Tác giả:

- Chà, vui quá, cuối cùng cũng về Việt Nam rùi! Từ nay tha hồ mà chơi! -Vy Vy (Bảo VY đó các bạn) reo lên. - Vy Vy nói đúng đấy! Tuyệt thật, nhanh về nhà thôi,tớ muốn xem nhà chúng ta thế nào rồi.-Linh Đan hớn hở. Nói rùi hai cô gái cùng nhau bước ra khỏi sân bay Tân Sơn Nhất, vừa đi vừa cười đùa vui vẻ mà không hề biết rằng xung quanh họ bao nhiêu ánh mắt mến mộ của các boy cũng như những ánh mắt gen tị với vẻ đẹp của họ của các gird đang chỉa về họ. Theo sau họ là hai cô gái trông có vẻ lạnh lùng, tuy rằng họ đeo kính nhưng nhìn vào phần mặt bên dưới, người ta sẽ thấy rằng hai cô gái này không hề có một chút biểu cảm trên mặt. - Tiểu Phong này! Cậu gọi người đến đón đi, từ đây về đến nhà thì sẽ gãy chân mất, mà tớ thì không thích đi taxi đâu. -Đan Đan nói - Cậu nghĩ sao Tiểu Tuyết?-Tiểu Phong hỏi - Nghĩ sao là nghĩ sao chứ, bộ cậu tính đi bộ về à? -Đan Đan giả giận dỗi - Hình như là tớ tính như thế thì phải?-Tiểu Phong cười nói - Đinh Tiểu Phong, cậu… điên à.-Đan Đan cáu - Không.-…

