Tác giả:

Ánh mặt trời bên ngoài chiếu vào cửa sổ, Cảnh Văn Chiêu nhíu mày, từ từ mở mắt, đầu đau muốn nứt luôn, cô đứng lên, tóc dài buông xỏa xuống, Cảnh Vân Chiêu ngẩn người, là ai đang đùa cô vậy? Mái tóc dài của cô không phải đã bị Kiều Hồng Diệp cắt bỏ không còn dài nữa sao? Sao lại vẫn còn? Trong không khí tản ra một mùi thơm ngát nhàn nhạt, Cảnh Vân Chiêu quay đầu nhìn lại, trên mặt bàn có một chén cháo ngọt, chẳng qua là vừa nhìn qua trong lòng cô lại hung hăng chấn động! Nơi này là chỗ ở trước kia của cô! Phòng ngũ sạch sẽ, trên bàn là bình hoa lưu ly mà cô thích nhất, bên trong cắm vài cành trúc phú quý, trên giường một màn lụa màu xanh, mọi thứ trong phòng cũng không giá trị gì mấy, khi có những đồ vật này là thời điểm hạnh phúc nhất cả đời cô. Trong lòng Cảnh Vân Chiêu vô cùng hoang mang, tay run rẩy cầm lên cái gương bên cạnh, bên trong là một khuôn mặt quen thuộc nhưng có chút xa lạ. Đây là cô, nhưng là cô của nhiều năm trước! Chẳng lẽ, cô sống lại? ! Hai tay Cảnh Vân Chiêu nắm…

