Trong nhà tù của thành phố, hàng ngàn tù nhân trọng tội cấp S đều quỳ xuống trước cửa. “Tiễn đại ca ra tù!” Xoạt! Phóng tầm mắt đi qua là hàng ngàn lưng hùm vai gấu quỳ xuống đều tăm tắp, quả thực khó mà tưởng tượng được, là loại người thế nào mới có thể khiến cho cả đám người trước kia chưa vào ngục đã từng là những nhân vật thuộc hàng vương giả có thể hô mưa gọi gió trong giới xã hội đen phải kính nể đến như vậy! Mà cảnh tượng này trong mắt người thanh niên với khuôn mặt anh tuấn, ăn mặc giản dị lại chỉ như một làn khói nhạt nhoà chẳng đáng để tâm đến vậy. “Đứng dậy đi! Tôi không ở đây, mấy người tự cải tạo cho tốt, nhớ kỹ, sau này được thả ra thì phải đền đáp cho tổ quốc, đừng có đi làm mấy chuyện xấu xa nữa!” “Vâng, xin nghe theo chỉ thị của đại ca”. Ít phút sau, theo sự dẫn dắt của nhân viên giám ngục, người thanh niên đã đi đến trước cổng chính. Ở lề đường, có năm chiếc xe Jeep đỗ ngay trước mặt của Vu Kiệt. Một người đàn ông trung niên trên vai đeo quân hàm thượng tá bước xuống…
Chương 1220: 1220: Căn Bản Không Biết Người Trước Mặt Mình Là Ai
Đệ Nhất Lang VươngTác giả: Thái TúTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhTrong nhà tù của thành phố, hàng ngàn tù nhân trọng tội cấp S đều quỳ xuống trước cửa. “Tiễn đại ca ra tù!” Xoạt! Phóng tầm mắt đi qua là hàng ngàn lưng hùm vai gấu quỳ xuống đều tăm tắp, quả thực khó mà tưởng tượng được, là loại người thế nào mới có thể khiến cho cả đám người trước kia chưa vào ngục đã từng là những nhân vật thuộc hàng vương giả có thể hô mưa gọi gió trong giới xã hội đen phải kính nể đến như vậy! Mà cảnh tượng này trong mắt người thanh niên với khuôn mặt anh tuấn, ăn mặc giản dị lại chỉ như một làn khói nhạt nhoà chẳng đáng để tâm đến vậy. “Đứng dậy đi! Tôi không ở đây, mấy người tự cải tạo cho tốt, nhớ kỹ, sau này được thả ra thì phải đền đáp cho tổ quốc, đừng có đi làm mấy chuyện xấu xa nữa!” “Vâng, xin nghe theo chỉ thị của đại ca”. Ít phút sau, theo sự dẫn dắt của nhân viên giám ngục, người thanh niên đã đi đến trước cổng chính. Ở lề đường, có năm chiếc xe Jeep đỗ ngay trước mặt của Vu Kiệt. Một người đàn ông trung niên trên vai đeo quân hàm thượng tá bước xuống… Đối với võ giả mà nói, đó là một sự kiện vô cùng hấp dẫn.Một ngàn năm trước, khi đó thiên địa còn chưa biến hóa, cho nên thực lực của võ giả rất mạnh.Nghe kể lại rằng, khi đó thực lực của võ giả có tu vi Hóa Kình có thể sánh ngang với cường giả phong Thánh.Trăm ngàn năm qua, từng có tiền bối để lại vô số truyền thừa.Nhưng cũng có một số ít cao thủ tuyệt thế ẩn cư nơi thế ngoại đào nguyên, bọn họ không có truyền thừa, chỉ để lại Đạo tàng.Nếu có thể đạt được, truyền thường sẽ kéo dài trăm năm không suy.Quả thật có sức hấp dẫn cực lớn, đáng để người ta phải suy nghĩ.Lưu Mỗ không có hứng thú với Đạo tàng, bởi vì ông ta đã sớm không cần Đạo tàng.Khi đó, ông ta để thủ hạ đi vì muốn bọn họ có cơ hội rèn luyện.Vì vậy Huyết Cương Bắc Băng cầm đầu, sáu đảo Trung Châu phụ trợ, dẫn theo người của Chí Nam Quan Hải đi..Xin ủng hộ chúng tôi tại * T RЦмtrцуen.M E *Khi đến nơi bọn họ mới phát hiện khu vực đó có mật thám do Hoa Hạ phái đến chấp hành nhiệm vụ bí mật và những người này đã đặt bẫy.Người của Huyết Cương Bắc Băng cố ý dẫn bọn họ đến đây, khiến bọn họ bị mai phục.Đến khi bị mai phục, người của Chí Nam Quan Hải mới nhận ra mình đã trúng kế.