Ánh mặt trời bên ngoài chiếu vào cửa sổ, Cảnh Văn Chiêu nhíu mày, từ từ mở mắt, đầu đau muốn nứt luôn, cô đứng lên, tóc dài buông xỏa xuống, Cảnh Vân Chiêu ngẩn người, là ai đang đùa cô vậy? Mái tóc dài của cô không phải đã bị Kiều Hồng Diệp cắt bỏ không còn dài nữa sao? Sao lại vẫn còn? Trong không khí tản ra một mùi thơm ngát nhàn nhạt, Cảnh Vân Chiêu quay đầu nhìn lại, trên mặt bàn có một chén cháo ngọt, chẳng qua là vừa nhìn qua trong lòng cô lại hung hăng chấn động! Nơi này là chỗ ở trước kia của cô! Phòng ngũ sạch sẽ, trên bàn là bình hoa lưu ly mà cô thích nhất, bên trong cắm vài cành trúc phú quý, trên giường một màn lụa màu xanh, mọi thứ trong phòng cũng không giá trị gì mấy, khi có những đồ vật này là thời điểm hạnh phúc nhất cả đời cô. Trong lòng Cảnh Vân Chiêu vô cùng hoang mang, tay run rẩy cầm lên cái gương bên cạnh, bên trong là một khuôn mặt quen thuộc nhưng có chút xa lạ. Đây là cô, nhưng là cô của nhiều năm trước! Chẳng lẽ, cô sống lại? ! Hai tay Cảnh Vân Chiêu nắm…
Chương 47: Còn thân hơn so với anh em ruột
Cưng Chiều Nữ Bác SĩTác giả: Niên Tiểu HoaTruyện Ngôn TìnhÁnh mặt trời bên ngoài chiếu vào cửa sổ, Cảnh Văn Chiêu nhíu mày, từ từ mở mắt, đầu đau muốn nứt luôn, cô đứng lên, tóc dài buông xỏa xuống, Cảnh Vân Chiêu ngẩn người, là ai đang đùa cô vậy? Mái tóc dài của cô không phải đã bị Kiều Hồng Diệp cắt bỏ không còn dài nữa sao? Sao lại vẫn còn? Trong không khí tản ra một mùi thơm ngát nhàn nhạt, Cảnh Vân Chiêu quay đầu nhìn lại, trên mặt bàn có một chén cháo ngọt, chẳng qua là vừa nhìn qua trong lòng cô lại hung hăng chấn động! Nơi này là chỗ ở trước kia của cô! Phòng ngũ sạch sẽ, trên bàn là bình hoa lưu ly mà cô thích nhất, bên trong cắm vài cành trúc phú quý, trên giường một màn lụa màu xanh, mọi thứ trong phòng cũng không giá trị gì mấy, khi có những đồ vật này là thời điểm hạnh phúc nhất cả đời cô. Trong lòng Cảnh Vân Chiêu vô cùng hoang mang, tay run rẩy cầm lên cái gương bên cạnh, bên trong là một khuôn mặt quen thuộc nhưng có chút xa lạ. Đây là cô, nhưng là cô của nhiều năm trước! Chẳng lẽ, cô sống lại? ! Hai tay Cảnh Vân Chiêu nắm… Cô học võ thuật không lâu cho nên cũng không tinh thông lắm, lúc cùng bọn họ dây dưa cũng bị kéo nhiều lần, nhưng không có bị thương nặng mà thôi.Cho nên lúc đó chỉ kém một chút, ngã xuống đất chính là cô.Lấy tính tình của Lữ Giai và mấy người này, nếu cô ngã xuống đất không dậy nổi, nghênh đón tuyệt đối không phải là xe cứu thương, mà là chẳng thèm quan tâm.Bên ngoài bây giờ đã mưa xuống, tuy nói không lớn, nhưng cũng đủ để xoá sạch rất nhiều dấu vết, đến lúc đó cho dù đầu cô máu chảy cạn sạch chết ở trong đêm mưa, cũng không có người biết là ai làm.Vì vậy lúc đối phương tàn nhẫn ra tay, cô cũng đã nghĩ tới bây giờ.Lúc này, so với lời nói của người anh họ lớn, Cảnh Vân Chiêu nói hiển nhiên càng thêm hợp lý một chút, hơn nữa tuy nói trên mặt của mấy người khác, vết thương trên người rất rõ ràng, nhưng bên trên mặt mũi của Cảnh Vân Chiêu cũng có chút vết trầy, còn có cánh tay kia, hiển nhiên cũng bị thương nhẹ.Bốn thanh niên