Trong nhà tù của thành phố, hàng ngàn tù nhân trọng tội cấp S đều quỳ xuống trước cửa. “Tiễn đại ca ra tù!” Xoạt! Phóng tầm mắt đi qua là hàng ngàn lưng hùm vai gấu quỳ xuống đều tăm tắp, quả thực khó mà tưởng tượng được, là loại người thế nào mới có thể khiến cho cả đám người trước kia chưa vào ngục đã từng là những nhân vật thuộc hàng vương giả có thể hô mưa gọi gió trong giới xã hội đen phải kính nể đến như vậy! Mà cảnh tượng này trong mắt người thanh niên với khuôn mặt anh tuấn, ăn mặc giản dị lại chỉ như một làn khói nhạt nhoà chẳng đáng để tâm đến vậy. “Đứng dậy đi! Tôi không ở đây, mấy người tự cải tạo cho tốt, nhớ kỹ, sau này được thả ra thì phải đền đáp cho tổ quốc, đừng có đi làm mấy chuyện xấu xa nữa!” “Vâng, xin nghe theo chỉ thị của đại ca”. Ít phút sau, theo sự dẫn dắt của nhân viên giám ngục, người thanh niên đã đi đến trước cổng chính. Ở lề đường, có năm chiếc xe Jeep đỗ ngay trước mặt của Vu Kiệt. Một người đàn ông trung niên trên vai đeo quân hàm thượng tá bước xuống…
Chương 1212: 1212: Yên Lặng Đến Đáng Sợ
Đệ Nhất Lang VươngTác giả: Thái TúTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhTrong nhà tù của thành phố, hàng ngàn tù nhân trọng tội cấp S đều quỳ xuống trước cửa. “Tiễn đại ca ra tù!” Xoạt! Phóng tầm mắt đi qua là hàng ngàn lưng hùm vai gấu quỳ xuống đều tăm tắp, quả thực khó mà tưởng tượng được, là loại người thế nào mới có thể khiến cho cả đám người trước kia chưa vào ngục đã từng là những nhân vật thuộc hàng vương giả có thể hô mưa gọi gió trong giới xã hội đen phải kính nể đến như vậy! Mà cảnh tượng này trong mắt người thanh niên với khuôn mặt anh tuấn, ăn mặc giản dị lại chỉ như một làn khói nhạt nhoà chẳng đáng để tâm đến vậy. “Đứng dậy đi! Tôi không ở đây, mấy người tự cải tạo cho tốt, nhớ kỹ, sau này được thả ra thì phải đền đáp cho tổ quốc, đừng có đi làm mấy chuyện xấu xa nữa!” “Vâng, xin nghe theo chỉ thị của đại ca”. Ít phút sau, theo sự dẫn dắt của nhân viên giám ngục, người thanh niên đã đi đến trước cổng chính. Ở lề đường, có năm chiếc xe Jeep đỗ ngay trước mặt của Vu Kiệt. Một người đàn ông trung niên trên vai đeo quân hàm thượng tá bước xuống… "Trên thế giới này, còn có những hòn đảo nào có thể uy h**p ta?" Ông ta suy nghĩ trong vài giây.“Xì……" Cường giả phong vương khẽ mở miệng nói: "Chẳng lẽ! " Phong Thanh Dương cười nhạt khi nhìn thấy biểu cảm của cường giả phong vương.Đương nhiên, ông ta không ngu ngốc đến mức đơn thương độc mã xông vào Huyết Cương Bắc Băng.Đây là chỗ dựa vững chắc để ông ta đến đây.