Chương 77: Ngốc nghếch không sợ

Cưng Chiều Nữ Bác SĩTác giả: Niên Tiểu HoaTruyện Ngôn TìnhÁnh mặt trời bên ngoài chiếu vào cửa sổ, Cảnh Văn Chiêu nhíu mày, từ từ mở mắt, đầu đau muốn nứt luôn, cô đứng lên, tóc dài buông xỏa xuống, Cảnh Vân Chiêu ngẩn người, là ai đang đùa cô vậy? Mái tóc dài của cô không phải đã bị Kiều Hồng Diệp cắt bỏ không còn dài nữa sao? Sao lại vẫn còn? Trong không khí tản ra một mùi thơm ngát nhàn nhạt, Cảnh Vân Chiêu quay đầu nhìn lại, trên mặt bàn có một chén cháo ngọt, chẳng qua là vừa nhìn qua trong lòng cô lại hung hăng chấn động! Nơi này là chỗ ở trước kia của cô! Phòng ngũ sạch sẽ, trên bàn là bình hoa lưu ly mà cô thích nhất, bên trong cắm vài cành trúc phú quý, trên giường một màn lụa màu xanh, mọi thứ trong phòng cũng không giá trị gì mấy, khi có những đồ vật này là thời điểm hạnh phúc nhất cả đời cô. Trong lòng Cảnh Vân Chiêu vô cùng hoang mang, tay run rẩy cầm lên cái gương bên cạnh, bên trong là một khuôn mặt quen thuộc nhưng có chút xa lạ. Đây là cô, nhưng là cô của nhiều năm trước! Chẳng lẽ, cô sống lại? ! Hai tay Cảnh Vân Chiêu nắm… Trong ngày thường Cam Tùng Bách sẽ không đến nhà trọ của ba người bọn họ, hôm nay vừa đến, chỉ nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Tô Sở và Cam Cận Thần, thật giống như như lâm vào đại địch vậy.Sau khi Cam Tùng Bách vào cửa, ông liếc nhìn phòng khách, nhìn thấy mấy quyển sách y học đặtgọn gàng trên bàn đầu, âm thầm lắc đầu một cái.Quá gọn gàng!Những sách y học sắp theo thứ tự rõ ràng cho thấy tùy tiện sắp xếp, nếu mỗi ngày đều xem, sách y học mức độ tầng thứ nhất định là có chút quy luật, sau đó, mặt mũi cháu ngoại gái và cháu trai của ông trắng bệch, dáng vẻ như không có một chút máu nào, có chút lo lắng thái quá rồi.Đọc sách nhiều trong lòng tự có khe rãnh, nếu có thực lực có lòng tin, dĩ nhiên thái độ sẽ là điềm tĩnh, giống như. . . . . . Cảnh Vân Chiêu vậy.Cam Cận Thần liếc mắt qua Cảnh Vân Chiêu, có chút xì mũi coi thường, cô nữ sinh này thật là ngốc nghếch không sợ mà, sợ rằng cảm thấy mình không phải là cháu gái ruột của ông nội, cho nên hoàn toàn không sợ cuộc thi này, nhưng đợi cô quay đầu lại kiểm tra là biết, ông nội ở phương diện y thuật này, tuyệt đối không cho phép người lừa gạt!"Các con đều ngồi xuống hết đi."Cam Tùng Bách ngồi đối diện với ba người, nói một câu, trong tay lấy ra một bảng mẫu, Cảnh Vân Chiêu nhìn lướt qua, là dùng để ghi chép thành tích của ba người."Ông ngoại, gần đây việc học rất nặng, không nên quá khó khăn nha. . . . . . Hơn nữa lần đầu tiên chị họ thi, chị ấy đều không có học qua y học, ông phải cho chị ấy chút mặt mũi chứ?" Tô Sở nháy mắt ra hiệu với ông ngoại lên tiếng xin xỏ.Khuôn mặt Cam Tùng Bách không tự chủ giật giật, râu ria vểnh lên, trong lòng lại không nói nên lời.Không có học qua y học? Sau lưng Cảnh Vân Chiêu có một sư phụ còn giỏi hơn ông nhiều đó nha!Nhìn dáng vẻ cháu trai xem thường Cảnh Vân Chiêu, Cam Tùng Bách càng thêm bất đắc dĩ lắc đầu, ai tài năng thật sự, còn phải so qua mới biết được."Ông tin tưởng thực lực của cô bé Vân Chiêu này, cho nên lần này kiểm tra chất thuốc, dược tính cùng với các trường hợp." Cam Tùng Bách không lưu mặt mũi chút nào.Cam Cận Thần và Tô Sở vừa nghe, càng ngày càng đứng ngồi không yên: "Ông nội, trước đây không phải chỉ thi kiến thức y học, sao lần này khó như vậy ạ!"Cho dù ông nội Cam là y học thời gian, nhưng cố tình hai người bọn họ cũng không cảm thấy rất hứng thú đối với y học, vì vậy bọn họ hoàn toàn không có nhiều năng lực về phương diện y học, học mười năm, lại cũng chỉ biết kiến thức dược lý đơn giản, mỗi lần kiểm tra đều suy đoán đoán đề theo ý của ông cụ Cam.Nhưng lần này, kiểm tra không khỏi dính dấp rất rộng? Đặc biệt là trường hợp, nhiều như vậy chứ, ai biết ông cụ sẽ đề cập đến người nào?"Khi ông bằng tuổi các con cũng có thể thử kê đơn thuốc rồi, các con tốt hơn, còn chưa có học được cơ bản!" Ông cụ hừ lạnh một tiếng: "Được rồi, cuộc thi bắt đầu từ bây giờ, không cho phép nhiều lời nữa!"Cảnh Vân Chiêu mím môi một cái, trong tay cầm giấy bút, tùy thời chuẩn bị trả lời.Hôm qua đã hoàn toàn dung hợp mảnh thứ nhất Nạp Linh Ngọc xong, cơ sở nhất định là không thành vấn đề, hơn nữa, hôm nay trong đầu lại thêm mảnh thứ hai, dự trữ kiến thức đầy đủ nhiều hơn.Đừng xem Nạp Linh Ngọc chỉ có 99 mảnh, trên thực tế bên trong bao la phong phú, có dưỡng sinh có thức ăn chữa bệnh có võ công, trên thực tế là tất cả kiến thức và trí nhớ của lão tiền bối hơn ba trăm năm, nhìn như để cho cô hấp thu từng mảnh vậy, nhưng điều này cũng hoàn toàn là trực tiếp truyền thừa, mạnh mẽ nhét vào trong đầu.Hơn nữa nội dung một mảnh Nạp Linh Ngọc nhiều hơn nội dung y học trong đầu của các bác sĩ trẻ có trình độ bình thường trên thực tế, chỉ là trước kia Cảnh Vân Chiêu không có học qua y học, cũng không có trao đổi với những người khác, còn cẩn thận cẩn thận nghĩ mình chỉ mới nhập môn mà thôi.

