Trong nhà tù của thành phố, hàng ngàn tù nhân trọng tội cấp S đều quỳ xuống trước cửa. “Tiễn đại ca ra tù!” Xoạt! Phóng tầm mắt đi qua là hàng ngàn lưng hùm vai gấu quỳ xuống đều tăm tắp, quả thực khó mà tưởng tượng được, là loại người thế nào mới có thể khiến cho cả đám người trước kia chưa vào ngục đã từng là những nhân vật thuộc hàng vương giả có thể hô mưa gọi gió trong giới xã hội đen phải kính nể đến như vậy! Mà cảnh tượng này trong mắt người thanh niên với khuôn mặt anh tuấn, ăn mặc giản dị lại chỉ như một làn khói nhạt nhoà chẳng đáng để tâm đến vậy. “Đứng dậy đi! Tôi không ở đây, mấy người tự cải tạo cho tốt, nhớ kỹ, sau này được thả ra thì phải đền đáp cho tổ quốc, đừng có đi làm mấy chuyện xấu xa nữa!” “Vâng, xin nghe theo chỉ thị của đại ca”. Ít phút sau, theo sự dẫn dắt của nhân viên giám ngục, người thanh niên đã đi đến trước cổng chính. Ở lề đường, có năm chiếc xe Jeep đỗ ngay trước mặt của Vu Kiệt. Một người đàn ông trung niên trên vai đeo quân hàm thượng tá bước xuống…
Chương 1238: 1238: Suy Nghĩ Của Anh Độc Đáo Thật Đấy!”
Đệ Nhất Lang VươngTác giả: Thái TúTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhTrong nhà tù của thành phố, hàng ngàn tù nhân trọng tội cấp S đều quỳ xuống trước cửa. “Tiễn đại ca ra tù!” Xoạt! Phóng tầm mắt đi qua là hàng ngàn lưng hùm vai gấu quỳ xuống đều tăm tắp, quả thực khó mà tưởng tượng được, là loại người thế nào mới có thể khiến cho cả đám người trước kia chưa vào ngục đã từng là những nhân vật thuộc hàng vương giả có thể hô mưa gọi gió trong giới xã hội đen phải kính nể đến như vậy! Mà cảnh tượng này trong mắt người thanh niên với khuôn mặt anh tuấn, ăn mặc giản dị lại chỉ như một làn khói nhạt nhoà chẳng đáng để tâm đến vậy. “Đứng dậy đi! Tôi không ở đây, mấy người tự cải tạo cho tốt, nhớ kỹ, sau này được thả ra thì phải đền đáp cho tổ quốc, đừng có đi làm mấy chuyện xấu xa nữa!” “Vâng, xin nghe theo chỉ thị của đại ca”. Ít phút sau, theo sự dẫn dắt của nhân viên giám ngục, người thanh niên đã đi đến trước cổng chính. Ở lề đường, có năm chiếc xe Jeep đỗ ngay trước mặt của Vu Kiệt. Một người đàn ông trung niên trên vai đeo quân hàm thượng tá bước xuống… Vu Kiệt hơi nóng lòng, thăm dò hỏi.Hàn Lãnh lắc đầu, nói thật: "Tôi không biết, nhưng đến lúc đó ông chủ sẽ nói với anh".“Ông chủ?” Vu Kiệt và Dương Cẩm Tú nhìn nhau.Xem ra, lát nữa còn phải gặp thêm một người nữa.Có điều, nếu như đã được sắp xếp đến đây rồi, bọn họ cũng chỉ có thể làm theo dặn dò của ông ngoại, tiếp tục đợi thôi.“Ồ, đúng rồi!”.ngôn tình hoànHàn Lãnh đột nhiên nói: “Ông chủ còn nói, trước khi vẫn chưa gặp được vị đó, sẽ sắp xếp để hai người đi chơi ở Đông Thành nước Tịch hai ngày”.“Được”.Vu Kiệt gật đầu.Dương Cẩm Tú vừa nghe thấy sắp đi Đông Thành chơi, lập tức mở điện thoại ra, bắt đầu tìm kiếm thông tin, tra những địa điểm có nhiều cảnh đẹp, những nhà hàng quán xá có món ăn ngon, không bỏ sót loại nào.Vu Kiệt không hề chú ý, chỉ nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ, lặng lẽ ngắm phong cảnh bên ngoài.Những hàng cây không biết tên được trồng thẳng tắp ở hai bên đường, trên cây nở những chùm hoa màu tím.Phía xa còn có một hồ nước, phản chiếu ánh sáng rực rỡ.Chẳng bao lâu, bọn họ đã đi hết con đường này, đến một con phố khác.Sau khi đi vào con phố này, Dương Cẩm Tú lập tức trở nên phấn khích.