Ánh mặt trời bên ngoài chiếu vào cửa sổ, Cảnh Văn Chiêu nhíu mày, từ từ mở mắt, đầu đau muốn nứt luôn, cô đứng lên, tóc dài buông xỏa xuống, Cảnh Vân Chiêu ngẩn người, là ai đang đùa cô vậy? Mái tóc dài của cô không phải đã bị Kiều Hồng Diệp cắt bỏ không còn dài nữa sao? Sao lại vẫn còn? Trong không khí tản ra một mùi thơm ngát nhàn nhạt, Cảnh Vân Chiêu quay đầu nhìn lại, trên mặt bàn có một chén cháo ngọt, chẳng qua là vừa nhìn qua trong lòng cô lại hung hăng chấn động! Nơi này là chỗ ở trước kia của cô! Phòng ngũ sạch sẽ, trên bàn là bình hoa lưu ly mà cô thích nhất, bên trong cắm vài cành trúc phú quý, trên giường một màn lụa màu xanh, mọi thứ trong phòng cũng không giá trị gì mấy, khi có những đồ vật này là thời điểm hạnh phúc nhất cả đời cô. Trong lòng Cảnh Vân Chiêu vô cùng hoang mang, tay run rẩy cầm lên cái gương bên cạnh, bên trong là một khuôn mặt quen thuộc nhưng có chút xa lạ. Đây là cô, nhưng là cô của nhiều năm trước! Chẳng lẽ, cô sống lại? ! Hai tay Cảnh Vân Chiêu nắm…
Chương 57: Xấu quá đi
Cưng Chiều Nữ Bác SĩTác giả: Niên Tiểu HoaTruyện Ngôn TìnhÁnh mặt trời bên ngoài chiếu vào cửa sổ, Cảnh Văn Chiêu nhíu mày, từ từ mở mắt, đầu đau muốn nứt luôn, cô đứng lên, tóc dài buông xỏa xuống, Cảnh Vân Chiêu ngẩn người, là ai đang đùa cô vậy? Mái tóc dài của cô không phải đã bị Kiều Hồng Diệp cắt bỏ không còn dài nữa sao? Sao lại vẫn còn? Trong không khí tản ra một mùi thơm ngát nhàn nhạt, Cảnh Vân Chiêu quay đầu nhìn lại, trên mặt bàn có một chén cháo ngọt, chẳng qua là vừa nhìn qua trong lòng cô lại hung hăng chấn động! Nơi này là chỗ ở trước kia của cô! Phòng ngũ sạch sẽ, trên bàn là bình hoa lưu ly mà cô thích nhất, bên trong cắm vài cành trúc phú quý, trên giường một màn lụa màu xanh, mọi thứ trong phòng cũng không giá trị gì mấy, khi có những đồ vật này là thời điểm hạnh phúc nhất cả đời cô. Trong lòng Cảnh Vân Chiêu vô cùng hoang mang, tay run rẩy cầm lên cái gương bên cạnh, bên trong là một khuôn mặt quen thuộc nhưng có chút xa lạ. Đây là cô, nhưng là cô của nhiều năm trước! Chẳng lẽ, cô sống lại? ! Hai tay Cảnh Vân Chiêu nắm… Xung quanh bàn của Diệp Thanh đã ngồi đầy người, nói xong lời kia, làm bộ nhìn hai bàn một cái, trong mắt lộ ra vẻ mặt đáng tiếc: "Ai nha, không có chỗ ngồi đấy...... Nếu không như vậy đi, mình bảo người ta thêm hai cái ghế, các bạn ngồi ở mọi phía sau mọi người nhé, khi gắp thức ăn sẽ để cho người khác giúp là được.""Không cần làm phiền bạn, nếu tôi nói, các người một bàn này còn có chút chật chội, nếu có bạn học cảm thấy không thoải mái, tôi thật ra không ngại muốn mời cô ấy cùng ngồi chung với chúng tôi." Cảnh Vân Chiêu đi tới, nhìn Diệp Thanh, không sợ hãi chút nào.Thân thể cô vốn là cao gầy, hôm nay lại đổi một thân quần áo mới, cô cảm thấy mặc cũng quá mộc mạc, cả người sạch sẽ thoáng mát, hơn nữa phong cách tự tin này, nhìn qua mới càng giống như là một thiên kim nhà giàu, thái độ nói chuyện nhẹ nhàng, lại làm cho Diệp Thanh cảm thấy một chút áp lực."Chúng tôi quang minh chính đại, bạn cũng không cần giả bộ cùng chúng tôi, bạn nói bạn đặt bàn, vậy ngược lại hỏi bạn một chút đặt ở đâu vậy? Hơn nữa, dù bạn thật sự đặt, nhưng có bằng chứng gì để chứng minh không phải Tiêu Hải Thanh trả tiền hay không? Ai cũng biết gia cảnh Tiêu Hải Thanh rất tốt, bạn ấy nhất định là có khả năng đó." Diệp Thanh làm rõ nói.Cảnh Vân Chiêu sờ trán một cái, hoàn toàn hết ý kiến với Diệp Thanh này.Mặc dù cô tuổi còn nhỏ, không hề hiểu chuyện, nhưng dưới tình hình trong nhà chịu khổ, lại vẫn có thể giả bộ không xảy ra chuyện gì, có thể thấy được bản chất đã xấu quá rồi.Cảnh Vân Chiêu cũng lười nói nhảm với cô ta, vẫy tay với nhân viên phục vụ đi ngang qua bên cạnh: "Làm phiền cô dẫn chúng tôi đi phòng ngôi sao.""Được ạ." Nhân viên phục vụ mỉm cười, làm việc siêng năng.Nhà hàng Hương Hải có rất nhiều phòng ăn, tầng một cũng đều có chút tinh xảo, tầng hai hoàn cảnh phần lớn tương đối lãng mạn, tầng ba là thích hợp gia đình tụ hội, dịp quan trọng, về phần tầng 4, 5, phần nhiều là chính trị gia, doanh nhân trao đổi chỗ, sẽ không để cho người tùy tiện đi vào, có một mức độ riêng tư nhất định, lên cao nữa là phòng ở, tầng lầu càng cao, phục vụ và môi trường càng tốt.Phòng này là Tiêu Hải Thanh đặt, bởi vì chỉ có hai người các cô, cho nên đặc biệt chọn một hoàn cảnh đẹp đẽ, nằm ở lầu hai, hơn nữa nếu mở rèm cửa sổ ra, cũng có thể nhìn thấy tình hình tầng dưới.Thái độ Cảnh Vân Chiêu hời hợt thật sự khiến cho Diệp Thanh tức giận không nhẹ.Nhưng chỉ chớp mắt vừa nghĩ, rồi lại tiêu tan, Cảnh Vân Chiêu có tiền hay không còn phải đợi đến bữa tiệc lúc kết thúc lại nói.Khẽ hừ một tiếng, hất đầu ngồi xuống: "Mọi người chúng ta ăn trước đi, không cần phải để ý đến các bạn ấy!"Trong lòng những bạn học này cũng đều có một nguyên tắc tiêu chuẩn, ngược lại cũng cảm thấy Cảnh Vân Chiêu và Tiêu Hải Thanh không có chuyện gì, nhưng dù sao cũng là sinh nhật Diệp Thanh, ở đây ai cũng chẳng thể khiến cho Diệp Thanh không vui, coi như là cho cô ta mặt mũi.Diệp Thanh lập tức bảo người ta mang thức ăn lên, trong chốc lát phục vụ đã mang đầy một bàn thức ăn ngon, mùi vị thức ăn ở nhà hàng Hương Hải này là ngon nhất huyện Ninh Hương, gần như trong nháy mắt hấp dẫn chú ý của mọi người, nơi nào còn nhớ rõ mới vừa không vui, trong tay bưng đã bắt đầu ăn mừng.Mà lúc này Cảnh Vân Chiêu và Tiêu Hải Thanh đã đến phòng ngôi sao, vừa vào phòng, Cảnh Vân Chiêu lại cảm thấy tâm tình buông lỏng rất nhiều.Phòng ngôi sao này bố trí hơi tối, dưới chân đạp chính là thuỷ tinh trong suốt, thủy tinh phía dưới còn lại là cảnh trí ngôi sao trên trời, ý nghĩa là chân đạp lên ngôi sao nhỏ, mà tinh xảo nhất là hình chiếu đến bốn phía, giống như sống trong ảo cảnh vậy, rất đẹp.Phòng tương đối đặc biệt, quan tâm là tâm hồn hưởng thụ, cho nên giá tiền cũng rất đắt.Vẻ mặt Tiêu Hải Thanh đầy xin lỗi mỉm cười với Cảnh Vân Chiêu: "Vân Chiêu, phòng này còn phải thu thêm các khoản phí khác......"Lúc trước cô đặt phòng này thật sự không nghĩ để cho Cảnh Vân Chiêu trả tiền, tuy nhà hàng Hương Hải này có rất nhiều phòng, nhưng có rất nhiều khách, trong lúc đó đổi phòng rất khó khăn.