“Trong trận chiến kia, người của Chí Nam Quan Hải chết không ít, các người cũng thế, thây chất thành núi!” Lưu Mỗ đến hiện trường thì phát hiện mùi máu tươi ngập trời, thi thể nằm la liệt, máu nhuộm đỏ đất.Người phong Vương nhếch mép cười mỉa, ông ta không để tâm đến việc này, cũng không biết cái gì là trân trọng sinh mệnh.“Đúng là chết không ít, tôi đã chứng kiến cảnh bọn họ chém giết, cảnh tượng quả thật rất hoành tráng!” Ông ta trừng mắt nhìn Lưu Mỗ, đắc ý nói: “Tôi dùng thiên địa pháp tắc tạo thành một trận sương mù lớn vô cùng dày đặc, cho dù đứng gần trước mặt, ông cũng không biết ai đã giết ai”.“Khi đó, bọn họ chỉ có một mục đích, đó chính là liều mạng sống sót, cố hết sức để có thể sống sót!” Lưu Mỗ cau mày, nhìn người trước mắt dần dần trở nên điên cuồng.Ông ta cũng từng nghe những người còn sống kể lại, tình cảnh lúc đó vô cùng đáng sợ.Căn bản không biết người trước mặt mình là ai.Cũng chính là trong màn sương mù dày đặc đó, có rất nhiều mật thám của Quốc Phái Hoa Hạ bị giết.Người của Chí Nam Quan Hải cũng chết không ít.Vì vậy, sau khi sương mù tan, những người còn sống sót vội vã bỏ trốn..
Đối với võ giả mà nói, đó là một sự kiện vô cùng hấp dẫn.
Một ngàn năm trước, khi đó thiên địa còn chưa biến hóa, cho nên thực lực của võ giả rất mạnh.
Nghe kể lại rằng, khi đó thực lực của võ giả có tu vi Hóa Kình có thể sánh ngang với cường giả phong Thánh.
Trăm ngàn năm qua, từng có tiền bối để lại vô số truyền thừa.
Nhưng cũng có một số ít cao thủ tuyệt thế ẩn cư nơi thế ngoại đào nguyên, bọn họ không có truyền thừa, chỉ để lại Đạo tàng.
Nếu có thể đạt được, truyền thường sẽ kéo dài trăm năm không suy.
Quả thật có sức hấp dẫn cực lớn, đáng để người ta phải suy nghĩ.
Lưu Mỗ không có hứng thú với Đạo tàng, bởi vì ông ta đã sớm không cần Đạo tàng.
Khi đó, ông ta để thủ hạ đi vì muốn bọn họ có cơ hội rèn luyện.
Vì vậy Huyết Cương Bắc Băng cầm đầu, sáu đảo Trung Châu phụ trợ, dẫn theo người của Chí Nam Quan Hải đi.
.
Xin ủng hộ chúng tôi tại * T RЦмtrцуen.
M E *
Khi đến nơi bọn họ mới phát hiện khu vực đó có mật thám do Hoa Hạ phái đến chấp hành nhiệm vụ bí mật và những người này đã đặt bẫy.
Người của Huyết Cương Bắc Băng cố ý dẫn bọn họ đến đây, khiến bọn họ bị mai phục.
Đến khi bị mai phục, người của Chí Nam Quan Hải mới nhận ra mình đã trúng kế.
“Trong trận chiến kia, người của Chí Nam Quan Hải chết không ít, các người cũng thế, thây chất thành núi!”
Lưu Mỗ đến hiện trường thì phát hiện mùi máu tươi ngập trời, thi thể nằm la liệt, máu nhuộm đỏ đất.
Người phong Vương nhếch mép cười mỉa, ông ta không để tâm đến việc này, cũng không biết cái gì là trân trọng sinh mệnh.
“Đúng là chết không ít, tôi đã chứng kiến cảnh bọn họ chém giết, cảnh tượng quả thật rất hoành tráng!”
Ông ta trừng mắt nhìn Lưu Mỗ, đắc ý nói: “Tôi dùng thiên địa pháp tắc tạo thành một trận sương mù lớn vô cùng dày đặc, cho dù đứng gần trước mặt, ông cũng không biết ai đã giết ai”.
“Khi đó, bọn họ chỉ có một mục đích, đó chính là liều mạng sống sót, cố hết sức để có thể sống sót!”
Lưu Mỗ cau mày, nhìn người trước mắt dần dần trở nên điên cuồng.
Ông ta cũng từng nghe những người còn sống kể lại, tình cảnh lúc đó vô cùng đáng sợ.
Căn bản không biết người trước mặt mình là ai.
Cũng chính là trong màn sương mù dày đặc đó, có rất nhiều mật thám của Quốc Phái Hoa Hạ bị giết.
Người của Chí Nam Quan Hải cũng chết không ít.
Vì vậy, sau khi sương mù tan, những người còn sống sót vội vã bỏ trốn.
