Tác giả:

Cảm giác lâng lâng ở nhà để xe theo nó suốt cả buổi học cho đến tận bây giờ. Nó đi về phía nhà xe, hi vọng việc hai cái xe để gần nhau sẽ khiến nó được nói chuyện với Minh một lần nữa. Cái xe màu lam của nó dựng một góc, bên cạnh là xe màu đen của Minh. Nhưng...ở giữa là cái xe cào cào của Khánh. Nó thấy vừa tức vừa buồn, sao thằng Khánh có thể vô duyên đến thế chứ? Tổng kết tháng thứ nhất lớp nó xếp gần cuối trường. Thầy chủ nhiệm Công vô cùng tức giận, thầy bảo nó ngay lập tức chuyển chỗ ngồi trong lớp để tránh tình trạng nói chuyện. Nó làm ngay, không quên chuyển Minh lên bàn hai - cùng bàn với nó. Ý nó là, vừa để được gần Minh hơn, vừa để Minh tránh xa Khánh, người mà nó cho rằng sẽ lôi kéo, dụ dỗ Minh thân yêu của nó. Nó đưa tờ giấy chỗ ngồi mới cho thầy. Thầy liếc qua rồi hỏi nó: "Em thấy Khánh thế nào?" Nó lí nhí: "Dạ...Khánh nghịch lắm thầy ạ." Thầy khẽ gật đầu rồi từ tốn: "Em là lớp trưởng, nên quan tâm đến các bạn. Thầy nghĩ là để Long xuống ngồi bàn năm cạnh Minh, còn Khánh…

Chương 27

Như Là Yêu ThươngTác giả: Thùy AnTruyện Đô ThịCảm giác lâng lâng ở nhà để xe theo nó suốt cả buổi học cho đến tận bây giờ. Nó đi về phía nhà xe, hi vọng việc hai cái xe để gần nhau sẽ khiến nó được nói chuyện với Minh một lần nữa. Cái xe màu lam của nó dựng một góc, bên cạnh là xe màu đen của Minh. Nhưng...ở giữa là cái xe cào cào của Khánh. Nó thấy vừa tức vừa buồn, sao thằng Khánh có thể vô duyên đến thế chứ? Tổng kết tháng thứ nhất lớp nó xếp gần cuối trường. Thầy chủ nhiệm Công vô cùng tức giận, thầy bảo nó ngay lập tức chuyển chỗ ngồi trong lớp để tránh tình trạng nói chuyện. Nó làm ngay, không quên chuyển Minh lên bàn hai - cùng bàn với nó. Ý nó là, vừa để được gần Minh hơn, vừa để Minh tránh xa Khánh, người mà nó cho rằng sẽ lôi kéo, dụ dỗ Minh thân yêu của nó. Nó đưa tờ giấy chỗ ngồi mới cho thầy. Thầy liếc qua rồi hỏi nó: "Em thấy Khánh thế nào?" Nó lí nhí: "Dạ...Khánh nghịch lắm thầy ạ." Thầy khẽ gật đầu rồi từ tốn: "Em là lớp trưởng, nên quan tâm đến các bạn. Thầy nghĩ là để Long xuống ngồi bàn năm cạnh Minh, còn Khánh… Đến phiên tôi chiếu tia nhìn chăm chú về phía chú Vinh, nói ngay:- -Con thấy tính tình chú Vinh vẫn như cũ nghĩa là sâu sắc, chân thành. Còn ngoại hình chú thì rắn chắc khỏe mạnh hơn, đặc biệt là chú đen hơn trước rất nhiều, do đó con thấy chú giống.. chú giống...Tôi ngập ngừng, chú Vinh giục:- -Giống ai? Cháu nói đi!Tôi ngần ngại nhìn ba mẹ. Bác Thống và dì Đào thì nhìn dì Phượng rồi cùng cười với nhau làm dì đỏ mặt, dì che giấu sự bối rối của mình bằng cách đi vào nhà trong lấy thêm đá, anh Trí đập vào vai tôi:- -Nói đi, chú Vinh giống ai nào?- -Ơ, em sợ ba mẹ la.Ba đưa tay ra:- -Ba cho phép con nói.Tôi lại nhìn chú Vinh:- -Chú giống Maradona quá à.Chú Vinh vờ ôm lấy ngực nói với mọi người:- -Vậy mà nãy giờ tôi hồi hộp muốn đứng tim luôn, cứ sợ cháu Minh bảo tôi giống một anh chàng ma cà bông nào đó thì chết.Rồi chú đưa cao ly bia lên:- -Xin các bạn hãy nâng ly chúc mừng giùm tôi đã có hân hạnh giống một cầu thủ lừng danh thế giới.Bác Thống vẫn ngồi im, lẩm bẩm:- -Thằng cha đó hết thời rồi.Dì Đào lườm chồng:- -Đáng đời ông rồi - dì nói với mọi người - ông ấy căm giận Maradona vì hồi hôm ổng thua cá độ, đội Camroun đã đánh ngã thần tượng của ổng.Anh Trí rót thêm bia vào ly bác Thống:- -Thua keo này ta bày keo khác, các trận đấu còn tiếp tục mà, lo gì, thưa bác.Mẹ hỏi dì Đào:- -Vậy ảnh thua bao nhiêu?- -Một cây thuốc ba số 5, có đau đầu không.Bác Thống khịt khịt mũi:- -Tôi thề từ nay không bao giờ bắt Argentina.Tôi buột miệng:- -Vậy mà dì Phượng của con thích Maradona lắm bác à.Mọi người cười ồ lên, dì Phượng ngượng chín cả người, nhéo vào vai tôi:- -Ái Minh ăn nói ẩu lắm, dì giận đó.Tôi không hiểu, ngạc nhiên:- -Ơ, cháu nói không đúng sao, hôm qua chính dì khen Maradona có duyên mà.Mặt dì Phượng đỏ như mặt trời, dì đưa tay bịt mồm tôi lại:- -Thôi cháu im đi là hơn.Bác Thống cười ha hả:- -Sao vậy, cứ để cho con nhỏ nói, biết đâu... duyên tiền định đấy.Dì Phượng bỏ chạy ra nhà sau, chú Vinh ngượng ngùng nhìn theo, à, giờ tôi mới hiểu.