Xung quanh bàn của Diệp Thanh đã ngồi đầy người, nói xong lời kia, làm bộ nhìn hai bàn một cái, trong mắt lộ ra vẻ mặt đáng tiếc: "Ai nha, không có chỗ ngồi đấy...... Nếu không như vậy đi, mình bảo người ta thêm hai cái ghế, các bạn ngồi ở mọi phía sau mọi người nhé, khi gắp thức ăn sẽ để cho người khác giúp là được."
"Không cần làm phiền bạn, nếu tôi nói, các người một bàn này còn có chút chật chội, nếu có bạn học cảm thấy không thoải mái, tôi thật ra không ngại muốn mời cô ấy cùng ngồi chung với chúng tôi." Cảnh Vân Chiêu đi tới, nhìn Diệp Thanh, không sợ hãi chút nào.
Thân thể cô vốn là cao gầy, hôm nay lại đổi một thân quần áo mới, cô cảm thấy mặc cũng quá mộc mạc, cả người sạch sẽ thoáng mát, hơn nữa phong cách tự tin này, nhìn qua mới càng giống như là một thiên kim nhà giàu, thái độ nói chuyện nhẹ nhàng, lại làm cho Diệp Thanh cảm thấy một chút áp lực.
"Chúng tôi quang minh chính đại, bạn cũng không cần giả bộ cùng chúng tôi, bạn nói bạn đặt bàn, vậy ngược lại hỏi bạn một chút đặt ở đâu vậy? Hơn nữa, dù bạn thật sự đặt, nhưng có bằng chứng gì để chứng minh không phải Tiêu Hải Thanh trả tiền hay không? Ai cũng biết gia cảnh Tiêu Hải Thanh rất tốt, bạn ấy nhất định là có khả năng đó." Diệp Thanh làm rõ nói.
Cảnh Vân Chiêu sờ trán một cái, hoàn toàn hết ý kiến với Diệp Thanh này.
Mặc dù cô tuổi còn nhỏ, không hề hiểu chuyện, nhưng dưới tình hình trong nhà chịu khổ, lại vẫn có thể giả bộ không xảy ra chuyện gì, có thể thấy được bản chất đã xấu quá rồi.
Cảnh Vân Chiêu cũng lười nói nhảm với cô ta, vẫy tay với nhân viên phục vụ đi ngang qua bên cạnh: "Làm phiền cô dẫn chúng tôi đi phòng ngôi sao."
"Được ạ." Nhân viên phục vụ mỉm cười, làm việc siêng năng.
Nhà hàng Hương Hải có rất nhiều phòng ăn, tầng một cũng đều có chút tinh xảo, tầng hai hoàn cảnh phần lớn tương đối lãng mạn, tầng ba là thích hợp gia đình tụ hội, dịp quan trọng, về phần tầng 4, 5, phần nhiều là chính trị gia, doanh nhân trao đổi chỗ, sẽ không để cho người tùy tiện đi vào, có một mức độ riêng tư nhất định, lên cao nữa là phòng ở, tầng lầu càng cao, phục vụ và môi trường càng tốt.
Phòng này là Tiêu Hải Thanh đặt, bởi vì chỉ có hai người các cô, cho nên đặc biệt chọn một hoàn cảnh đẹp đẽ, nằm ở lầu hai, hơn nữa nếu mở rèm cửa sổ ra, cũng có thể nhìn thấy tình hình tầng dưới.Thái độ Cảnh Vân Chiêu hời hợt thật sự khiến cho Diệp Thanh tức giận không nhẹ.
Nhưng chỉ chớp mắt vừa nghĩ, rồi lại tiêu tan, Cảnh Vân Chiêu có tiền hay không còn phải đợi đến bữa tiệc lúc kết thúc lại nói.
Khẽ hừ một tiếng, hất đầu ngồi xuống: "Mọi người chúng ta ăn trước đi, không cần phải để ý đến các bạn ấy!"
Trong lòng những bạn học này cũng đều có một nguyên tắc tiêu chuẩn, ngược lại cũng cảm thấy Cảnh Vân Chiêu và Tiêu Hải Thanh không có chuyện gì, nhưng dù sao cũng là sinh nhật Diệp Thanh, ở đây ai cũng chẳng thể khiến cho Diệp Thanh không vui, coi như là cho cô ta mặt mũi.
