Đỗ Trạch say, khó chịu nhíu mày, nhưng không muốn khiến mọi người mất vui, cho nên chọn một góc sofa sáng sủa yên lặng chợp mắt một lúc, ly rượu đang cầm rơi xuống đất lúc nào không hay, mọi người trong phòng đều bị thứ rượu đắt tiền chuốc say, những bóng dáng mờ ảo đung đưa trước mắt, một câu nói không ngừng chui vào tai. “Hôm nay thiếu mất Trương Trác.” “Cũng chẳng ai báo cho cậu ta, cậu ta cứ như bốc hơi khỏi trái đất vậy, nếu là tôi thì tôi cũng không nghĩ ra đâu.” Hôm nay là đêm cuối cùng của hội độc thân phòng ký túc xá 6211, trong lòng Đỗ Trạch cũng có một câu muốn nói, thật ra anh cũng không nghĩ ra. Chủ đề nói chuyện hôm nay chính là cuộc sống sau khi bước chân vào xã hội của mọi người, năm nay việc buôn bán của nhà Xá Trường rất thuận lợi, giơ tay mở chai rượu trị giá một vạn đồng, nhưng Đỗ Trạch thử một ngụm thì chẳng thấy ngon chút nào, cảm giác nóng cháy muốn đốt lưỡi, anh chỉ uống một ngụm rồi lắc đầu. “Không, không uống được, mẹ tớ không cho.” Vậy nên mọi người bèn cười…
Tác giả: