Tác giả:

Mạnh Đình đại khái bắt đầu từ lúc hiểu chuyện, vẫn luôn bị nói mình là một thằng ngốc, còn là loại càng ngày càng không thể cứu chữa được nữa kia. Bò chậm, ngồi chậm, đi chậm, ngay cả học nói cũng thế, trẻ con bình thường lúc nói từng câu từng câu rất nhanh, còn cậu khó khăn mà dùng đơn âm byte để diễn tả nhu cầu của mình. Yên tĩnh, ngốc nghếch, âm trầm...... Một đứa nhỏ rất không được yêu thích. Bảy tuổi cậu được bà ngoại đón từ cô nhi viện về, lại nuôi tới 14 tuổi, thời gian 7 năm như thế, bà ngoại cậu ngày nào cũng lặp đi lặp lại nói với Mạnh Đình, cậu là thằng nhóc ngốc không hơn không kém, là một cái thùng cơm, là một phế vật vô dụng triệt triệt để để. Mạnh Đình mỗi lần đối với từ vô dụng, loại phế vật này cực kỳ hoảng sợ, cho nên cậu lúc hơi hơi hiểu chuyện chút, cậu sợ hãi mà hao hết hết thảy khí lực, muốn để mình hữu dụng chút, thông minh chút, bình thường chút. Người bên ngoài nhìn thấy, cậu làm được, thoát khỏi gông xiềng "Phế vật", nhưng chỉ có mình cậu biết, những cái được…