cùng nhằm vào một nữ sinh Cảnh Vân Chiêu, thế nào đều cảm thấy không phải là người sau tìm phiền toái."Mày chính là con quỷ thiếu đạo đức không biết xấu hổ là gì mà!! Cháu ngoại của tao cũng không rõ sống chết mà mày lại vẫn có thể nói ra lời này, cha mẹ mày đã không dạy mày cách làm người hay sao hả! Mày nói không phải là mày đánh, vậy còn có thể là ai đây hả? Còn có thể là con trai tao ra tay! Cảnh sát, quan hệ của con tôi và cháu ngoại vẫn luôn rất tốt, còn thân hơn so với anh em ruột đó....!" Người phụ nữ kia lại hắng giọng gào to.Đáng khen cho một cái còn thân hơn so với anh em ruột, vào lúc quan trọng, không để cho báo cảnh sát lại con trai của bà đó.Nếu như không phải anh ta trì hoãn vậy một lát, không chừng người bị thương kia còn không có nghiêm trọng như bây giờ!Người phụ nữ này lời nói vô tâm đúng lý hợp tình làm cho vẻ mặt anh họ lớn bệch, mấy người kia càng thêm hung hăng rụt cổ lại, hoàn toàn chính là dáng vẻ bị dọa dẫm phát sợ."Cảnh sát! Cháu gái của tôi sẽ không chủ động gây chuyện!" Người phụ nữ kia mới gào thét xong, sau lưng đã vang lên tiếng của Cam Tùng Bách.Cảnh Vân Chiêu nghe lời này trong lòng cũng có chút xúc động, không có nhịn được có chút cảm động.Tuy nói nhận người này làm ông nội, nhưng dù sao cô và Cam Tùng Bách cũng chỉ là mấy lần duyên phận, hoàn toàn chưa từng hiểu rõ qua.Nhưng cô vào đồn cảnh sát hai lần, lần đầu tiên Cam Tùng Bách không chút khách khí giúp cô, còn lần này, biết rõ là đả thương người thậm chí là có thể biến thành tội lớn giết người, vẫn tin tưởng cô như trước, thái độ này, cho dù là người ông ruột thịt, cũng chưa chắc có thể làm được.Trong lòng Cảnh Vân Chiêu cảm thán, mà Cam Tùng Bách cũng là giống như thế.Ông hết sức thích y thuật của cô bé này, nếu không cũng sẽ không ra mặt hai lần như vậy.Cô bé này cũng mới mười lăm tuổi mà thôi, lại trong khoảng thời gian ngắn đến chỗ như thế này hai lần, còn trẻ như vậy đã bị nhiều tra hỏi như vậy, cuộc sống sau này còn không biết phải thế nào mà qua được đây!Cô bé không cha không mẹ, mình làm nông nội nếu không giúp đỡ, cuộc sống này của cô bé không phải càng khó khăn hay sao?"Ông nội." Cảnh Vân Chiêu đứng lên, đối với ông cụ này, trong lòng cảm kích, hốc mắt không nhịn được có chút ướt át. Sun520 – Diễn.Đàn.Lê.Quý.Đôn"Con gái, ông biết con uất ức mà, yên tâm đi, chỉ cần con trong sạch, không ai có thể làm gì được con đâu!" Cam Tùng Bách lập tức an ủi."Nó còn uất ức? Ông nhìn xem đánh con chúng tôi thế này! Còn chưa tính chuyện nó đánh mấy đứa này, bây giờ còn có một người nằm trong bệnh viện nữa đó!" Người phụ nữ dài dòng đó lại nói liến thoắng không ngừng."Con gái, con nói với ông nội một chút, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?" Trong lòng Cam Tùng Bách cũng kinh ngạc, nhưng vẫn bình tĩnh lại, mở miệng hỏi Cảnh Vân Chiêu.Cảnh Vân Chiêu cũng không có thêm dầu thêm mỡ, chỉ là nói chi tiết tất cả mọi chuyện gặp phải mấy người trên đường.Trí nhớ của cô không tệ, vì vậy từ đầu tới đuôi, không sót một câu, đối phương nói cái gì làm cái gì, không có giấu giếm chút nào cả.