Trong ngày thường Cam Tùng Bách sẽ không đến nhà trọ của ba người bọn họ, hôm nay vừa đến, chỉ nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Tô Sở và Cam Cận Thần, thật giống như như lâm vào đại địch vậy.

Sau khi Cam Tùng Bách vào cửa, ông liếc nhìn phòng khách, nhìn thấy mấy quyển sách y học đặtgọn gàng trên bàn đầu, âm thầm lắc đầu một cái.

Quá gọn gàng!

Những sách y học sắp theo thứ tự rõ ràng cho thấy tùy tiện sắp xếp, nếu mỗi ngày đều xem, sách y học mức độ tầng thứ nhất định là có chút quy luật, sau đó, mặt mũi cháu ngoại gái và cháu trai của ông trắng bệch, dáng vẻ như không có một chút máu nào, có chút lo lắng thái quá rồi.

Đọc sách nhiều trong lòng tự có khe rãnh, nếu có thực lực có lòng tin, dĩ nhiên thái độ sẽ là điềm tĩnh, giống như. . . . . . Cảnh Vân Chiêu vậy.

Cam Cận Thần liếc mắt qua Cảnh Vân Chiêu, có chút xì mũi coi thường, cô nữ sinh này thật là ngốc nghếch không sợ mà, sợ rằng cảm thấy mình không phải là cháu gái ruột của ông nội, cho nên hoàn toàn không sợ cuộc thi này, nhưng đợi cô quay đầu lại kiểm tra là biết, ông nội ở phương diện y thuật này, tuyệt đối không cho phép người lừa gạt!

"Các con đều ngồi xuống hết đi."

Cam Tùng Bách ngồi đối diện với ba người, nói một câu, trong tay lấy ra một bảng mẫu, Cảnh Vân Chiêu nhìn lướt qua, là dùng để ghi chép thành tích của ba người.

"Ông ngoại, gần đây việc học rất nặng, không nên quá khó khăn nha. . . . . . Hơn nữa lần đầu tiên chị họ thi, chị ấy đều không có học qua y học, ông phải cho chị ấy chút mặt mũi chứ?" Tô Sở nháy mắt ra hiệu với ông ngoại lên tiếng xin xỏ.

Khuôn mặt Cam Tùng Bách không tự chủ giật giật, râu ria vểnh lên, trong lòng lại không nói nên lời.

Không có học qua y học? Sau lưng Cảnh Vân Chiêu có một sư phụ còn giỏi hơn ông nhiều đó nha!

Nhìn dáng vẻ cháu trai xem thường Cảnh Vân Chiêu, Cam Tùng Bách càng thêm bất đắc dĩ lắc đầu, ai tài năng thật sự, còn phải so qua mới biết được.

"Ông tin tưởng thực lực của cô bé Vân Chiêu này, cho nên lần này kiểm tra chất thuốc, dược tính cùng với các trường hợp." Cam Tùng Bách không lưu mặt mũi chút nào.

Cam Cận Thần và Tô Sở vừa nghe, càng ngày càng đứng ngồi không yên: "Ông nội, trước đây không phải chỉ thi kiến thức y học, sao lần này khó như vậy ạ!"

Cho dù ông nội Cam là y học thời gian, nhưng cố tình hai người bọn họ cũng không cảm thấy rất hứng thú đối với y học, vì vậy bọn họ hoàn toàn không có nhiều năng lực về phương diện y học, học mười năm, lại cũng chỉ biết kiến thức dược lý đơn giản, mỗi lần kiểm tra đều suy đoán đoán đề theo ý của ông cụ Cam.

Nhưng lần này, kiểm tra không khỏi dính dấp rất rộng? Đặc biệt là trường hợp, nhiều như vậy chứ, ai biết ông cụ sẽ đề cập đến người nào?

"Khi ông bằng tuổi các con cũng có thể thử kê đơn thuốc rồi, các con tốt hơn, còn chưa có học được cơ bản!" Ông cụ hừ lạnh một tiếng: "Được rồi, cuộc thi bắt đầu từ bây giờ, không cho phép nhiều lời nữa!"