Chương 88

Sủng Hôn Hào MônTác giả: Kiêm Gia Ny TửTruyện Đam Mỹ, Truyện Điền Văn, Truyện Xuyên KhôngMạnh Đình đại khái bắt đầu từ lúc hiểu chuyện, vẫn luôn bị nói mình là một thằng ngốc, còn là loại càng ngày càng không thể cứu chữa được nữa kia. Bò chậm, ngồi chậm, đi chậm, ngay cả học nói cũng thế, trẻ con bình thường lúc nói từng câu từng câu rất nhanh, còn cậu khó khăn mà dùng đơn âm byte để diễn tả nhu cầu của mình. Yên tĩnh, ngốc nghếch, âm trầm...... Một đứa nhỏ rất không được yêu thích. Bảy tuổi cậu được bà ngoại đón từ cô nhi viện về, lại nuôi tới 14 tuổi, thời gian 7 năm như thế, bà ngoại cậu ngày nào cũng lặp đi lặp lại nói với Mạnh Đình, cậu là thằng nhóc ngốc không hơn không kém, là một cái thùng cơm, là một phế vật vô dụng triệt triệt để để. Mạnh Đình mỗi lần đối với từ vô dụng, loại phế vật này cực kỳ hoảng sợ, cho nên cậu lúc hơi hơi hiểu chuyện chút, cậu sợ hãi mà hao hết hết thảy khí lực, muốn để mình hữu dụng chút, thông minh chút, bình thường chút. Người bên ngoài nhìn thấy, cậu làm được, thoát khỏi gông xiềng "Phế vật", nhưng chỉ có mình cậu biết, những cái được… Edit: VịtBeta: Min******** Ngày đặc biệt nên có 2 chương =))))Bọn họ tản bộ trở lại, Ninh Châu và Yến Mạn Gia đã đối với sinh nhật của Mạnh Đình thương lượng rất nhiều, thỉnh thoảng Tiêu Huy Dân còn có thể theo nói một chút ý kiến, tóm lại bọn họ từ chiều tới giờ hứng thú vẫn ngẩng cao như vậy, thậm chí Tiêu lão gia tử đều gọi tới mấy cuộc điện thoại, ông cũng rất cao hứng."Đúng rồi, Nặc Nặc có phải sắp thi cuối kỳ rồi hay không, anh cả con thành tích không tệ, ta bảo nó tới đây bổ túc cho con," Ninh Châu nhìn thấy Mạnh Đình, chuyện lo lắng tự nhiên cũng nhiều lên, hận không thể ngay cả Mạnh Đình mỗi ngày ăn cái gì, cũng muốn để ý một phen."Không cần, Yến Tuy thành tích cũng tốt." Mạnh Đình lắc lắc đầu cự tuyệt, cậu đối với yêu cầu thành tích thi đại học cũng không cao, đủ thi đại học ở Hải thành là được rồi, hơn nữa cậu mỗi ngày tới phòng thí nghiệm thời gian cùng Yến Tuy chung đụng vốn đã ít, sao có thể rảnh rỗi còn để cho Tiêu Tử Ngang nắm lấy.Mạnh Đình nói liền nhìn về phía Yến Tuy, sợ anh không thể hiểu ngầm ý tứ của cậu, lại duỗi tay niết niết eo anh, sợ mình niết đau người, cậu còn xoa nhẹ hai cái, mờ ám cậu cho rằng lặng lẽ, hoàn toàn rơi vào trong mắt mọi người ngồi trong phòng khách.Yến Mạn Gia hơi có chút đau mắt mà dời đi ánh mắt, Ninh Châu và Tiêu Huy Dân ánh mắt ngừng lại, cũng đều trở lại tới trên người đối phương."Là cái đạo lý này," Yến Tuy nói túm lấy tay làm loạn của Mạnh Đình, lại đưa tay kéo một cái ôm trụ thắt lưng Mạnh Đình.Mạnh Đình vẫn như cũ không có tự giác bị túm lấy, cậu cười cười với Yến Tuy, sau đó nghiêng đầu một cái liền dựa vào tới trên vai anh, cậu cho rằng Yến Tuy ôm cậu như vậy chính là cố ý để cho cậu dựa vào, vậy cậu liền cũng không khách khí."Cô, diễn biến tới đâu rồi?"Mạnh Đình dựa vào Yến Tuy hỏi về phía Yến Mạn Gia nhìn chằm chằm TV, bọn họ mỗi buổi tối đều xem TV, cũng có chút thú vị.Yến Mạn Gia nhìn chằm chằm TV nhưng căn bản không có nhìn, sau đó cẩn thận nhìn mới có thể trả lời vấn đề của Mạnh Đình, "Cãi nhau, không sai biệt lắm sẽ hòa hảo......" Hiện tại TV đại khái đều là mô típ này, vợ chồng mẹ chồng con dâu chị dâu em chồng đâu có thể không có chút mâu thuẫn gì chứ.Mạnh Đình nghe vậy cũng nhìn về phía TV, cậu xem hơn nửa tiếng, sau đó mới quay đầu lại nhẹ nhàng nói với Yến Tuy, "Chúng ta tại sao không cãi nhau chứ?"(hự đáng yêu quá >.

Edit: Vịt

Beta: Min

******** Ngày đặc biệt nên có 2 chương =))))

Bọn họ tản bộ trở lại, Ninh Châu và Yến Mạn Gia đã đối với sinh nhật của Mạnh Đình thương lượng rất nhiều, thỉnh thoảng Tiêu Huy Dân còn có thể theo nói một chút ý kiến, tóm lại bọn họ từ chiều tới giờ hứng thú vẫn ngẩng cao như vậy, thậm chí Tiêu lão gia tử đều gọi tới mấy cuộc điện thoại, ông cũng rất cao hứng.

"Đúng rồi, Nặc Nặc có phải sắp thi cuối kỳ rồi hay không, anh cả con thành tích không tệ, ta bảo nó tới đây bổ túc cho con," Ninh Châu nhìn thấy Mạnh Đình, chuyện lo lắng tự nhiên cũng nhiều lên, hận không thể ngay cả Mạnh Đình mỗi ngày ăn cái gì, cũng muốn để ý một phen.