Đôi mắt cô bừng sáng, nhìn chằm chằm cảnh phồn hoa bên ngoài."Anh ơi, nhìn kìa, đây là hoa anh đào, khắp đường phố toàn hoa anh đào.Đẹp quá đi mất!" Dương Cẩm Tú chỉ vào hàng cây bên ngoài có hoa anh đào nở rộ, vui sướng hét lên.Vu Kiệt mỉm cười nói: "Vậy lát nữa xuống xe chúng ta mua một ít bánh hoa anh đào ăn nhé" “Sao ạ?” Dương Cẩm Tú sửng sốt, nhìn Vu Kiệt một cách khó hiểu.Ngay cả Hàn Lãnh đang ngồi phía trước cũng bị câu nói của Vu Kiệt làm giật mình.“Anh à, suy nghĩ của anh độc đáo thật đấy!” Dương Cẩm Tú bĩu môi, nói: “Em không phải là người luôn có tâm hồn ăn uống đâu, hoa là để ngắm, không phải để ăn đâu ạ!” Vu Kiệt hơi lúng túng, cười nói: “Ồ, xin lỗi, anh thấy lúc em ăn bánh kem sầu riêng, ăn ngốn nga ngốn nghiến, anh cứ tưởng em rất thích ăn hoa”..
Vu Kiệt hơi nóng lòng, thăm dò hỏi.
Hàn Lãnh lắc đầu, nói thật: "Tôi không biết, nhưng đến lúc đó ông chủ sẽ nói với anh".
“Ông chủ?”
Vu Kiệt và Dương Cẩm Tú nhìn nhau.
Xem ra, lát nữa còn phải gặp thêm một người nữa.
Có điều, nếu như đã được sắp xếp đến đây rồi, bọn họ cũng chỉ có thể làm theo dặn dò của ông ngoại, tiếp tục đợi thôi.
“Ồ, đúng rồi!”.
ngôn tình hoàn
Hàn Lãnh đột nhiên nói: “Ông chủ còn nói, trước khi vẫn chưa gặp được vị đó, sẽ sắp xếp để hai người đi chơi ở Đông Thành nước Tịch hai ngày”.
“Được”.
Vu Kiệt gật đầu.
Dương Cẩm Tú vừa nghe thấy sắp đi Đông Thành chơi, lập tức mở điện thoại ra, bắt đầu tìm kiếm thông tin, tra những địa điểm có nhiều cảnh đẹp, những nhà hàng quán xá có món ăn ngon, không bỏ sót loại nào.
Vu Kiệt không hề chú ý, chỉ nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ, lặng lẽ ngắm phong cảnh bên ngoài.
Những hàng cây không biết tên được trồng thẳng tắp ở hai bên đường, trên cây nở những chùm hoa màu tím.
Phía xa còn có một hồ nước, phản chiếu ánh sáng rực rỡ.
Chẳng bao lâu, bọn họ đã đi hết con đường này, đến một con phố khác.
Sau khi đi vào con phố này, Dương Cẩm Tú lập tức trở nên phấn khích.
Đôi mắt cô bừng sáng, nhìn chằm chằm cảnh phồn hoa bên ngoài.
"Anh ơi, nhìn kìa, đây là hoa anh đào, khắp đường phố toàn hoa anh đào.
Đẹp quá đi mất!"
Dương Cẩm Tú chỉ vào hàng cây bên ngoài có hoa anh đào nở rộ, vui sướng hét lên.
Vu Kiệt mỉm cười nói: "Vậy lát nữa xuống xe chúng ta mua một ít bánh hoa anh đào ăn nhé"
“Sao ạ?”
Dương Cẩm Tú sửng sốt, nhìn Vu Kiệt một cách khó hiểu.
Ngay cả Hàn Lãnh đang ngồi phía trước cũng bị câu nói của Vu Kiệt làm giật mình.
“Anh à, suy nghĩ của anh độc đáo thật đấy!”
Dương Cẩm Tú bĩu môi, nói: “Em không phải là người luôn có tâm hồn ăn uống đâu, hoa là để ngắm, không phải để ăn đâu ạ!”
Vu Kiệt hơi lúng túng, cười nói: “Ồ, xin lỗi, anh thấy lúc em ăn bánh kem sầu riêng, ăn ngốn nga ngốn nghiến, anh cứ tưởng em rất thích ăn hoa”.