.
Đệ Nhất Lang VươngTác giả: Thái TúTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhTrong nhà tù của thành phố, hàng ngàn tù nhân trọng tội cấp S đều quỳ xuống trước cửa. “Tiễn đại ca ra tù!” Xoạt! Phóng tầm mắt đi qua là hàng ngàn lưng hùm vai gấu quỳ xuống đều tăm tắp, quả thực khó mà tưởng tượng được, là loại người thế nào mới có thể khiến cho cả đám người trước kia chưa vào ngục đã từng là những nhân vật thuộc hàng vương giả có thể hô mưa gọi gió trong giới xã hội đen phải kính nể đến như vậy! Mà cảnh tượng này trong mắt người thanh niên với khuôn mặt anh tuấn, ăn mặc giản dị lại chỉ như một làn khói nhạt nhoà chẳng đáng để tâm đến vậy. “Đứng dậy đi! Tôi không ở đây, mấy người tự cải tạo cho tốt, nhớ kỹ, sau này được thả ra thì phải đền đáp cho tổ quốc, đừng có đi làm mấy chuyện xấu xa nữa!” “Vâng, xin nghe theo chỉ thị của đại ca”. Ít phút sau, theo sự dẫn dắt của nhân viên giám ngục, người thanh niên đã đi đến trước cổng chính. Ở lề đường, có năm chiếc xe Jeep đỗ ngay trước mặt của Vu Kiệt. Một người đàn ông trung niên trên vai đeo quân hàm thượng tá bước xuống… Đối với võ giả mà nói, đó là một sự kiện vô cùng hấp dẫn.Một ngàn năm trước, khi đó thiên địa còn chưa biến hóa, cho nên thực lực của võ giả rất mạnh.Nghe kể lại rằng, khi đó thực lực của võ giả có tu vi Hóa Kình có thể sánh ngang với cường giả phong Thánh.Trăm ngàn năm qua, từng có tiền bối để lại vô số truyền thừa.Nhưng cũng có một số ít cao thủ tuyệt thế ẩn cư nơi thế ngoại đào nguyên, bọn họ không có truyền thừa, chỉ để lại Đạo tàng.Nếu có thể đạt được, truyền thường sẽ kéo dài trăm năm không suy.Quả thật có sức hấp dẫn cực lớn, đáng để người ta phải suy nghĩ.Lưu Mỗ không có hứng thú với Đạo tàng, bởi vì ông ta đã sớm không cần Đạo tàng.Khi đó, ông ta để thủ hạ đi vì muốn bọn họ có cơ hội rèn luyện.Vì vậy Huyết Cương Bắc Băng cầm đầu, sáu đảo Trung Châu phụ trợ, dẫn theo người của Chí Nam Quan Hải đi..Xin ủng hộ chúng tôi tại * T RЦмtrцуen.M E *Khi đến nơi bọn họ mới phát hiện khu vực đó có mật thám do Hoa Hạ phái đến chấp hành nhiệm vụ bí mật và những người này đã đặt bẫy.Người của Huyết Cương Bắc Băng cố ý dẫn bọn họ đến đây, khiến bọn họ bị mai phục.Đến khi bị mai phục, người của Chí Nam Quan Hải mới nhận ra mình đã trúng kế.“Trong trận chiến kia, người của Chí Nam Quan Hải chết không ít, các người cũng thế, thây chất thành núi!” Lưu Mỗ đến hiện trường thì phát hiện mùi máu tươi ngập trời, thi thể nằm la liệt, máu nhuộm đỏ đất.Người phong Vương nhếch mép cười mỉa, ông ta không để tâm đến việc này, cũng không biết cái gì là trân trọng sinh mệnh.“Đúng là chết không ít, tôi đã chứng kiến cảnh bọn họ chém giết, cảnh tượng quả thật rất hoành tráng!” Ông ta trừng mắt nhìn Lưu Mỗ, đắc ý nói: “Tôi dùng thiên địa pháp tắc tạo thành một trận sương mù lớn vô cùng dày đặc, cho dù đứng gần trước mặt, ông cũng không biết ai đã giết ai”.“Khi đó, bọn họ chỉ có một mục đích, đó chính là liều mạng sống sót, cố hết sức để có thể sống sót!” Lưu Mỗ cau mày, nhìn người trước mắt dần dần trở nên điên cuồng.Ông ta cũng từng nghe những người còn sống kể lại, tình cảnh lúc đó vô cùng đáng sợ.Căn bản không biết người trước mặt mình là ai.Cũng chính là trong màn sương mù dày đặc đó, có rất nhiều mật thám của Quốc Phái Hoa Hạ bị giết.Người của Chí Nam Quan Hải cũng chết không ít.Vì vậy, sau khi sương mù tan, những người còn sống sót vội vã bỏ trốn..