Chương 93

Nàng Tiểu Thư Nghịch NgợmTác giả: SnowTruyện Đô Thị- Chà, vui quá, cuối cùng cũng về Việt Nam rùi! Từ nay tha hồ mà chơi! -Vy Vy (Bảo VY đó các bạn) reo lên. - Vy Vy nói đúng đấy! Tuyệt thật, nhanh về nhà thôi,tớ muốn xem nhà chúng ta thế nào rồi.-Linh Đan hớn hở. Nói rùi hai cô gái cùng nhau bước ra khỏi sân bay Tân Sơn Nhất, vừa đi vừa cười đùa vui vẻ mà không hề biết rằng xung quanh họ bao nhiêu ánh mắt mến mộ của các boy cũng như những ánh mắt gen tị với vẻ đẹp của họ của các gird đang chỉa về họ. Theo sau họ là hai cô gái trông có vẻ lạnh lùng, tuy rằng họ đeo kính nhưng nhìn vào phần mặt bên dưới, người ta sẽ thấy rằng hai cô gái này không hề có một chút biểu cảm trên mặt. - Tiểu Phong này! Cậu gọi người đến đón đi, từ đây về đến nhà thì sẽ gãy chân mất, mà tớ thì không thích đi taxi đâu. -Đan Đan nói - Cậu nghĩ sao Tiểu Tuyết?-Tiểu Phong hỏi - Nghĩ sao là nghĩ sao chứ, bộ cậu tính đi bộ về à? -Đan Đan giả giận dỗi - Hình như là tớ tính như thế thì phải?-Tiểu Phong cười nói - Đinh Tiểu Phong, cậu… điên à.-Đan Đan cáu - Không.-… Cạnh!_Cánh cửa phòng bệnh lại bật mở- Ai vậy?_Mắt nhắm nghiền,cô hỏi- Dậy ăn chút gì đi!_Tiếng một tên con trai vang lên- Anh lại vào đây làm gì?Về đi chứ!- Ăn chút gì đi rồi anh sẽ về!- Anh ra điều kiện đấy à?- Ừm.Một là ăn rồi anh sẽ về,hai là anh sẽ ở lại đây đến sáng ngày mai.- Vậy cứ ở lại nếu anh muốn.Đúng là điên!- Vậy tối nay anh nên ngủ ở đâu nhỉ?- Sao lại hỏi tôi?- Anh ngủ trên giường cùng em nhé!- Cái gì?_Tiểu Tuyết kinh ngạc hét lên- Ý kiến không tồi!- Anh điên à?- Không,anh bình thường.- Vậy tôi sẽ ăn nó nhưng anh sẽ về chứ?- Dĩ nhiên.Nghe câu trả lời,cô ngồi dậy,đưa tay lấy tô cháo từ tay Hạo Thiên,định múc muỗng cháo đầu tiên thì…bị Hạo Thiên giật lấy cái muỗng:- Anh làm cái gì vậy?- Đưa đây anh đút cho ăn.- Cái gì?Tôi không phải trẻ con…- Vậy anh sẽ ở lại đây?- Anh không giữ lời.- Muốn anh giữ lời thì đưa tô cháo đây,anh sẽ cho em ăn và ngoan ngoãn làm theo những gì anh nói.- Anh sẽ về chứ?- Ừm,có cần nghéo tay không?- Khỏi.Sau khi ăn hết tô cháo,cô với lấy cốc nước để bên cạnh:- Giờ thì về được chưa?- Chưa?- Cái gì nữa?- Cháo có ngon không?- Hỏi làm cái gì?- Trả lời đi!- Cũng được.- Cũng được là sao?Ngon hoặc dở?- Tạm.- Ngon hoặc dở?- Ngon.- Như thế chứ!Không ngon mới là lạ!- Là sao?- Anh tự làm đấy!- Tự làm á?Anh có biết nấu ăn đâu?- Trong thời gian em về Mĩ thăm bố anh đã học nấu ăn.Tuy chưa được nhiều!- Lí do?- Lí do gì cơ?- Lí do anh học nấu ăn?- Vì em đó!- Vì tôi?- Ừm,anh muốn tự nấu cho em ăn.Tiểu Tuyết im lặng- Nhiều lần bị đứt tay đấy!- Không sao chứ?- Ừm…nghĩ đến em là không đau nữa!- Điên.- Sao cứ luôn miệng bảo anh điên thế?- Chứ không điên thì bảo là gì?Thần kinh cũng hợp đấy.- Em…em mà còn nói nữa là anh hôn em đó!- Anh dám.- Sao lại không nhỉ?Em đang là bệnh nhân dĩ nhiên là sức chống cự sẽ không được dồi dào cho lắm…Muốn thử không?_Hạo Thiên nhìn cô,cười nham hiểm- Không nói anh điên nữa là được chứ gì?- Ừm.- Về đi- Lại thế nữa rồi!_Hạo Thiên thở dài ngán ngẫm- Nhìn vào mắt anh trả lời câu cuối cùng!- Lại định làm gì nữa đây?- Làm đi!_Hạo Thiên ra lệnh.Tiểu Tuyết nhìn vào ánh mắt của cậu.Hạo Thiên mĩm cười,cô nhìn được vào mắt cậu!- Anh là gì đối với em?Tiểu Tuyết hơi bất ngờ.:”Sao lại hỏi câu đó chứ?”.Cô cúi mặt xuống:- Chả là gì cả!- Đã bảo là nhìn vào mắt anh cơ mà!- Tôi…không nhìn không được sao?- Dĩ nhiên là không?Trả lời thật lòng nhé!- Chả là gì cả._Ngước mắt lên nhìn cậu,cô trả lời.Nhận được câu trả lời,Hạo Thiên đứng dậy,xách cặp lồng ra ngoài.Cánh cửa phòng khép lại,Tiểu Tuyết cụp mắt xuống,thở dài mệt nhọc:- Là người rất quan trọng với em!Có lẽ nói nó hơi muộn và anh không được nghe nó nhưng…Cạnh!_Cánh cửa phòng bất ngờ bật mở,Tiểu Tuyết nhìn người bước vào,ngạc nhiên tột cùng kèm theo sự bối rối.- Giờ thì anh có thể nghe được nó rồi!_Hạo Thiên nhìn cô mĩm cười- Sao anh lại…anh chưa về sao?- Về thì làm sao nghe câu đó được!Với lại về thì làm sao anh biết được rằng trái tim công chúa tuyết của anh đã tan chảy!_Hạo Thiên tiến lại gần cô,nhẹ ôm lấy cô và lòng:- Anh vui lắm!Nhưng…cũng giận lắm!Sao không nói câu đó khi có anh?- Tôi…- Em có biết khi em nói anh chả là gì cả,anh đã buồn lắm không?- Xin lỗi!_Nước mắt Tiểu Tuyết ứa ra_Em xin lỗi!- Xin lỗi là xong à?_Hạo Thiên buông cô ra,nhìn sau vào mắt cô,tỏ vẻ giận dỗi- Vậy…- Đồng ý làm vợ anh,anh sẽ tha thứ!Câu nói quá bất ngờ!Cô…hạnh phúc trong cô dâng trào,cô vui sướng,nước mắt trào ra nhiều hơn và:- Em…_Cô ngưng lại rồi:..Khẽ gật đầuHạo Thiên vui mừng ôm lấy cô,thì thầm:- Cảm ơn em!