Đó là một sự tồn tại mạnh mẽ khiến cường giả phong vương phải sợ hãi khi nghĩ về nó! Hơn nữa, đảo chủ cũng giống mình, đến đây để tính sổ.Lúc này, ở phía xa.Lưu Mỗ đã xuất hiện chỉ còn cách Huyết Cương Bắc Băng vài ki lô mét.Không ai biết ông ta đến đây bằng cách nào! Chỉ là khoảnh khắc ông ta xuất hiện, cả bầu trời vì thế mà biến đổi.Từng mảng mây trôi đi, lấy ông ta làm trung tâm, tỏa ra tứ phía.Như thể đang kinh ngạc, sợ hãi! Trên bầu trời chỗ ông ta đứng, không một con chim nào dám bay qua.Có rất nhiều chim chóc đang trong quá trình di cư, nhưng cũng vì sự tồn tại này mà chúng đã thay đổi hướng đi.Ánh sáng từ trên trời chiếu xuống trên người ông ta, càng ngày càng rực rỡ.Mọi thứ xung quanh lúc này trở nên mờ mịt.Sức mạnh của ông ta đã khiến mọi thứ trên thế giới này phải cúi đầu.Ông ta đã vượt qua lôi kiếp, vượt qua thiên đạo và được thế giới công nhận.Đây là sự tôn trọng mà thế giới dành cho ông ta.Lúc này, ông ta đã bước lên biển.Cả một vùng biển vốn là do cường giả phong vương của Huyết Cương Bắc Băng gây ra sóng to gió lớn.Nhưng bởi vì Lưu Mỗ đã chạm vào mặt biển, khiến cho toàn bộ mặt biển lập tức yên lặng.Yên lặng đến đáng sợ.Đặc biệt, con đường băng giá dài gần cây số do cường giả phong vương tạo ra cũng lập tức tan biến..
"Trên thế giới này, còn có những hòn đảo nào có thể uy h**p ta?"
Ông ta suy nghĩ trong vài giây.
“Xì……"
Cường giả phong vương khẽ mở miệng nói: "Chẳng lẽ! "
Phong Thanh Dương cười nhạt khi nhìn thấy biểu cảm của cường giả phong vương.
Đương nhiên, ông ta không ngu ngốc đến mức đơn thương độc mã xông vào Huyết Cương Bắc Băng.
Đây là chỗ dựa vững chắc để ông ta đến đây.
Đó là một sự tồn tại mạnh mẽ khiến cường giả phong vương phải sợ hãi khi nghĩ về nó!
Hơn nữa, đảo chủ cũng giống mình, đến đây để tính sổ.
Lúc này, ở phía xa.
Lưu Mỗ đã xuất hiện chỉ còn cách Huyết Cương Bắc Băng vài ki lô mét.
Không ai biết ông ta đến đây bằng cách nào!
Chỉ là khoảnh khắc ông ta xuất hiện, cả bầu trời vì thế mà biến đổi.
Từng mảng mây trôi đi, lấy ông ta làm trung tâm, tỏa ra tứ phía.
Như thể đang kinh ngạc, sợ hãi!
Trên bầu trời chỗ ông ta đứng, không một con chim nào dám bay qua.
Có rất nhiều chim chóc đang trong quá trình di cư, nhưng cũng vì sự tồn tại này mà chúng đã thay đổi hướng đi.
Ánh sáng từ trên trời chiếu xuống trên người ông ta, càng ngày càng rực rỡ.
Mọi thứ xung quanh lúc này trở nên mờ mịt.
Sức mạnh của ông ta đã khiến mọi thứ trên thế giới này phải cúi đầu.
Ông ta đã vượt qua lôi kiếp, vượt qua thiên đạo và được thế giới công nhận.
Đây là sự tôn trọng mà thế giới dành cho ông ta.
Lúc này, ông ta đã bước lên biển.
Cả một vùng biển vốn là do cường giả phong vương của Huyết Cương Bắc Băng gây ra sóng to gió lớn.
Nhưng bởi vì Lưu Mỗ đã chạm vào mặt biển, khiến cho toàn bộ mặt biển lập tức yên lặng.
Yên lặng đến đáng sợ.
Đặc biệt, con đường băng giá dài gần cây số do cường giả phong vương tạo ra cũng lập tức tan biến.