Cô học võ thuật không lâu cho nên cũng không tinh thông lắm, lúc cùng bọn họ dây dưa cũng bị kéo nhiều lần, nhưng không có bị thương nặng mà thôi.
Cho nên lúc đó chỉ kém một chút, ngã xuống đất chính là cô.
Lấy tính tình của Lữ Giai và mấy người này, nếu cô ngã xuống đất không dậy nổi, nghênh đón tuyệt đối không phải là xe cứu thương, mà là chẳng thèm quan tâm.
Bên ngoài bây giờ đã mưa xuống, tuy nói không lớn, nhưng cũng đủ để xoá sạch rất nhiều dấu vết, đến lúc đó cho dù đầu cô máu chảy cạn sạch chết ở trong đêm mưa, cũng không có người biết là ai làm.
Vì vậy lúc đối phương tàn nhẫn ra tay, cô cũng đã nghĩ tới bây giờ.
Lúc này, so với lời nói của người anh họ lớn, Cảnh Vân Chiêu nói hiển nhiên càng thêm hợp lý một chút, hơn nữa tuy nói trên mặt của mấy người khác, vết thương trên người rất rõ ràng, nhưng bên trên mặt mũi của Cảnh Vân Chiêu cũng có chút vết trầy, còn có cánh tay kia, hiển nhiên cũng bị thương nhẹ.
Bốn thanh niên cùng nhằm vào một nữ sinh Cảnh Vân Chiêu, thế nào đều cảm thấy không phải là người sau tìm phiền toái.
"Mày chính là con quỷ thiếu đạo đức không biết xấu hổ là gì mà!! Cháu ngoại của tao cũng không rõ sống chết mà mày lại vẫn có thể nói ra lời này, cha mẹ mày đã không dạy mày cách làm người hay sao hả! Mày nói không phải là mày đánh, vậy còn có thể là ai đây hả? Còn có thể là con trai tao ra tay! Cảnh sát, quan hệ của con tôi và cháu ngoại vẫn luôn rất tốt, còn thân hơn so với anh em ruột đó....!" Người phụ nữ kia lại hắng giọng gào to.
Đáng khen cho một cái còn thân hơn so với anh em ruột, vào lúc quan trọng, không để cho báo cảnh sát lại con trai của bà đó.
Nếu như không phải anh ta trì hoãn vậy một lát, không chừng người bị thương kia còn không có nghiêm trọng như bây giờ!
Người phụ nữ này lời nói vô tâm đúng lý hợp tình làm cho vẻ mặt anh họ lớn bệch, mấy người kia càng thêm hung hăng rụt cổ lại, hoàn toàn chính là dáng vẻ bị dọa dẫm phát sợ.
"Cảnh sát! Cháu gái của tôi sẽ không chủ động gây chuyện!" Người phụ nữ kia mới gào thét xong, sau lưng đã vang lên tiếng của Cam Tùng Bách.
Cảnh Vân Chiêu nghe lời này trong lòng cũng có chút xúc động, không có nhịn được có chút cảm động.
Tuy nói nhận người này làm ông nội, nhưng dù sao cô và Cam Tùng Bách cũng chỉ là mấy lần duyên phận, hoàn toàn chưa từng hiểu rõ qua.
Nhưng cô vào đồn cảnh sát hai lần, lần đầu tiên Cam Tùng Bách không chút khách khí giúp cô, còn lần này, biết rõ là đả thương người thậm chí là có thể biến thành tội lớn giết người, vẫn tin tưởng cô như trước, thái độ này, cho dù là người ông ruột thịt, cũng chưa chắc có thể làm được.
Trong lòng Cảnh Vân Chiêu cảm thán, mà Cam Tùng Bách cũng là giống như thế.
Ông hết sức thích y thuật của cô bé này, nếu không cũng sẽ không ra mặt hai lần như vậy.
Cô bé này cũng mới mười lăm tuổi mà thôi, lại trong khoảng thời gian ngắn đến chỗ như thế này hai lần, còn trẻ như vậy đã bị nhiều tra hỏi như vậy, cuộc sống sau này còn không biết phải thế nào mà qua được đây!