Đến phiên tôi chiếu tia nhìn chăm chú về phía chú Vinh, nói ngay:

- -Con thấy tính tình chú Vinh vẫn như cũ nghĩa là sâu sắc, chân thành. Còn ngoại hình chú thì rắn chắc khỏe mạnh hơn, đặc biệt là chú đen hơn trước rất nhiều, do đó con thấy chú giống.. chú giống...

Tôi ngập ngừng, chú Vinh giục:

- -Giống ai? Cháu nói đi!

Tôi ngần ngại nhìn ba mẹ. Bác Thống và dì Đào thì nhìn dì Phượng rồi cùng cười với nhau làm dì đỏ mặt, dì che giấu sự bối rối của mình bằng cách đi vào nhà trong lấy thêm đá, anh Trí đập vào vai tôi:

- -Nói đi, chú Vinh giống ai nào?

- -Ơ, em sợ ba mẹ la.

Ba đưa tay ra:

- -Ba cho phép con nói.

Tôi lại nhìn chú Vinh:

- -Chú giống Maradona quá à.

Chú Vinh vờ ôm lấy ngực nói với mọi người:

- -Vậy mà nãy giờ tôi hồi hộp muốn đứng tim luôn, cứ sợ cháu Minh bảo tôi giống một anh chàng ma cà bông nào đó thì chết.

Rồi chú đưa cao ly bia lên:

- -Xin các bạn hãy nâng ly chúc mừng giùm tôi đã có hân hạnh giống một cầu thủ lừng danh thế giới.

Bác Thống vẫn ngồi im, lẩm bẩm:

- -Thằng cha đó hết thời rồi.

Dì Đào lườm chồng:

- -Đáng đời ông rồi - dì nói với mọi người - ông ấy căm giận Maradona vì hồi hôm ổng thua cá độ, đội Camroun đã đánh ngã thần tượng của ổng.

Anh Trí rót thêm bia vào ly bác Thống:

- -Thua keo này ta bày keo khác, các trận đấu còn tiếp tục mà, lo gì, thưa bác.

Mẹ hỏi dì Đào:

- -Vậy ảnh thua bao nhiêu?

- -Một cây thuốc ba số 5, có đau đầu không.

Bác Thống khịt khịt mũi:

- -Tôi thề từ nay không bao giờ bắt Argentina.

Tôi buột miệng:

- -Vậy mà dì Phượng của con thích Maradona lắm bác à.

Mọi người cười ồ lên, dì Phượng ngượng chín cả người, nhéo vào vai tôi:

- -Ái Minh ăn nói ẩu lắm, dì giận đó.

Tôi không hiểu, ngạc nhiên:

- -Ơ, cháu nói không đúng sao, hôm qua chính dì khen Maradona có duyên mà.

Mặt dì Phượng đỏ như mặt trời, dì đưa tay bịt mồm tôi lại:

- -Thôi cháu im đi là hơn.

Bác Thống cười ha hả:

- -Sao vậy, cứ để cho con nhỏ nói, biết đâu... duyên tiền định đấy.

Dì Phượng bỏ chạy ra nhà sau, chú Vinh ngượng ngùng nhìn theo, à, giờ tôi mới hiểu.

