Cảm giác lâng lâng ở nhà để xe theo nó suốt cả buổi học cho đến tận bây giờ. Nó đi về phía nhà xe, hi vọng việc hai cái xe để gần nhau sẽ khiến nó được nói chuyện với Minh một lần nữa. Cái xe màu lam của nó dựng một góc, bên cạnh là xe màu đen của Minh. Nhưng...ở giữa là cái xe cào cào của Khánh. Nó thấy vừa tức vừa buồn, sao thằng Khánh có thể vô duyên đến thế chứ? Tổng kết tháng thứ nhất lớp nó xếp gần cuối trường. Thầy chủ nhiệm Công vô cùng tức giận, thầy bảo nó ngay lập tức chuyển chỗ ngồi trong lớp để tránh tình trạng nói chuyện. Nó làm ngay, không quên chuyển Minh lên bàn hai - cùng bàn với nó. Ý nó là, vừa để được gần Minh hơn, vừa để Minh tránh xa Khánh, người mà nó cho rằng sẽ lôi kéo, dụ dỗ Minh thân yêu của nó. Nó đưa tờ giấy chỗ ngồi mới cho thầy. Thầy liếc qua rồi hỏi nó: "Em thấy Khánh thế nào?" Nó lí nhí: "Dạ...Khánh nghịch lắm thầy ạ." Thầy khẽ gật đầu rồi từ tốn: "Em là lớp trưởng, nên quan tâm đến các bạn. Thầy nghĩ là để Long xuống ngồi bàn năm cạnh Minh, còn Khánh…
Chương 24
Như Là Yêu ThươngTác giả: Thùy AnTruyện Đô ThịCảm giác lâng lâng ở nhà để xe theo nó suốt cả buổi học cho đến tận bây giờ. Nó đi về phía nhà xe, hi vọng việc hai cái xe để gần nhau sẽ khiến nó được nói chuyện với Minh một lần nữa. Cái xe màu lam của nó dựng một góc, bên cạnh là xe màu đen của Minh. Nhưng...ở giữa là cái xe cào cào của Khánh. Nó thấy vừa tức vừa buồn, sao thằng Khánh có thể vô duyên đến thế chứ? Tổng kết tháng thứ nhất lớp nó xếp gần cuối trường. Thầy chủ nhiệm Công vô cùng tức giận, thầy bảo nó ngay lập tức chuyển chỗ ngồi trong lớp để tránh tình trạng nói chuyện. Nó làm ngay, không quên chuyển Minh lên bàn hai - cùng bàn với nó. Ý nó là, vừa để được gần Minh hơn, vừa để Minh tránh xa Khánh, người mà nó cho rằng sẽ lôi kéo, dụ dỗ Minh thân yêu của nó. Nó đưa tờ giấy chỗ ngồi mới cho thầy. Thầy liếc qua rồi hỏi nó: "Em thấy Khánh thế nào?" Nó lí nhí: "Dạ...Khánh nghịch lắm thầy ạ." Thầy khẽ gật đầu rồi từ tốn: "Em là lớp trưởng, nên quan tâm đến các bạn. Thầy nghĩ là để Long xuống ngồi bàn năm cạnh Minh, còn Khánh… Tôi dõi mắt theo bầy chim sẻ đang chuyền cành trên mấy sợi dây điện, quên mất anh ta đang đứng cạnh tôi kiên nhẫn đợi chờ.- -Kìa cô, cô nghĩ gì vậy?Tôi ngồi lên xe đạp:- -Mắc mớ gì ông, tôi đi đây.Anh ta níu xe tôi lại:- -Khoan đã, cô chưa cho tôi biết tên.Tôi lắc đầu:- -Tôi không có tên.Anh ta càng lì lợm:- -Cô lại khiêm nhường nữa rồi, theo tôi nghĩ, tên cô phải rất đẹp như.. gương mặt của cô vậy.Đúng là dai như đỉa, thôi nói đại một cái tên nào đó để đi cho xong:- -Tôi tên là Khiết Bông.Anh ta xoa hai tay, điệu đàng như một kép hát:- -Ồ, nghĩa là một đóa hoa tinh khiết!!Tôi nhấn mạnh bàn đạp, mặc cho anh ta đứng mơ màng dưới hàng phượng vĩ với trí tưởng tượng về một loài hoa trinh trắng nào đó. Anh ta đúng là loại Việt kiều bán phở vì nếu thông minh một tí thì hẳn đã nổi giận lên vì bị tôi chọc quê rồi.Buổi chiều, chú Vinh đến trên chiếc Toyota bóng lộn màu kem, quả chú đã giầu có thật. Mẹ gọi tôi ra phòng khách, chú Vinh thấy tôi, dang rộng đôi tay:- -Ồ, Ái Minh của chú, cháu càng lớn càng giống mẹ.Tôi đến bên:- -Thưa chú mới đến.Chú Vinh lấy trong túi ra một gói nhỏ:- -Quà của chú mừng cháu thi đậu.Tôi cười:- -Ơ, cháu thi nhưng chưa có kết quả cháu ơi.Chú Vinh dịu dàng đặt chiếc gói vào tay tôi:- -Nghe ba nói cháu làm bài được hết, chú vui lắm, cần gì phải chờ kết quả, cháu cất đi cho chú mừng.Tôi cảm động, lí nhí cám ơn chú. Gói quà nhỏ bằng nửa bàn tay, vuông vức, bọc giấy hoa và được cột lại bằng chiếc nơ sa tanh hồng. Tôi đưa ngón tay lướt trên nền vài mịn mát:- -Chú ơi, cháu có thể mở ra được chứ?- -Cháu cứ tự nhiên.Mẹ bước vào, tay cầm ly nước mát:- -Chú Vinh ngồi chơi nhé, tôi mắc bận sau bếp, anh Tuệ sáu giờ mới về.Chú Vinh đỡ ly nước trên tay mẹ:- -Chị cứ để mặc em, có Ái minh nói chuyện với em được rồi.Mẹ tò mò nhìn gói quà trong tay tôi:- -Chú Vinh cho cháu gì thế?- -Một chút quà nhỏ.
Tôi dõi mắt theo bầy chim sẻ đang chuyền cành trên mấy sợi dây điện, quên mất anh ta đang đứng cạnh tôi kiên nhẫn đợi chờ.
- -Kìa cô, cô nghĩ gì vậy?
Tôi ngồi lên xe đạp:
- -Mắc mớ gì ông, tôi đi đây.
Anh ta níu xe tôi lại:
- -Khoan đã, cô chưa cho tôi biết tên.
Tôi lắc đầu:
- -Tôi không có tên.
Anh ta càng lì lợm:
- -Cô lại khiêm nhường nữa rồi, theo tôi nghĩ, tên cô phải rất đẹp như.. gương mặt của cô vậy.
Đúng là dai như đỉa, thôi nói đại một cái tên nào đó để đi cho xong:
- -Tôi tên là Khiết Bông.
Anh ta xoa hai tay, điệu đàng như một kép hát:
- -Ồ, nghĩa là một đóa hoa tinh khiết!!
Tôi nhấn mạnh bàn đạp, mặc cho anh ta đứng mơ màng dưới hàng phượng vĩ với trí tưởng tượng về một loài hoa trinh trắng nào đó. Anh ta đúng là loại Việt kiều bán phở vì nếu thông minh một tí thì hẳn đã nổi giận lên vì bị tôi chọc quê rồi.
Buổi chiều, chú Vinh đến trên chiếc Toyota bóng lộn màu kem, quả chú đã giầu có thật. Mẹ gọi tôi ra phòng khách, chú Vinh thấy tôi, dang rộng đôi tay:
- -Ồ, Ái Minh của chú, cháu càng lớn càng giống mẹ.
Tôi đến bên:
- -Thưa chú mới đến.
Chú Vinh lấy trong túi ra một gói nhỏ:
- -Quà của chú mừng cháu thi đậu.
Tôi cười:
- -Ơ, cháu thi nhưng chưa có kết quả cháu ơi.
Chú Vinh dịu dàng đặt chiếc gói vào tay tôi:
- -Nghe ba nói cháu làm bài được hết, chú vui lắm, cần gì phải chờ kết quả, cháu cất đi cho chú mừng.
Tôi cảm động, lí nhí cám ơn chú. Gói quà nhỏ bằng nửa bàn tay, vuông vức, bọc giấy hoa và được cột lại bằng chiếc nơ sa tanh hồng. Tôi đưa ngón tay lướt trên nền vài mịn mát:
- -Chú ơi, cháu có thể mở ra được chứ?
- -Cháu cứ tự nhiên.
Mẹ bước vào, tay cầm ly nước mát:
- -Chú Vinh ngồi chơi nhé, tôi mắc bận sau bếp, anh Tuệ sáu giờ mới về.
Chú Vinh đỡ ly nước trên tay mẹ:
- -Chị cứ để mặc em, có Ái minh nói chuyện với em được rồi.
Mẹ tò mò nhìn gói quà trong tay tôi:
- -Chú Vinh cho cháu gì thế?
- -Một chút quà nhỏ.
Như Là Yêu ThươngTác giả: Thùy AnTruyện Đô ThịCảm giác lâng lâng ở nhà để xe theo nó suốt cả buổi học cho đến tận bây giờ. Nó đi về phía nhà xe, hi vọng việc hai cái xe để gần nhau sẽ khiến nó được nói chuyện với Minh một lần nữa. Cái xe màu lam của nó dựng một góc, bên cạnh là xe màu đen của Minh. Nhưng...ở giữa là cái xe cào cào của Khánh. Nó thấy vừa tức vừa buồn, sao thằng Khánh có thể vô duyên đến thế chứ? Tổng kết tháng thứ nhất lớp nó xếp gần cuối trường. Thầy chủ nhiệm Công vô cùng tức giận, thầy bảo nó ngay lập tức chuyển chỗ ngồi trong lớp để tránh tình trạng nói chuyện. Nó làm ngay, không quên chuyển Minh lên bàn hai - cùng bàn với nó. Ý nó là, vừa để được gần Minh hơn, vừa để Minh tránh xa Khánh, người mà nó cho rằng sẽ lôi kéo, dụ dỗ Minh thân yêu của nó. Nó đưa tờ giấy chỗ ngồi mới cho thầy. Thầy liếc qua rồi hỏi nó: "Em thấy Khánh thế nào?" Nó lí nhí: "Dạ...Khánh nghịch lắm thầy ạ." Thầy khẽ gật đầu rồi từ tốn: "Em là lớp trưởng, nên quan tâm đến các bạn. Thầy nghĩ là để Long xuống ngồi bàn năm cạnh Minh, còn Khánh… Tôi dõi mắt theo bầy chim sẻ đang chuyền cành trên mấy sợi dây điện, quên mất anh ta đang đứng cạnh tôi kiên nhẫn đợi chờ.- -Kìa cô, cô nghĩ gì vậy?Tôi ngồi lên xe đạp:- -Mắc mớ gì ông, tôi đi đây.Anh ta níu xe tôi lại:- -Khoan đã, cô chưa cho tôi biết tên.Tôi lắc đầu:- -Tôi không có tên.Anh ta càng lì lợm:- -Cô lại khiêm nhường nữa rồi, theo tôi nghĩ, tên cô phải rất đẹp như.. gương mặt của cô vậy.Đúng là dai như đỉa, thôi nói đại một cái tên nào đó để đi cho xong:- -Tôi tên là Khiết Bông.Anh ta xoa hai tay, điệu đàng như một kép hát:- -Ồ, nghĩa là một đóa hoa tinh khiết!!Tôi nhấn mạnh bàn đạp, mặc cho anh ta đứng mơ màng dưới hàng phượng vĩ với trí tưởng tượng về một loài hoa trinh trắng nào đó. Anh ta đúng là loại Việt kiều bán phở vì nếu thông minh một tí thì hẳn đã nổi giận lên vì bị tôi chọc quê rồi.Buổi chiều, chú Vinh đến trên chiếc Toyota bóng lộn màu kem, quả chú đã giầu có thật. Mẹ gọi tôi ra phòng khách, chú Vinh thấy tôi, dang rộng đôi tay:- -Ồ, Ái Minh của chú, cháu càng lớn càng giống mẹ.Tôi đến bên:- -Thưa chú mới đến.Chú Vinh lấy trong túi ra một gói nhỏ:- -Quà của chú mừng cháu thi đậu.Tôi cười:- -Ơ, cháu thi nhưng chưa có kết quả cháu ơi.Chú Vinh dịu dàng đặt chiếc gói vào tay tôi:- -Nghe ba nói cháu làm bài được hết, chú vui lắm, cần gì phải chờ kết quả, cháu cất đi cho chú mừng.Tôi cảm động, lí nhí cám ơn chú. Gói quà nhỏ bằng nửa bàn tay, vuông vức, bọc giấy hoa và được cột lại bằng chiếc nơ sa tanh hồng. Tôi đưa ngón tay lướt trên nền vài mịn mát:- -Chú ơi, cháu có thể mở ra được chứ?- -Cháu cứ tự nhiên.Mẹ bước vào, tay cầm ly nước mát:- -Chú Vinh ngồi chơi nhé, tôi mắc bận sau bếp, anh Tuệ sáu giờ mới về.Chú Vinh đỡ ly nước trên tay mẹ:- -Chị cứ để mặc em, có Ái minh nói chuyện với em được rồi.Mẹ tò mò nhìn gói quà trong tay tôi:- -Chú Vinh cho cháu gì thế?- -Một chút quà nhỏ.