Cô bé không cha không mẹ, mình làm nông nội nếu không giúp đỡ, cuộc sống này của cô bé không phải càng khó khăn hay sao?
"Ông nội." Cảnh Vân Chiêu đứng lên, đối với ông cụ này, trong lòng cảm kích, hốc mắt không nhịn được có chút ướt át. Sun520 – Diễn.Đàn.Lê.Quý.Đôn
"Con gái, ông biết con uất ức mà, yên tâm đi, chỉ cần con trong sạch, không ai có thể làm gì được con đâu!" Cam Tùng Bách lập tức an ủi.
"Nó còn uất ức? Ông nhìn xem đánh con chúng tôi thế này! Còn chưa tính chuyện nó đánh mấy đứa này, bây giờ còn có một người nằm trong bệnh viện nữa đó!" Người phụ nữ dài dòng đó lại nói liến thoắng không ngừng.
"Con gái, con nói với ông nội một chút, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?" Trong lòng Cam Tùng Bách cũng kinh ngạc, nhưng vẫn bình tĩnh lại, mở miệng hỏi Cảnh Vân Chiêu.
Cảnh Vân Chiêu cũng không có thêm dầu thêm mỡ, chỉ là nói chi tiết tất cả mọi chuyện gặp phải mấy người trên đường.
Trí nhớ của cô không tệ, vì vậy từ đầu tới đuôi, không sót một câu, đối phương nói cái gì làm cái gì, không có giấu giếm chút nào cả.
Cưng Chiều Nữ Bác SĩTác giả: Niên Tiểu HoaTruyện Ngôn TìnhÁnh mặt trời bên ngoài chiếu vào cửa sổ, Cảnh Văn Chiêu nhíu mày, từ từ mở mắt, đầu đau muốn nứt luôn, cô đứng lên, tóc dài buông xỏa xuống, Cảnh Vân Chiêu ngẩn người, là ai đang đùa cô vậy? Mái tóc dài của cô không phải đã bị Kiều Hồng Diệp cắt bỏ không còn dài nữa sao? Sao lại vẫn còn? Trong không khí tản ra một mùi thơm ngát nhàn nhạt, Cảnh Vân Chiêu quay đầu nhìn lại, trên mặt bàn có một chén cháo ngọt, chẳng qua là vừa nhìn qua trong lòng cô lại hung hăng chấn động! Nơi này là chỗ ở trước kia của cô! Phòng ngũ sạch sẽ, trên bàn là bình hoa lưu ly mà cô thích nhất, bên trong cắm vài cành trúc phú quý, trên giường một màn lụa màu xanh, mọi thứ trong phòng cũng không giá trị gì mấy, khi có những đồ vật này là thời điểm hạnh phúc nhất cả đời cô. Trong lòng Cảnh Vân Chiêu vô cùng hoang mang, tay run rẩy cầm lên cái gương bên cạnh, bên trong là một khuôn mặt quen thuộc nhưng có chút xa lạ. Đây là cô, nhưng là cô của nhiều năm trước! Chẳng lẽ, cô sống lại? ! Hai tay Cảnh Vân Chiêu nắm… Cô học võ thuật không lâu cho nên cũng không tinh thông lắm, lúc cùng bọn họ dây dưa cũng bị kéo nhiều lần, nhưng không có bị thương nặng mà thôi.Cho nên lúc đó chỉ kém một chút, ngã xuống đất chính là cô.Lấy tính tình của Lữ Giai và mấy người này, nếu cô ngã xuống đất không dậy nổi, nghênh đón tuyệt đối không phải là xe cứu thương, mà là chẳng thèm quan tâm.Bên ngoài bây giờ đã mưa xuống, tuy nói không lớn, nhưng cũng đủ để xoá sạch rất nhiều dấu vết, đến lúc đó cho dù đầu cô máu chảy cạn sạch chết ở trong đêm mưa, cũng không có người biết là ai làm.Vì vậy lúc đối phương tàn nhẫn ra tay, cô cũng đã nghĩ tới bây giờ.Lúc này, so với lời nói của người anh họ lớn, Cảnh Vân Chiêu nói hiển nhiên càng thêm hợp lý một chút, hơn nữa tuy nói trên mặt của mấy người khác, vết thương trên người rất rõ ràng, nhưng bên trên mặt mũi của Cảnh Vân Chiêu cũng có chút vết trầy, còn có cánh tay kia, hiển nhiên cũng bị thương nhẹ.Bốn