Diệp Thanh lập tức bảo người ta mang thức ăn lên, trong chốc lát phục vụ đã mang đầy một bàn thức ăn ngon, mùi vị thức ăn ở nhà hàng Hương Hải này là ngon nhất huyện Ninh Hương, gần như trong nháy mắt hấp dẫn chú ý của mọi người, nơi nào còn nhớ rõ mới vừa không vui, trong tay bưng đã bắt đầu ăn mừng.
Mà lúc này Cảnh Vân Chiêu và Tiêu Hải Thanh đã đến phòng ngôi sao, vừa vào phòng, Cảnh Vân Chiêu lại cảm thấy tâm tình buông lỏng rất nhiều.
Phòng ngôi sao này bố trí hơi tối, dưới chân đạp chính là thuỷ tinh trong suốt, thủy tinh phía dưới còn lại là cảnh trí ngôi sao trên trời, ý nghĩa là chân đạp lên ngôi sao nhỏ, mà tinh xảo nhất là hình chiếu đến bốn phía, giống như sống trong ảo cảnh vậy, rất đẹp.
Phòng tương đối đặc biệt, quan tâm là tâm hồn hưởng thụ, cho nên giá tiền cũng rất đắt.
Vẻ mặt Tiêu Hải Thanh đầy xin lỗi mỉm cười với Cảnh Vân Chiêu: "Vân Chiêu, phòng này còn phải thu thêm các khoản phí khác......"
Lúc trước cô đặt phòng này thật sự không nghĩ để cho Cảnh Vân Chiêu trả tiền, tuy nhà hàng Hương Hải này có rất nhiều phòng, nhưng có rất nhiều khách, trong lúc đó đổi phòng rất khó khăn.
Cưng Chiều Nữ Bác SĩTác giả: Niên Tiểu HoaTruyện Ngôn TìnhÁnh mặt trời bên ngoài chiếu vào cửa sổ, Cảnh Văn Chiêu nhíu mày, từ từ mở mắt, đầu đau muốn nứt luôn, cô đứng lên, tóc dài buông xỏa xuống, Cảnh Vân Chiêu ngẩn người, là ai đang đùa cô vậy? Mái tóc dài của cô không phải đã bị Kiều Hồng Diệp cắt bỏ không còn dài nữa sao? Sao lại vẫn còn? Trong không khí tản ra một mùi thơm ngát nhàn nhạt, Cảnh Vân Chiêu quay đầu nhìn lại, trên mặt bàn có một chén cháo ngọt, chẳng qua là vừa nhìn qua trong lòng cô lại hung hăng chấn động! Nơi này là chỗ ở trước kia của cô! Phòng ngũ sạch sẽ, trên bàn là bình hoa lưu ly mà cô thích nhất, bên trong cắm vài cành trúc phú quý, trên giường một màn lụa màu xanh, mọi thứ trong phòng cũng không giá trị gì mấy, khi có những đồ vật này là thời điểm hạnh phúc nhất cả đời cô. Trong lòng Cảnh Vân Chiêu vô cùng hoang mang, tay run rẩy cầm lên cái gương bên cạnh, bên trong là một khuôn mặt quen thuộc nhưng có chút xa lạ. Đây là cô, nhưng là cô của nhiều năm trước! Chẳng lẽ, cô sống lại? ! Hai tay Cảnh Vân Chiêu nắm… Xung quanh bàn của Diệp Thanh đã ngồi đầy người, nói xong lời kia, làm bộ nhìn hai bàn một cái, trong mắt lộ ra vẻ mặt đáng tiếc: "Ai nha, không có chỗ ngồi đấy...... Nếu không như vậy đi, mình bảo người ta thêm hai cái ghế, các bạn ngồi ở mọi phía sau mọi người nhé, khi gắp thức ăn sẽ để cho người khác giúp là được.""Không cần làm phiền bạn, nếu tôi nói, các người một bàn này còn có chút chật chội, nếu có bạn học cảm thấy không thoải mái, tôi thật ra không ngại muốn mời cô ấy cùng ngồi chung với chúng tôi." Cảnh Vân Chiêu đi tới, nhìn Diệp Thanh, không sợ hãi chút nào.Thân thể cô vốn là cao gầy, hôm nay lại đổi một thân quần áo mới, cô cảm thấy mặc cũng quá mộc mạc, cả người sạch sẽ thoáng mát, hơn nữa phong cách tự tin này, nhìn qua mới càng giống như là một thiên kim nhà giàu, thái độ nói chuyện nhẹ nhàng, lại làm cho Diệp Thanh cảm thấy một chút áp lực."Chúng tôi quang minh chính