Như Là Yêu ThươngTác giả: Thùy AnTruyện Đô ThịCảm giác lâng lâng ở nhà để xe theo nó suốt cả buổi học cho đến tận bây giờ. Nó đi về phía nhà xe, hi vọng việc hai cái xe để gần nhau sẽ khiến nó được nói chuyện với Minh một lần nữa. Cái xe màu lam của nó dựng một góc, bên cạnh là xe màu đen của Minh. Nhưng...ở giữa là cái xe cào cào của Khánh. Nó thấy vừa tức vừa buồn, sao thằng Khánh có thể vô duyên đến thế chứ? Tổng kết tháng thứ nhất lớp nó xếp gần cuối trường. Thầy chủ nhiệm Công vô cùng tức giận, thầy bảo nó ngay lập tức chuyển chỗ ngồi trong lớp để tránh tình trạng nói chuyện. Nó làm ngay, không quên chuyển Minh lên bàn hai - cùng bàn với nó. Ý nó là, vừa để được gần Minh hơn, vừa để Minh tránh xa Khánh, người mà nó cho rằng sẽ lôi kéo, dụ dỗ Minh thân yêu của nó. Nó đưa tờ giấy chỗ ngồi mới cho thầy. Thầy liếc qua rồi hỏi nó: "Em thấy Khánh thế nào?" Nó lí nhí: "Dạ...Khánh nghịch lắm thầy ạ." Thầy khẽ gật đầu rồi từ tốn: "Em là lớp trưởng, nên quan tâm đến các bạn. Thầy nghĩ là để Long xuống ngồi bàn năm cạnh Minh, còn Khánh… Đến phiên tôi chiếu tia nhìn chăm chú về phía chú Vinh, nói ngay:- -Con thấy tính tình chú Vinh vẫn như cũ nghĩa là sâu sắc, chân thành. Còn ngoại hình chú thì rắn chắc khỏe mạnh hơn, đặc biệt là chú đen hơn trước rất nhiều, do đó con thấy chú giống.. chú giống...Tôi ngập ngừng, chú Vinh giục:- -Giống ai? Cháu nói đi!Tôi ngần ngại nhìn ba mẹ. Bác Thống và dì Đào thì nhìn dì Phượng rồi cùng cười với nhau làm dì đỏ mặt, dì che giấu sự bối rối của mình bằng cách đi vào nhà trong lấy thêm đá, anh Trí đập vào vai tôi:- -Nói đi, chú Vinh giống ai nào?- -Ơ, em sợ ba mẹ la.Ba đưa tay ra:- -Ba cho phép con nói.Tôi lại nhìn chú Vinh:- -Chú giống Maradona quá à.Chú Vinh vờ ôm lấy ngực nói với mọi người:- -Vậy mà nãy giờ tôi hồi hộp muốn đứng tim luôn, cứ sợ cháu Minh bảo tôi giống một anh chàng ma cà bông nào đó thì chết.Rồi chú đưa cao ly bia lên:- -Xin các bạn hãy nâng ly chúc mừng giùm tôi đã có hân hạnh giống một cầu thủ lừng danh thế giới.Bác Thống vẫn ngồi im, lẩm bẩm:- -Thằng cha đó hết thời rồi.Dì Đào lườm chồng:- -Đáng đời ông rồi - dì nói với mọi người - ông ấy căm giận Maradona vì hồi hôm ổng thua cá độ, đội Camroun đã đánh ngã thần tượng của ổng.Anh Trí rót thêm bia vào ly bác Thống:- -Thua keo này ta bày keo khác, các trận đấu còn tiếp tục mà, lo gì, thưa bác.Mẹ hỏi dì Đào:- -Vậy ảnh thua bao nhiêu?- -Một cây thuốc ba số 5, có đau đầu không.Bác Thống khịt khịt mũi:- -Tôi thề từ nay không bao giờ bắt Argentina.Tôi buột miệng:- -Vậy mà dì Phượng của con thích Maradona lắm bác à.Mọi người cười ồ lên, dì Phượng ngượng chín cả người, nhéo vào vai tôi:- -Ái Minh ăn nói ẩu lắm, dì giận đó.Tôi không hiểu, ngạc nhiên:- -Ơ, cháu nói không đúng sao, hôm qua chính dì khen Maradona có duyên mà.Mặt dì Phượng đỏ như mặt trời, dì đưa tay bịt mồm tôi lại:- -Thôi cháu im đi là hơn.Bác Thống cười ha hả:- -Sao vậy, cứ để cho con nhỏ nói, biết đâu... duyên tiền định đấy.Dì Phượng bỏ chạy ra nhà sau, chú Vinh ngượng ngùng nhìn theo, à, giờ tôi mới hiểu.

Chương 27