Tác giả:

Tháng mười hai ở thành phố Nam rất lạnh, khoảng hơn mười giờ là thời điểm tuyết rơi nhiều nhất. Qua lớp kính phủ một tầng hơi nước, cô ngắm nhìn đường phố bị tuyết bao phủ đến xuất thần. “A Âm.” Đồng nghiệp tới thay ca cắt đứt suy nghĩ của cô. “Chị tới rồi à? Em tan tầm đây nhé!” Giang Âm vừa nói chuyện vừa xoay người lấy chiếc túi đặt trên quầy bar. “A Âm à, em chậm một chút. Em là một cô gái về nhà như vậy không được an toàn, bên ngoài lại lạnh như vậy, hay là em lái xe về đi.” Người đồng nghiệp này tên là Tạ Hồng Xuân, là một người mẹ đơn thân, lớn hơn Giang Âm mười mấy tuổi. Mỗi lần tới thay ca đều sẽ dặn dò cô phải chú ý này kia. Mặc dù nghe những lời này đã rất nhiều rồi, nhưng Giang Âm vẫn hiểu ý, cảm thấy vô cùng ấm áp. Khuôn mặt nhỏ trắng nõn tràn ngập ý cười, cô cười ngọt ngào nói với Tạ Hồng Xuân: “Em biết rồi chị Xuân, em sẽ cẩn thận!” Biết Tạ Hồng Xuân còn muốn khuyên bảo thêm, Giang Âm nói xong thì đẩy cửa ra, biến mất trong bóng đêm. Khi Giang Âm tan tầm đã là mười hai…

Truyện chữ