"Không cần, Yến Tuy thành tích cũng tốt." Mạnh Đình lắc lắc đầu cự tuyệt, cậu đối với yêu cầu thành tích thi đại học cũng không cao, đủ thi đại học ở Hải thành là được rồi, hơn nữa cậu mỗi ngày tới phòng thí nghiệm thời gian cùng Yến Tuy chung đụng vốn đã ít, sao có thể rảnh rỗi còn để cho Tiêu Tử Ngang nắm lấy.

Mạnh Đình nói liền nhìn về phía Yến Tuy, sợ anh không thể hiểu ngầm ý tứ của cậu, lại duỗi tay niết niết eo anh, sợ mình niết đau người, cậu còn xoa nhẹ hai cái, mờ ám cậu cho rằng lặng lẽ, hoàn toàn rơi vào trong mắt mọi người ngồi trong phòng khách.

Yến Mạn Gia hơi có chút đau mắt mà dời đi ánh mắt, Ninh Châu và Tiêu Huy Dân ánh mắt ngừng lại, cũng đều trở lại tới trên người đối phương.

"Là cái đạo lý này," Yến Tuy nói túm lấy tay làm loạn của Mạnh Đình, lại đưa tay kéo một cái ôm trụ thắt lưng Mạnh Đình.

Mạnh Đình vẫn như cũ không có tự giác bị túm lấy, cậu cười cười với Yến Tuy, sau đó nghiêng đầu một cái liền dựa vào tới trên vai anh, cậu cho rằng Yến Tuy ôm cậu như vậy chính là cố ý để cho cậu dựa vào, vậy cậu liền cũng không khách khí.

"Cô, diễn biến tới đâu rồi?"

Mạnh Đình dựa vào Yến Tuy hỏi về phía Yến Mạn Gia nhìn chằm chằm TV, bọn họ mỗi buổi tối đều xem TV, cũng có chút thú vị.

Yến Mạn Gia nhìn chằm chằm TV nhưng căn bản không có nhìn, sau đó cẩn thận nhìn mới có thể trả lời vấn đề của Mạnh Đình, "Cãi nhau, không sai biệt lắm sẽ hòa hảo......" Hiện tại TV đại khái đều là mô típ này, vợ chồng mẹ chồng con dâu chị dâu em chồng đâu có thể không có chút mâu thuẫn gì chứ.

Mạnh Đình nghe vậy cũng nhìn về phía TV, cậu xem hơn nửa tiếng, sau đó mới quay đầu lại nhẹ nhàng nói với Yến Tuy, "Chúng ta tại sao không cãi nhau chứ?"

(hự đáng yêu quá >.

Sủng Hôn Hào MônTác giả: Kiêm Gia Ny TửTruyện Đam Mỹ, Truyện Điền Văn, Truyện Xuyên KhôngMạnh Đình đại khái bắt đầu từ lúc hiểu chuyện, vẫn luôn bị nói mình là một thằng ngốc, còn là loại càng ngày càng không thể cứu chữa được nữa kia. Bò chậm, ngồi chậm, đi chậm, ngay cả học nói cũng thế, trẻ con bình thường lúc nói từng câu từng câu rất nhanh, còn cậu khó khăn mà dùng đơn âm byte để diễn tả nhu cầu của mình. Yên tĩnh, ngốc nghếch, âm trầm...... Một đứa nhỏ rất không được yêu thích. Bảy tuổi cậu được bà ngoại đón từ cô nhi viện về, lại nuôi tới 14 tuổi, thời gian 7 năm như thế, bà ngoại cậu ngày nào cũng lặp đi lặp lại nói với Mạnh Đình, cậu là thằng nhóc ngốc không hơn không kém, là một cái thùng cơm, là một phế vật vô dụng triệt triệt để để. Mạnh Đình mỗi lần đối với từ vô dụng, loại phế vật này cực kỳ hoảng sợ, cho nên cậu lúc hơi hơi hiểu chuyện chút, cậu sợ hãi mà hao hết hết thảy khí lực, muốn để mình hữu dụng chút, thông minh chút, bình thường chút. Người bên ngoài nhìn thấy, cậu làm được, thoát khỏi gông xiềng "Phế vật", nhưng chỉ có mình cậu biết, những cái được… Edit: VịtBeta: Min******** Ngày đặc biệt nên có 2 chương =))))Bọn họ tản bộ trở lại, Ninh Châu và Yến Mạn Gia đã đối với sinh nhật của Mạnh Đình thương lượng rất nhiều, thỉnh thoảng Tiêu Huy Dân còn có thể theo nói một chút ý kiến, tóm lại bọn họ từ chiều tới giờ hứng thú vẫn ngẩng cao như vậy, thậm chí Tiêu lão gia tử đều gọi tới mấy cuộc điện thoại, ông cũng rất cao hứng."Đúng rồi, Nặc Nặc có phải sắp thi cuối kỳ rồi hay không, anh cả con thành tích không tệ, ta bảo nó tới đây bổ túc cho con," Ninh Châu nhìn thấy Mạnh Đình, chuyện lo lắng tự nhiên cũng nhiều lên, hận không thể ngay cả Mạnh Đình mỗi ngày ăn cái gì, cũng muốn để ý một phen."Không cần, Yến Tuy thành tích cũng tốt." Mạnh Đình lắc lắc đầu cự tuyệt, cậu đối với yêu cầu thành tích thi đại học cũng không cao, đủ thi đại học ở Hải thành là được rồi, hơn nữa cậu mỗi ngày tới phòng thí nghiệm thời gian cùng Yến Tuy chung đụng vốn đã ít, sao có thể rảnh rỗi còn để cho Tiêu Tử Ngang nắm lấy.Mạnh Đình nói liền nhìn về phía Yến Tuy, sợ anh không thể hiểu ngầm ý tứ của cậu, lại duỗi tay niết niết eo anh, sợ mình niết đau người, cậu còn xoa nhẹ hai cái, mờ ám cậu cho rằng lặng lẽ, hoàn toàn rơi vào trong mắt mọi người ngồi trong phòng khách.Yến Mạn Gia hơi có chút đau mắt mà dời đi ánh mắt, Ninh Châu và Tiêu Huy Dân ánh mắt ngừng lại, cũng đều trở lại tới trên người đối phương."Là cái đạo lý này," Yến Tuy nói túm lấy tay làm loạn của Mạnh Đình, lại đưa tay kéo một cái ôm trụ thắt lưng Mạnh Đình.Mạnh Đình vẫn như cũ không có tự giác bị túm lấy, cậu cười cười với Yến Tuy, sau đó nghiêng đầu một cái liền dựa vào tới trên vai anh, cậu cho rằng Yến Tuy ôm cậu như vậy chính là cố ý để cho cậu dựa vào, vậy cậu liền cũng không khách khí."Cô, diễn biến tới đâu rồi?"Mạnh Đình dựa vào Yến Tuy hỏi về phía Yến Mạn Gia nhìn chằm chằm TV, bọn họ mỗi buổi tối đều xem TV, cũng có chút thú vị.Yến Mạn Gia nhìn chằm chằm TV nhưng căn bản không có nhìn, sau đó cẩn thận nhìn mới có thể trả lời vấn đề của Mạnh Đình, "Cãi nhau, không sai biệt lắm sẽ hòa hảo......" Hiện tại TV đại khái đều là mô típ này, vợ chồng mẹ chồng con dâu chị dâu em chồng đâu có thể không có chút mâu thuẫn gì chứ.Mạnh Đình nghe vậy cũng nhìn về phía TV, cậu xem hơn nửa tiếng, sau đó mới quay đầu lại nhẹ nhàng nói với Yến Tuy, "Chúng ta tại sao không cãi nhau chứ?"(hự đáng yêu quá >.

Chương 88