đại, bạn cũng không cần giả bộ cùng chúng tôi, bạn nói bạn đặt bàn, vậy ngược lại hỏi bạn một chút đặt ở đâu vậy? Hơn nữa, dù bạn thật sự đặt, nhưng có bằng chứng gì để chứng minh không phải Tiêu Hải Thanh trả tiền hay không? Ai cũng biết gia cảnh Tiêu Hải Thanh rất tốt, bạn ấy nhất định là có khả năng đó." Diệp Thanh làm rõ nói.Cảnh Vân Chiêu sờ trán một cái, hoàn toàn hết ý kiến với Diệp Thanh này.Mặc dù cô tuổi còn nhỏ, không hề hiểu chuyện, nhưng dưới tình hình trong nhà chịu khổ, lại vẫn có thể giả bộ không xảy ra chuyện gì, có thể thấy được bản chất đã xấu quá rồi.Cảnh Vân Chiêu cũng lười nói nhảm với cô ta, vẫy tay với nhân viên phục vụ đi ngang qua bên cạnh: "Làm phiền cô dẫn chúng tôi đi phòng ngôi sao.""Được ạ." Nhân viên phục vụ mỉm cười, làm việc siêng năng.Nhà hàng Hương Hải có rất nhiều phòng ăn, tầng một cũng đều có chút tinh xảo, tầng hai hoàn cảnh phần lớn tương đối lãng mạn, tầng ba là thích hợp gia đình tụ hội, dịp quan trọng, về phần tầng 4, 5, phần nhiều là chính trị gia, doanh nhân trao đổi chỗ, sẽ không để cho người tùy tiện đi vào, có một mức độ riêng tư nhất định, lên cao nữa là phòng ở, tầng lầu càng cao, phục vụ và môi trường càng tốt.Phòng này là Tiêu Hải Thanh đặt, bởi vì chỉ có hai người các cô, cho nên đặc biệt chọn một hoàn cảnh đẹp đẽ, nằm ở lầu hai, hơn nữa nếu mở rèm cửa sổ ra, cũng có thể nhìn thấy tình hình tầng dưới.Thái độ Cảnh Vân Chiêu hời hợt thật sự khiến cho Diệp Thanh tức giận không nhẹ.Nhưng chỉ chớp mắt vừa nghĩ, rồi lại tiêu tan, Cảnh Vân Chiêu có tiền hay không còn phải đợi đến bữa tiệc lúc kết thúc lại nói.Khẽ hừ một tiếng, hất đầu ngồi xuống: "Mọi người chúng ta ăn trước đi, không cần phải để ý đến các bạn ấy!"Trong lòng những bạn học này cũng đều có một nguyên tắc tiêu chuẩn, ngược lại cũng cảm thấy Cảnh Vân Chiêu và Tiêu Hải Thanh không có chuyện gì, nhưng dù sao cũng là sinh nhật Diệp Thanh, ở đây ai cũng chẳng thể khiến cho Diệp Thanh không vui, coi như là cho cô ta mặt mũi.Diệp Thanh lập tức bảo người ta mang thức ăn lên, trong chốc lát phục vụ đã mang đầy một bàn thức ăn ngon, mùi vị thức ăn ở nhà hàng Hương Hải này là ngon nhất huyện Ninh Hương, gần như trong nháy mắt hấp dẫn chú ý của mọi người, nơi nào còn nhớ rõ mới vừa không vui, trong tay bưng đã bắt đầu ăn mừng.Mà lúc này Cảnh Vân Chiêu và Tiêu Hải Thanh đã đến phòng ngôi sao, vừa vào phòng, Cảnh Vân Chiêu lại cảm thấy tâm tình buông lỏng rất nhiều.Phòng ngôi sao này bố trí hơi tối, dưới chân đạp chính là thuỷ tinh trong suốt, thủy tinh phía dưới còn lại là cảnh trí ngôi sao trên trời, ý nghĩa là chân đạp lên ngôi sao nhỏ, mà tinh xảo nhất là hình chiếu đến bốn phía, giống như sống trong ảo cảnh vậy, rất đẹp.Phòng tương đối đặc biệt, quan tâm là tâm hồn hưởng thụ, cho nên giá tiền cũng rất đắt.Vẻ mặt Tiêu Hải Thanh đầy xin lỗi mỉm cười với Cảnh Vân Chiêu: "Vân Chiêu, phòng này còn phải thu thêm các khoản phí khác......"Lúc trước cô đặt phòng này thật sự không nghĩ để cho Cảnh Vân Chiêu trả tiền, tuy nhà hàng Hương Hải này có rất nhiều phòng, nhưng có rất nhiều khách, trong lúc đó đổi phòng rất khó khăn.