đến như vậy! Mà cảnh tượng này trong mắt người thanh niên với khuôn mặt anh tuấn, ăn mặc giản dị lại chỉ như một làn khói nhạt nhoà chẳng đáng để tâm đến vậy. “Đứng dậy đi! Tôi không ở đây, mấy người tự cải tạo cho tốt, nhớ kỹ, sau này được thả ra thì phải đền đáp cho tổ quốc, đừng có đi làm mấy chuyện xấu xa nữa!” “Vâng, xin nghe theo chỉ thị của đại ca”. Ít phút sau, theo sự dẫn dắt của nhân viên giám ngục, người thanh niên đã đi đến trước cổng chính. Ở lề đường, có năm chiếc xe Jeep đỗ ngay trước mặt của Vu Kiệt. Một người đàn ông trung niên trên vai đeo quân hàm thượng tá bước xuống… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Khí thế này của Phong Thanh Dương, còn có những lời nói uy vũ kia nữa, lập tức khiến đám bạo đồ sợ hãi gấp bội.Ai nấy cũng đều cảm thấy có một lưỡi liềm tử thần đang đặt sẵn trên cổ mình.Mọi người lập tức quay đầu nhanh chân bỏ chạy.Không ai dám ở lại.Thi thể của hai người phong thánh nằm trên mặt đất chính là chết trong tay kẻ này.Mọi người đều biết rất rõ, Phong Thanh Dương có thể một mình đánh bại hai người phong thánh, vậy thì còn ai có thể làm đối thủ của ông ta chứ?  Trong nháy mắt, đám bạo đồ có mặt ở đó thi nhau bỏ chạy tán loạn như ong vỡ tổ.Bọn họ chia nhau chạy tứ phía, không dám tụ tập lại thành nhóm.Mọi người đều biết, cho dù có tập hợp lại thì bọn họ cũng không phải là đối thủ của Phong Thanh Dương, nên phân tán thì sẽ có nhiều cơ hội sống sót hơn.Nhưng bọn họ vẫn là đánh giá thấp sức mạnh của Phong Thanh Dương.Càng đánh giá thấp quyết tâm của Phong Thanh Dương.Ông ta đến đây làm gì?  Ông ta đến đây chính là để tính sổ!  Không tính sổ rõ ràng, vậy còn ra thể thống gì nữa!  Phong Thanh Dương không ngừng đuổi theo, càng lúc càng nhanh.Ông ta liên tục vung tay, những thanh kiếm bằng băng từ mặt đất trồi lên, không ngừng lao về phía đám bạo đồ Huyết Cương Bắc Băng.Phong Thanh Dương không hề nương tay, đây đều là Huyết Cương Bắc Băng nợ ông ta!  "Tiết Lợi, người anh em, ông đã thấy chưa, mối thù phong hầu, báo thù được rồi!"  “La Anh Điền, mối thù xuyên tim tôi cũng báo rồi!”  “Châu Vân Khải, Lư Anh Kiệt, Viên Thiên Thù, mọi người yên nghỉ đi, mối thù chặt đầu, tôi trả thù cho mọi người rồi!”  Phong Thanh Dương tính toán tất cả các món nợ, toàn bộ đều đòi lại hết.Những gì bọn chúng đã nợ Chí Nam Quan Hải, lúc này đều phải đòi lại tất thảy.Trên mặt băng trắng xóa, máu chảy xuống ngày càng nhiều, nhuộm đỏ cả một vùng băng tuyết..

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Khí thế này của Phong Thanh Dương, còn có những lời nói uy vũ kia nữa, lập tức khiến đám bạo đồ sợ hãi gấp bội.

Ai nấy cũng đều cảm thấy có một lưỡi liềm tử thần đang đặt sẵn trên cổ mình.

Mọi người lập tức quay đầu nhanh chân bỏ chạy.

Không ai dám ở lại.

Thi thể của hai người phong thánh nằm trên mặt đất chính là chết trong tay kẻ này.

Mọi người đều biết rất rõ, Phong Thanh Dương có thể một mình đánh bại hai người phong thánh, vậy thì còn ai có thể làm đối thủ của ông ta chứ?  

Trong nháy mắt, đám bạo đồ có mặt ở đó thi nhau bỏ chạy tán loạn như ong vỡ tổ.

Bọn họ chia nhau chạy tứ phía, không dám tụ tập lại thành nhóm.

Mọi người đều biết, cho dù có tập hợp lại thì bọn họ cũng không phải là đối thủ của Phong Thanh Dương, nên phân tán thì sẽ có nhiều cơ hội sống sót hơn.

Nhưng bọn họ vẫn là đánh giá thấp sức mạnh của Phong Thanh Dương.

Càng đánh giá thấp quyết tâm của Phong Thanh Dương.

Ông ta đến đây làm gì?  

Ông ta đến đây chính là để tính sổ!  

Không tính sổ rõ ràng, vậy còn ra thể thống gì nữa!  

Phong Thanh Dương không ngừng đuổi theo, càng lúc càng nhanh.

Ông ta liên tục vung tay, những thanh kiếm bằng băng từ mặt đất trồi lên, không ngừng lao về phía đám bạo đồ Huyết Cương Bắc Băng.