.
Đệ Nhất Lang VươngTác giả: Thái TúTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhTrong nhà tù của thành phố, hàng ngàn tù nhân trọng tội cấp S đều quỳ xuống trước cửa. “Tiễn đại ca ra tù!” Xoạt! Phóng tầm mắt đi qua là hàng ngàn lưng hùm vai gấu quỳ xuống đều tăm tắp, quả thực khó mà tưởng tượng được, là loại người thế nào mới có thể khiến cho cả đám người trước kia chưa vào ngục đã từng là những nhân vật thuộc hàng vương giả có thể hô mưa gọi gió trong giới xã hội đen phải kính nể đến như vậy! Mà cảnh tượng này trong mắt người thanh niên với khuôn mặt anh tuấn, ăn mặc giản dị lại chỉ như một làn khói nhạt nhoà chẳng đáng để tâm đến vậy. “Đứng dậy đi! Tôi không ở đây, mấy người tự cải tạo cho tốt, nhớ kỹ, sau này được thả ra thì phải đền đáp cho tổ quốc, đừng có đi làm mấy chuyện xấu xa nữa!” “Vâng, xin nghe theo chỉ thị của đại ca”. Ít phút sau, theo sự dẫn dắt của nhân viên giám ngục, người thanh niên đã đi đến trước cổng chính. Ở lề đường, có năm chiếc xe Jeep đỗ ngay trước mặt của Vu Kiệt. Một người đàn ông trung niên trên vai đeo quân hàm thượng tá bước xuống… "Trên thế giới này, còn có những hòn đảo nào có thể uy h**p ta?" Ông ta suy nghĩ trong vài giây.“Xì……" Cường giả phong vương khẽ mở miệng nói: "Chẳng lẽ! " Phong Thanh Dương cười nhạt khi nhìn thấy biểu cảm của cường giả phong vương.Đương nhiên, ông ta không ngu ngốc đến mức đơn thương độc mã xông vào Huyết Cương Bắc Băng.Đây là chỗ dựa vững chắc để ông ta đến đây.Đó là một sự tồn tại mạnh mẽ khiến cường giả phong vương phải sợ hãi khi nghĩ về nó! Hơn nữa, đảo chủ cũng giống mình, đến đây để tính sổ.Lúc này, ở phía xa.Lưu Mỗ đã xuất hiện chỉ còn cách Huyết Cương Bắc Băng vài ki lô mét.Không ai biết ông ta đến đây bằng cách nào! Chỉ là khoảnh khắc ông ta xuất hiện, cả bầu trời vì thế mà biến đổi.Từng mảng mây trôi đi, lấy ông ta làm trung tâm, tỏa ra tứ phía.Như thể đang kinh ngạc, sợ hãi! Trên bầu trời chỗ ông ta đứng, không một con chim nào dám bay qua.Có rất nhiều chim chóc đang trong quá trình di cư, nhưng cũng vì sự tồn tại này mà chúng đã thay đổi hướng đi.Ánh sáng từ trên trời chiếu xuống trên người ông ta, càng ngày càng rực rỡ.Mọi thứ xung quanh lúc này trở nên mờ mịt.Sức mạnh của ông ta đã khiến mọi thứ trên thế giới này phải cúi đầu.Ông ta đã vượt qua lôi kiếp, vượt qua thiên đạo và được thế giới công nhận.Đây là sự tôn trọng mà thế giới dành cho ông ta.Lúc này, ông ta đã bước lên biển.Cả một vùng biển vốn là do cường giả phong vương của Huyết Cương Bắc Băng gây ra sóng to gió lớn.Nhưng bởi vì Lưu Mỗ đã chạm vào mặt biển, khiến cho toàn bộ mặt biển lập tức yên lặng.Yên lặng đến đáng sợ.Đặc biệt, con đường băng giá dài gần cây số do cường giả phong vương tạo ra cũng lập tức tan biến..