Cảnh Vân Chiêu mím môi một cái, trong tay cầm giấy bút, tùy thời chuẩn bị trả lời.

Hôm qua đã hoàn toàn dung hợp mảnh thứ nhất Nạp Linh Ngọc xong, cơ sở nhất định là không thành vấn đề, hơn nữa, hôm nay trong đầu lại thêm mảnh thứ hai, dự trữ kiến thức đầy đủ nhiều hơn.

Đừng xem Nạp Linh Ngọc chỉ có 99 mảnh, trên thực tế bên trong bao la phong phú, có dưỡng sinh có thức ăn chữa bệnh có võ công, trên thực tế là tất cả kiến thức và trí nhớ của lão tiền bối hơn ba trăm năm, nhìn như để cho cô hấp thu từng mảnh vậy, nhưng điều này cũng hoàn toàn là trực tiếp truyền thừa, mạnh mẽ nhét vào trong đầu.

Hơn nữa nội dung một mảnh Nạp Linh Ngọc nhiều hơn nội dung y học trong đầu của các bác sĩ trẻ có trình độ bình thường trên thực tế, chỉ là trước kia Cảnh Vân Chiêu không có học qua y học, cũng không có trao đổi với những người khác, còn cẩn thận cẩn thận nghĩ mình chỉ mới nhập môn mà thôi.