Phong Thanh Dương không hề nương tay, đây đều là Huyết Cương Bắc Băng nợ ông ta!  

"Tiết Lợi, người anh em, ông đã thấy chưa, mối thù phong hầu, báo thù được rồi!"  

“La Anh Điền, mối thù xuyên tim tôi cũng báo rồi!”  

“Châu Vân Khải, Lư Anh Kiệt, Viên Thiên Thù, mọi người yên nghỉ đi, mối thù chặt đầu, tôi trả thù cho mọi người rồi!”  

Phong Thanh Dương tính toán tất cả các món nợ, toàn bộ đều đòi lại hết.

Những gì bọn chúng đã nợ Chí Nam Quan Hải, lúc này đều phải đòi lại tất thảy.

Trên mặt băng trắng xóa, máu chảy xuống ngày càng nhiều, nhuộm đỏ cả một vùng băng tuyết.

Image removed.

.

Đệ Nhất Lang VươngTác giả: Thái TúTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhTrong nhà tù của thành phố, hàng ngàn tù nhân trọng tội cấp S đều quỳ xuống trước cửa. “Tiễn đại ca ra tù!” Xoạt! Phóng tầm mắt đi qua là hàng ngàn lưng hùm vai gấu quỳ xuống đều tăm tắp, quả thực khó mà tưởng tượng được, là loại người thế nào mới có thể khiến cho cả đám người trước kia chưa vào ngục đã từng là những nhân vật thuộc hàng vương giả có thể hô mưa gọi gió trong giới xã hội đen phải kính nể đến như vậy! Mà cảnh tượng này trong mắt người thanh niên với khuôn mặt anh tuấn, ăn mặc giản dị lại chỉ như một làn khói nhạt nhoà chẳng đáng để tâm đến vậy. “Đứng dậy đi! Tôi không ở đây, mấy người tự cải tạo cho tốt, nhớ kỹ, sau này được thả ra thì phải đền đáp cho tổ quốc, đừng có đi làm mấy chuyện xấu xa nữa!” “Vâng, xin nghe theo chỉ thị của đại ca”. Ít phút sau, theo sự dẫn dắt của nhân viên giám ngục, người thanh niên đã đi đến trước cổng chính. Ở lề đường, có năm chiếc xe Jeep đỗ ngay trước mặt của Vu Kiệt. Một người đàn ông trung niên trên vai đeo quân hàm thượng tá bước xuống… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Khí thế này của Phong Thanh Dương, còn có những lời nói uy vũ kia nữa, lập tức khiến đám bạo đồ sợ hãi gấp bội.Ai nấy cũng đều cảm thấy có một lưỡi liềm tử thần đang đặt sẵn trên cổ mình.Mọi người lập tức quay đầu nhanh chân bỏ chạy.Không ai dám ở lại.Thi thể của hai người phong thánh nằm trên mặt đất chính là chết trong tay kẻ này.Mọi người đều biết rất rõ, Phong Thanh Dương có thể một mình đánh bại hai người phong thánh, vậy thì còn ai có thể làm đối thủ của ông ta chứ?  Trong nháy mắt, đám bạo đồ có mặt ở đó thi nhau bỏ chạy tán loạn như ong vỡ tổ.Bọn họ chia nhau chạy tứ phía, không dám tụ tập lại thành nhóm.Mọi người đều biết, cho dù có tập hợp lại thì bọn họ cũng không phải là đối thủ của Phong Thanh Dương, nên phân tán thì sẽ có nhiều cơ hội sống sót hơn.Nhưng bọn họ vẫn là đánh giá thấp sức mạnh của Phong Thanh Dương.Càng đánh giá thấp quyết tâm của Phong Thanh Dương.Ông ta đến đây làm gì?  Ông ta đến đây chính là để tính sổ!  Không tính sổ rõ ràng, vậy còn ra thể thống gì nữa!  Phong Thanh Dương không ngừng đuổi theo, càng lúc càng nhanh.Ông ta liên tục vung tay, những thanh kiếm bằng băng từ mặt đất trồi lên, không ngừng lao về phía đám bạo đồ Huyết Cương Bắc Băng.Phong Thanh Dương không hề nương tay, đây đều là Huyết Cương Bắc Băng nợ ông ta!  "Tiết Lợi, người anh em, ông đã thấy chưa, mối thù phong hầu, báo thù được rồi!"  “La Anh Điền, mối thù xuyên tim tôi cũng báo rồi!”  “Châu Vân Khải, Lư Anh Kiệt, Viên Thiên Thù, mọi người yên nghỉ đi, mối thù chặt đầu, tôi trả thù cho mọi người rồi!”  Phong Thanh Dương tính toán tất cả các món nợ, toàn bộ đều đòi lại hết.Những gì bọn chúng đã nợ Chí Nam Quan Hải, lúc này đều phải đòi lại tất thảy.Trên mặt băng trắng xóa, máu chảy xuống ngày càng nhiều, nhuộm đỏ cả một vùng băng tuyết..

Chương 1205: 1205: Mối Thù Xuyên Tim Tôi Cũng Báo Rồi!”