Phòng bệnh chỉ có mỗi Phương Tình, chung quanh thực yên tĩnh, ở như vậy bầu không khí mới trong lành. Điện thoại đầu dây bên kia thanh âm của mẹ nghe chói tai dị thường: “Ta muốn nói những người Viên gia này so với một đám súc sinh còn không bằng. Còn con lúc trước cũng thật là ngốc, Viên Đạt Châu ở trước mặt con nhỏ ra hai giọt nước mắt con liền mềm lòng, tiếp tục cho tên súc sinh đó biết bao nhiêu đồ. Hiện giờ thời thế đảo ngược, con bệnh chết ở đây không có tiền chữa, những người này đều thay đổi sắc mặt. Con tốt xấu gì cũng đang chảy trong mình huyết mạch với Viên gia, bọn họ đúng thật tâm địa lạnh lùng đến như vậy, một xu tiền cũng không cho.” Giọng nói của mẹ oán giận, từng câu từng chữ như nghiến lợi nghiến răng phun ra. Kỳ thật xảy ra tình huống như vậy Phương Tình đã sớm tính đến cho nên thật ra không có quá khổ sở. Trên thực tế khi biết mình bị ung thứ vú cô liền chẳng còn bao nhiêu hi vọng. Từ lúc bắt đầu biết tin liền đã có tính toán trong lòng cho nên cô ngược lại an ủi…
Tác giả: