Tác giả:

Trời chạng vạng đã sớm không còn thấy thái dương, nhưng ánh mặt trời vẫn còn hiu hắt, xuyên thấu qua cánh cửa sổ của căn hộ tầng thứ 22, từ nơi đó nhìn ra ngoài có thể thấy ánh nắng ban chiều đằng xa xa, giữa không khí ô nhiễm nơi thành thị mà có thể thấy được cảnh này càng làm tăng thêm vẻ hừng hực khí thế. Tôi vươn người, mắt liếc nhìn chiếc đồng hồ treo trên tường, hơn 7h, vẫn chưa đến giờ a. Đứng lên giãn gân cốt một chút, sẵn tiện chạy tới cửa sổ, nhìn xuống phía dưới, quả nhiên ngoài đường xe cộ đã đông, chen chúc nhau chật như nêm cối, giờ phút này mặt đường cứ như biến thành bãi đỗ xe di động, nhìn những hàng ô tô không cần biết nhãn hiệu giá cả thế nào đều phải đứng im bất động một chỗ trên đường, tôi có chút muốn cười trên nỗi đau của người khác, khóe miệng không tự chủ được mà khẽ nhếch lên. "Thường Hoan Hỉ, tâm tính gì kì vậy a? Thấy kẹt xe rất vui phải không?" Một thanh âm bất mãn vang lên, đó là bạn cùng lớp kiêm đồng sự, kiêm sếp Ngô Hiểu Mai của tôi, nhà nàng gần đây,…

Chương 29

Cậu Là Thư Triển Nhan, Tớ Là Thường Hoan HỉTác giả: Tả Tả KhánTruyện Bách Hợp, Truyện Đam MỹTrời chạng vạng đã sớm không còn thấy thái dương, nhưng ánh mặt trời vẫn còn hiu hắt, xuyên thấu qua cánh cửa sổ của căn hộ tầng thứ 22, từ nơi đó nhìn ra ngoài có thể thấy ánh nắng ban chiều đằng xa xa, giữa không khí ô nhiễm nơi thành thị mà có thể thấy được cảnh này càng làm tăng thêm vẻ hừng hực khí thế. Tôi vươn người, mắt liếc nhìn chiếc đồng hồ treo trên tường, hơn 7h, vẫn chưa đến giờ a. Đứng lên giãn gân cốt một chút, sẵn tiện chạy tới cửa sổ, nhìn xuống phía dưới, quả nhiên ngoài đường xe cộ đã đông, chen chúc nhau chật như nêm cối, giờ phút này mặt đường cứ như biến thành bãi đỗ xe di động, nhìn những hàng ô tô không cần biết nhãn hiệu giá cả thế nào đều phải đứng im bất động một chỗ trên đường, tôi có chút muốn cười trên nỗi đau của người khác, khóe miệng không tự chủ được mà khẽ nhếch lên. "Thường Hoan Hỉ, tâm tính gì kì vậy a? Thấy kẹt xe rất vui phải không?" Một thanh âm bất mãn vang lên, đó là bạn cùng lớp kiêm đồng sự, kiêm sếp Ngô Hiểu Mai của tôi, nhà nàng gần đây,… Bầu trời Tây Tạng giống như trong tưởng tượng của tôi, rất trong xanh, trời xanh mây trắng, nhưng tôi lại mất đi hưng trí ngắm cảnh, Thư Triển Nhan nói sẽ luôn chờ tôi về, nàng nói, mặc kệ tôi đi tới địa phương quỷ quái nào du lịch, khi tôi về, nàng nhất định vẫn đợi tôi ở nhà, câu này là có ý gì, chẳng lẽ nàng chắc chắn bất kể tôi chạy xa đến đâu, cuối cùng nhất định cũng sẽ về cạnh nàng sao?Tôi còn không biết đáp án, nàng liền khẳng định như thế. Thật vất vả để quyết định, tôi không thể chỉ vì một câu đó của Thư Triển Nhan mà thay đổi được, tôi muốn hảo hảo chơi, tôi muốn nàng hạnh phúc. Nhưng tôi biết bất kể ở nơi nào, chỉ cần có nàng thì cuộc sống của tôi đều bình thản cả.Cung điện Potala thực đồ sộ, nhưng vì sao mặt pho tượng lại giống Thư Triển Nhan đến thế? Hướng dẫn viên du lịch nói mãi không ngừng, nhưng vì sao tôi vẫn nghe thấy tiếng Thư Triển Nhan? Ngồi xe ngựa lên núi, nhưng vì sao một chút cảm giác vui sướng đều không có. Vì sao chung quanh rõ ràng có nhiều người như vậy, nhưng tôi vẫn cảm thấy cô đơn lạnh lẽo. Vì sao tới bất cứ chỗ nào, tôi đều thấy Thư Triển Nhan? Thậm chí ngay cả nằm mơ cũng không buông tha tôi nữa, Thư Triển Nhan từ khi nào đã khắc sâu vào cuộc sống của tôi như thế. Tôi, Thường Hoan Hỉ, không có nàng, tôi cũng không còn đầy đủ nữa.Mặc kệ rào cản xã hội, mặc kệ luân thường đạo đức, chúng tôi chỉ im lặng sống cùng nhau, giống như trước đây, tôi vì sao nhất định phải rời xa nàng, nhân sinh là của chúng tôi, không cần người khác nói cho chúng tôi biết cái gì mới gọi là hạnh phúc. Hô, tôi nguyên lai là không thể mất đi Thư Triển Nhan, nơi không có nàng, thiên đường cũng chỉ là thiên đường của người khác, không quan hệ gì đến tôi cả.Tây Tạng không phải thiên đường của tôi, mà là nơi có Thư Triển Nhan. Tôi đúng là một đứa ngốc.Thư Triển Nhan, tôi đã quyết định sẽ trở về.

Bầu trời Tây Tạng giống như trong tưởng tượng của tôi, rất trong xanh, trời xanh mây trắng, nhưng tôi lại mất đi hưng trí ngắm cảnh, Thư Triển Nhan nói sẽ luôn chờ tôi về, nàng nói, mặc kệ tôi đi tới địa phương quỷ quái nào du lịch, khi tôi về, nàng nhất định vẫn đợi tôi ở nhà, câu này là có ý gì, chẳng lẽ nàng chắc chắn bất kể tôi chạy xa đến đâu, cuối cùng nhất định cũng sẽ về cạnh nàng sao?

Tôi còn không biết đáp án, nàng liền khẳng định như thế. Thật vất vả để quyết định, tôi không thể chỉ vì một câu đó của Thư Triển Nhan mà thay đổi được, tôi muốn hảo hảo chơi, tôi muốn nàng hạnh phúc. Nhưng tôi biết bất kể ở nơi nào, chỉ cần có nàng thì cuộc sống của tôi đều bình thản cả.

Cung điện Potala thực đồ sộ, nhưng vì sao mặt pho tượng lại giống Thư Triển Nhan đến thế? Hướng dẫn viên du lịch nói mãi không ngừng, nhưng vì sao tôi vẫn nghe thấy tiếng Thư Triển Nhan? Ngồi xe ngựa lên núi, nhưng vì sao một chút cảm giác vui sướng đều không có. Vì sao chung quanh rõ ràng có nhiều người như vậy, nhưng tôi vẫn cảm thấy cô đơn lạnh lẽo. Vì sao tới bất cứ chỗ nào, tôi đều thấy Thư Triển Nhan? Thậm chí ngay cả nằm mơ cũng không buông tha tôi nữa, Thư Triển Nhan từ khi nào đã khắc sâu vào cuộc sống của tôi như thế. Tôi, Thường Hoan Hỉ, không có nàng, tôi cũng không còn đầy đủ nữa.

Mặc kệ rào cản xã hội, mặc kệ luân thường đạo đức, chúng tôi chỉ im lặng sống cùng nhau, giống như trước đây, tôi vì sao nhất định phải rời xa nàng, nhân sinh là của chúng tôi, không cần người khác nói cho chúng tôi biết cái gì mới gọi là hạnh phúc. Hô, tôi nguyên lai là không thể mất đi Thư Triển Nhan, nơi không có nàng, thiên đường cũng chỉ là thiên đường của người khác, không quan hệ gì đến tôi cả.

Tây Tạng không phải thiên đường của tôi, mà là nơi có Thư Triển Nhan. Tôi đúng là một đứa ngốc.

Thư Triển Nhan, tôi đã quyết định sẽ trở về.

Cậu Là Thư Triển Nhan, Tớ Là Thường Hoan HỉTác giả: Tả Tả KhánTruyện Bách Hợp, Truyện Đam MỹTrời chạng vạng đã sớm không còn thấy thái dương, nhưng ánh mặt trời vẫn còn hiu hắt, xuyên thấu qua cánh cửa sổ của căn hộ tầng thứ 22, từ nơi đó nhìn ra ngoài có thể thấy ánh nắng ban chiều đằng xa xa, giữa không khí ô nhiễm nơi thành thị mà có thể thấy được cảnh này càng làm tăng thêm vẻ hừng hực khí thế. Tôi vươn người, mắt liếc nhìn chiếc đồng hồ treo trên tường, hơn 7h, vẫn chưa đến giờ a. Đứng lên giãn gân cốt một chút, sẵn tiện chạy tới cửa sổ, nhìn xuống phía dưới, quả nhiên ngoài đường xe cộ đã đông, chen chúc nhau chật như nêm cối, giờ phút này mặt đường cứ như biến thành bãi đỗ xe di động, nhìn những hàng ô tô không cần biết nhãn hiệu giá cả thế nào đều phải đứng im bất động một chỗ trên đường, tôi có chút muốn cười trên nỗi đau của người khác, khóe miệng không tự chủ được mà khẽ nhếch lên. "Thường Hoan Hỉ, tâm tính gì kì vậy a? Thấy kẹt xe rất vui phải không?" Một thanh âm bất mãn vang lên, đó là bạn cùng lớp kiêm đồng sự, kiêm sếp Ngô Hiểu Mai của tôi, nhà nàng gần đây,… Bầu trời Tây Tạng giống như trong tưởng tượng của tôi, rất trong xanh, trời xanh mây trắng, nhưng tôi lại mất đi hưng trí ngắm cảnh, Thư Triển Nhan nói sẽ luôn chờ tôi về, nàng nói, mặc kệ tôi đi tới địa phương quỷ quái nào du lịch, khi tôi về, nàng nhất định vẫn đợi tôi ở nhà, câu này là có ý gì, chẳng lẽ nàng chắc chắn bất kể tôi chạy xa đến đâu, cuối cùng nhất định cũng sẽ về cạnh nàng sao?Tôi còn không biết đáp án, nàng liền khẳng định như thế. Thật vất vả để quyết định, tôi không thể chỉ vì một câu đó của Thư Triển Nhan mà thay đổi được, tôi muốn hảo hảo chơi, tôi muốn nàng hạnh phúc. Nhưng tôi biết bất kể ở nơi nào, chỉ cần có nàng thì cuộc sống của tôi đều bình thản cả.Cung điện Potala thực đồ sộ, nhưng vì sao mặt pho tượng lại giống Thư Triển Nhan đến thế? Hướng dẫn viên du lịch nói mãi không ngừng, nhưng vì sao tôi vẫn nghe thấy tiếng Thư Triển Nhan? Ngồi xe ngựa lên núi, nhưng vì sao một chút cảm giác vui sướng đều không có. Vì sao chung quanh rõ ràng có nhiều người như vậy, nhưng tôi vẫn cảm thấy cô đơn lạnh lẽo. Vì sao tới bất cứ chỗ nào, tôi đều thấy Thư Triển Nhan? Thậm chí ngay cả nằm mơ cũng không buông tha tôi nữa, Thư Triển Nhan từ khi nào đã khắc sâu vào cuộc sống của tôi như thế. Tôi, Thường Hoan Hỉ, không có nàng, tôi cũng không còn đầy đủ nữa.Mặc kệ rào cản xã hội, mặc kệ luân thường đạo đức, chúng tôi chỉ im lặng sống cùng nhau, giống như trước đây, tôi vì sao nhất định phải rời xa nàng, nhân sinh là của chúng tôi, không cần người khác nói cho chúng tôi biết cái gì mới gọi là hạnh phúc. Hô, tôi nguyên lai là không thể mất đi Thư Triển Nhan, nơi không có nàng, thiên đường cũng chỉ là thiên đường của người khác, không quan hệ gì đến tôi cả.Tây Tạng không phải thiên đường của tôi, mà là nơi có Thư Triển Nhan. Tôi đúng là một đứa ngốc.Thư Triển Nhan, tôi đã quyết định sẽ trở về.

Chương 29