Đông năm nay tuyết phủ trắng xóa lưỡng quốc, báo hiệu một mùa xuân tràn trề sức sống của năm sau. Tú Ly khoác thêm cho ta chiếc áo lông chồn, thật ra ta vốn đã chẳng biết lạnh là gì rồi cho dù có khoác thêm vài ba cái nữa cũng vô ích nhưng ta lười chẳng muốn mở miệng từ chối. Trong sân nhà, cây đào già đã nhú nụ xanh, màu xanh hiếm hoi giữa đất trời bạt ngàn trắng xóa, năm nay chắc ta không còn cơ hội ngắm hoa đào nở nữa rồi vì người trong cung Đại Mạc gửi thư khẩn lệnh ta về kinh. “Hoàng thượng đã mời được thần y đợi sẵn trong kinh để chữa bệnh cho công tử rồi, cớ gì người cứ lần lữa mãi không hồi thư?” Tú Ly cứ luôn miệng bảo ta vô tâm không để ý đến tấm lòng của Hoàng thượng bệ hạ. Thực ra ta biết bản thân đã đi đến giới hạn nào rồi, mỗi người có số mệnh của riêng họ, hà tất gì phải trốn tránh số mệnh của ta bằng mấy thứ thuốc đắt tiền đó, chi bằng cứ lấy số tiền đó mà phân phát cho nạn dân Tuyền Châu bị hạn hán đổi lấy mấy cân gạo còn có ích hơn. “Ngươi và Nam Điền đi chuẩn bị…
Truyện chữ
Truyện tranh
Đang cập nhật ...
Truyện Audio
Đang cập nhật ...