thanh niên cùng nhằm vào một nữ sinh Cảnh Vân Chiêu, thế nào đều cảm thấy không phải là người sau tìm phiền toái."Mày chính là con quỷ thiếu đạo đức không biết xấu hổ là gì mà!! Cháu ngoại của tao cũng không rõ sống chết mà mày lại vẫn có thể nói ra lời này, cha mẹ mày đã không dạy mày cách làm người hay sao hả! Mày nói không phải là mày đánh, vậy còn có thể là ai đây hả? Còn có thể là con trai tao ra tay! Cảnh sát, quan hệ của con tôi và cháu ngoại vẫn luôn rất tốt, còn thân hơn so với anh em ruột đó....!" Người phụ nữ kia lại hắng giọng gào to.Đáng khen cho một cái còn thân hơn so với anh em ruột, vào lúc quan trọng, không để cho báo cảnh sát lại con trai của bà đó.Nếu như không phải anh ta trì hoãn vậy một lát, không chừng người bị thương kia còn không có nghiêm trọng như bây giờ!Người phụ nữ này lời nói vô tâm đúng lý hợp tình làm cho vẻ mặt anh họ lớn bệch, mấy người kia càng thêm hung hăng rụt cổ lại, hoàn toàn chính là dáng vẻ bị dọa dẫm phát sợ."Cảnh sát! Cháu gái của tôi sẽ không chủ động gây chuyện!" Người phụ nữ kia mới gào thét xong, sau lưng đã vang lên tiếng của Cam Tùng Bách.Cảnh Vân Chiêu nghe lời này trong lòng cũng có chút xúc động, không có nhịn được có chút cảm động.Tuy nói nhận người này làm ông nội, nhưng dù sao cô và Cam Tùng Bách cũng chỉ là mấy lần duyên phận, hoàn toàn chưa từng hiểu rõ qua.Nhưng cô vào đồn cảnh sát hai lần, lần đầu tiên Cam Tùng Bách không chút khách khí giúp cô, còn lần này, biết rõ là đả thương người thậm chí là có thể biến thành tội lớn giết người, vẫn tin tưởng cô như trước, thái độ này, cho dù là người ông ruột thịt, cũng chưa chắc có thể làm được.Trong lòng Cảnh Vân Chiêu cảm thán, mà Cam Tùng Bách cũng là giống như thế.Ông hết sức thích y thuật của cô bé này, nếu không cũng sẽ không ra mặt hai lần như vậy.Cô bé này cũng mới mười lăm tuổi mà thôi, lại trong khoảng thời gian ngắn đến chỗ như thế này hai lần, còn trẻ như vậy đã bị nhiều tra hỏi như vậy, cuộc sống sau này còn không biết phải thế nào mà qua được đây!Cô bé không cha không mẹ, mình làm nông nội nếu không giúp đỡ, cuộc sống này của cô bé không phải càng khó khăn hay sao?"Ông nội." Cảnh Vân Chiêu đứng lên, đối với ông cụ này, trong lòng cảm kích, hốc mắt không nhịn được có chút ướt át. Sun520 – Diễn.Đàn.Lê.Quý.Đôn"Con gái, ông biết con uất ức mà, yên tâm đi, chỉ cần con trong sạch, không ai có thể làm gì được con đâu!" Cam Tùng Bách lập tức an ủi."Nó còn uất ức? Ông nhìn xem đánh con chúng tôi thế này! Còn chưa tính chuyện nó đánh mấy đứa này, bây giờ còn có một người nằm trong bệnh viện nữa đó!" Người phụ nữ dài dòng đó lại nói liến thoắng không ngừng."Con gái, con nói với ông nội một chút, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?" Trong lòng Cam Tùng Bách cũng kinh ngạc, nhưng vẫn bình tĩnh lại, mở miệng hỏi Cảnh Vân Chiêu.Cảnh Vân Chiêu cũng không có thêm dầu thêm mỡ, chỉ là nói chi tiết tất cả mọi chuyện gặp phải mấy người trên đường.Trí nhớ của cô không tệ, vì vậy từ đầu tới đuôi, không sót một câu, đối phương nói cái gì làm cái gì, không có giấu giếm chút nào cả.