Cưng Chiều Nữ Bác SĩTác giả: Niên Tiểu HoaTruyện Ngôn TìnhÁnh mặt trời bên ngoài chiếu vào cửa sổ, Cảnh Văn Chiêu nhíu mày, từ từ mở mắt, đầu đau muốn nứt luôn, cô đứng lên, tóc dài buông xỏa xuống, Cảnh Vân Chiêu ngẩn người, là ai đang đùa cô vậy? Mái tóc dài của cô không phải đã bị Kiều Hồng Diệp cắt bỏ không còn dài nữa sao? Sao lại vẫn còn? Trong không khí tản ra một mùi thơm ngát nhàn nhạt, Cảnh Vân Chiêu quay đầu nhìn lại, trên mặt bàn có một chén cháo ngọt, chẳng qua là vừa nhìn qua trong lòng cô lại hung hăng chấn động! Nơi này là chỗ ở trước kia của cô! Phòng ngũ sạch sẽ, trên bàn là bình hoa lưu ly mà cô thích nhất, bên trong cắm vài cành trúc phú quý, trên giường một màn lụa màu xanh, mọi thứ trong phòng cũng không giá trị gì mấy, khi có những đồ vật này là thời điểm hạnh phúc nhất cả đời cô. Trong lòng Cảnh Vân Chiêu vô cùng hoang mang, tay run rẩy cầm lên cái gương bên cạnh, bên trong là một khuôn mặt quen thuộc nhưng có chút xa lạ. Đây là cô, nhưng là cô của nhiều năm trước! Chẳng lẽ, cô sống lại? ! Hai tay Cảnh Vân Chiêu nắm… Trong ngày thường Cam Tùng Bách sẽ không đến nhà trọ của ba người bọn họ, hôm nay vừa đến, chỉ nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Tô Sở và Cam Cận Thần, thật giống như như lâm vào đại địch vậy.Sau khi Cam Tùng Bách vào cửa, ông liếc nhìn phòng khách, nhìn thấy mấy quyển sách y học đặtgọn gàng trên bàn đầu, âm thầm lắc đầu một cái.Quá gọn gàng!Những sách y học sắp theo thứ tự rõ ràng cho thấy tùy tiện sắp xếp, nếu mỗi ngày đều xem, sách y học mức độ tầng thứ nhất định là có chút quy luật, sau đó, mặt mũi cháu ngoại gái và cháu trai của ông trắng bệch, dáng vẻ như không có một chút máu nào, có chút lo lắng thái quá rồi.Đọc sách nhiều trong lòng tự có khe rãnh, nếu có thực lực có lòng tin, dĩ nhiên thái độ sẽ là điềm tĩnh, giống như. . . . . . Cảnh Vân Chiêu vậy.Cam Cận Thần liếc mắt qua Cảnh Vân Chiêu, có chút xì mũi coi thường, cô nữ sinh này thật là ngốc nghếch không sợ mà, sợ rằng cảm thấy mình không phải là cháu gái ruột của ông nội, cho nên hoàn toàn không sợ cuộc thi này, nhưng đợi cô quay đầu lại kiểm tra là biết, ông nội ở phương diện y thuật này, tuyệt đối không cho phép người lừa gạt!"Các con đều ngồi xuống hết đi."Cam Tùng Bách ngồi đối diện với ba người, nói một câu, trong tay lấy ra một bảng mẫu, Cảnh Vân Chiêu nhìn lướt qua, là dùng để ghi chép thành tích của ba người."Ông ngoại, gần đây việc học rất nặng, không nên quá khó khăn nha. . . . . . Hơn nữa lần đầu tiên chị họ thi, chị ấy đều không có học qua y học, ông phải cho chị ấy chút mặt mũi chứ?" Tô Sở nháy mắt ra hiệu với ông ngoại lên tiếng xin xỏ.Khuôn mặt Cam Tùng Bách không tự chủ giật giật, râu ria vểnh lên, trong lòng lại không nói nên lời.Không có học qua y học? Sau lưng Cảnh Vân Chiêu có một sư phụ còn giỏi hơn ông nhiều đó nha!Nhìn dáng vẻ cháu trai xem thường Cảnh Vân Chiêu, Cam Tùng Bách càng thêm bất đắc dĩ lắc đầu, ai tài năng thật sự, còn phải so qua mới biết được."Ông tin tưởng thực lực của cô bé Vân Chiêu này, cho nên lần này kiểm tra chất thuốc, dược tính cùng với các trường hợp." Cam Tùng Bách không lưu mặt mũi chút nào.Cam Cận Thần và Tô Sở vừa nghe, càng ngày càng đứng ngồi không yên: "Ông nội, trước đây không phải chỉ thi kiến thức y học, sao lần này khó như vậy ạ!"Cho dù ông nội Cam là y học thời gian, nhưng cố tình hai người bọn họ cũng không cảm thấy rất hứng thú đối với y học, vì vậy bọn họ hoàn toàn không có nhiều năng lực về phương diện y học, học mười năm, lại cũng chỉ biết kiến thức dược lý đơn giản, mỗi lần kiểm tra đều suy đoán đoán đề theo ý của ông cụ Cam.Nhưng lần này, kiểm tra không khỏi dính dấp rất rộng? Đặc biệt là trường hợp, nhiều như vậy chứ, ai biết ông cụ sẽ đề cập đến người nào?"Khi ông bằng tuổi các con cũng có thể thử kê đơn thuốc rồi, các con tốt hơn, còn chưa có học được cơ bản!" Ông cụ hừ lạnh một tiếng: "Được rồi, cuộc thi bắt đầu từ bây giờ, không cho phép nhiều lời nữa!"Cảnh Vân Chiêu mím môi một cái, trong tay cầm giấy bút, tùy thời chuẩn bị trả lời.Hôm qua đã hoàn toàn dung hợp mảnh thứ nhất Nạp Linh Ngọc xong, cơ sở nhất định là không thành vấn đề, hơn nữa, hôm nay trong đầu lại thêm mảnh thứ hai, dự trữ kiến thức đầy đủ nhiều hơn.Đừng xem Nạp Linh Ngọc chỉ có 99 mảnh, trên thực tế bên trong bao la phong phú, có dưỡng sinh có thức ăn chữa bệnh có võ công, trên thực tế là tất cả kiến thức và trí nhớ của lão tiền bối hơn ba trăm năm, nhìn như để cho cô hấp thu từng mảnh vậy, nhưng điều này cũng hoàn toàn là trực tiếp truyền thừa, mạnh mẽ nhét vào trong đầu.Hơn nữa nội dung một mảnh Nạp Linh Ngọc nhiều hơn nội dung y học trong đầu của các bác sĩ trẻ có trình độ bình thường trên thực tế, chỉ là trước kia Cảnh Vân Chiêu không có học qua y học, cũng không có trao đổi với những người khác, còn cẩn thận cẩn thận nghĩ mình chỉ mới nhập môn mà thôi.

Chương 77: Ngốc nghếch không sợ