.
Đệ Nhất Lang VươngTác giả: Thái TúTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhTrong nhà tù của thành phố, hàng ngàn tù nhân trọng tội cấp S đều quỳ xuống trước cửa. “Tiễn đại ca ra tù!” Xoạt! Phóng tầm mắt đi qua là hàng ngàn lưng hùm vai gấu quỳ xuống đều tăm tắp, quả thực khó mà tưởng tượng được, là loại người thế nào mới có thể khiến cho cả đám người trước kia chưa vào ngục đã từng là những nhân vật thuộc hàng vương giả có thể hô mưa gọi gió trong giới xã hội đen phải kính nể đến như vậy! Mà cảnh tượng này trong mắt người thanh niên với khuôn mặt anh tuấn, ăn mặc giản dị lại chỉ như một làn khói nhạt nhoà chẳng đáng để tâm đến vậy. “Đứng dậy đi! Tôi không ở đây, mấy người tự cải tạo cho tốt, nhớ kỹ, sau này được thả ra thì phải đền đáp cho tổ quốc, đừng có đi làm mấy chuyện xấu xa nữa!” “Vâng, xin nghe theo chỉ thị của đại ca”. Ít phút sau, theo sự dẫn dắt của nhân viên giám ngục, người thanh niên đã đi đến trước cổng chính. Ở lề đường, có năm chiếc xe Jeep đỗ ngay trước mặt của Vu Kiệt. Một người đàn ông trung niên trên vai đeo quân hàm thượng tá bước xuống… Vu Kiệt hơi nóng lòng, thăm dò hỏi.Hàn Lãnh lắc đầu, nói thật: "Tôi không biết, nhưng đến lúc đó ông chủ sẽ nói với anh".“Ông chủ?” Vu Kiệt và Dương Cẩm Tú nhìn nhau.Xem ra, lát nữa còn phải gặp thêm một người nữa.Có điều, nếu như đã được sắp xếp đến đây rồi, bọn họ cũng chỉ có thể làm theo dặn dò của ông ngoại, tiếp tục đợi thôi.“Ồ, đúng rồi!”.ngôn tình hoànHàn Lãnh đột nhiên nói: “Ông chủ còn nói, trước khi vẫn chưa gặp được vị đó, sẽ sắp xếp để hai người đi chơi ở Đông Thành nước Tịch hai ngày”.“Được”.Vu Kiệt gật đầu.Dương Cẩm Tú vừa nghe thấy sắp đi Đông Thành chơi, lập tức mở điện thoại ra, bắt đầu tìm kiếm thông tin, tra những địa điểm có nhiều cảnh đẹp, những nhà hàng quán xá có món ăn ngon, không bỏ sót loại nào.Vu Kiệt không hề chú ý, chỉ nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ, lặng lẽ ngắm phong cảnh bên ngoài.Những hàng cây không biết tên được trồng thẳng tắp ở hai bên đường, trên cây nở những chùm hoa màu tím.Phía xa còn có một hồ nước, phản chiếu ánh sáng rực rỡ.Chẳng bao lâu, bọn họ đã đi hết con đường này, đến một con phố khác.Sau khi đi vào con phố này, Dương Cẩm Tú lập tức trở nên phấn khích.Đôi mắt cô bừng sáng, nhìn chằm chằm cảnh phồn hoa bên ngoài."Anh ơi, nhìn kìa, đây là hoa anh đào, khắp đường phố toàn hoa anh đào.Đẹp quá đi mất!" Dương Cẩm Tú chỉ vào hàng cây bên ngoài có hoa anh đào nở rộ, vui sướng hét lên.Vu Kiệt mỉm cười nói: "Vậy lát nữa xuống xe chúng ta mua một ít bánh hoa anh đào ăn nhé" “Sao ạ?” Dương Cẩm Tú sửng sốt, nhìn Vu Kiệt một cách khó hiểu.Ngay cả Hàn Lãnh đang ngồi phía trước cũng bị câu nói của Vu Kiệt làm giật mình.“Anh à, suy nghĩ của anh độc đáo thật đấy!” Dương Cẩm Tú bĩu môi, nói: “Em không phải là người luôn có tâm hồn ăn uống đâu, hoa là để ngắm, không phải để ăn đâu ạ!” Vu Kiệt hơi lúng túng, cười nói: “Ồ, xin lỗi, anh thấy lúc em ăn bánh kem sầu riêng, ăn ngốn nga ngốn nghiến, anh cứ tưởng em rất thích ăn hoa”..