Cạnh!_Cánh cửa phòng bệnh lại bật mở

- Ai vậy?_Mắt nhắm nghiền,cô hỏi

- Dậy ăn chút gì đi!_Tiếng một tên con trai vang lên

- Anh lại vào đây làm gì?Về đi chứ!

- Ăn chút gì đi rồi anh sẽ về!

- Anh ra điều kiện đấy à?

- Ừm.Một là ăn rồi anh sẽ về,hai là anh sẽ ở lại đây đến sáng ngày mai.

- Vậy cứ ở lại nếu anh muốn.Đúng là điên!

- Vậy tối nay anh nên ngủ ở đâu nhỉ?

- Sao lại hỏi tôi?

- Anh ngủ trên giường cùng em nhé!

- Cái gì?_Tiểu Tuyết kinh ngạc hét lên

- Ý kiến không tồi!

- Anh điên à?

- Không,anh bình thường.

- Vậy tôi sẽ ăn nó nhưng anh sẽ về chứ?

- Dĩ nhiên.

Nghe câu trả lời,cô ngồi dậy,đưa tay lấy tô cháo từ tay Hạo Thiên,định múc muỗng cháo đầu tiên thì…bị Hạo Thiên giật lấy cái muỗng:

- Anh làm cái gì vậy?

- Đưa đây anh đút cho ăn.

- Cái gì?Tôi không phải trẻ con…

- Vậy anh sẽ ở lại đây?

- Anh không giữ lời.

- Muốn anh giữ lời thì đưa tô cháo đây,anh sẽ cho em ăn và ngoan ngoãn làm theo những gì anh nói.

- Anh sẽ về chứ?

- Ừm,có cần nghéo tay không?

- Khỏi.

Sau khi ăn hết tô cháo,cô với lấy cốc nước để bên cạnh:

- Giờ thì về được chưa?

- Chưa?

- Cái gì nữa?

- Cháo có ngon không?

- Hỏi làm cái gì?

- Trả lời đi!

- Cũng được.

- Cũng được là sao?Ngon hoặc dở?

- Tạm.

- Ngon hoặc dở?

- Ngon.

- Như thế chứ!Không ngon mới là lạ!

- Là sao?

- Anh tự làm đấy!

- Tự làm á?Anh có biết nấu ăn đâu?

- Trong thời gian em về Mĩ thăm bố anh đã học nấu ăn.Tuy chưa được nhiều!

- Lí do?

- Lí do gì cơ?

- Lí do anh học nấu ăn?

- Vì em đó!

- Vì tôi?

- Ừm,anh muốn tự nấu cho em ăn.

Tiểu Tuyết im lặng

- Nhiều lần bị đứt tay đấy!

- Không sao chứ?

- Ừm…nghĩ đến em là không đau nữa!

- Điên.

- Sao cứ luôn miệng bảo anh điên thế?

- Chứ không điên thì bảo là gì?Thần kinh cũng hợp đấy.

- Em…em mà còn nói nữa là anh hôn em đó!

- Anh dám.

- Sao lại không nhỉ?Em đang là bệnh nhân dĩ nhiên là sức chống cự sẽ không được dồi dào cho lắm…Muốn thử không?_Hạo Thiên nhìn cô,cười nham hiểm

- Không nói anh điên nữa là được chứ gì?

- Ừm.

- Về đi

- Lại thế nữa rồi!_Hạo Thiên thở dài ngán ngẫm

- Nhìn vào mắt anh trả lời câu cuối cùng!

- Lại định làm gì nữa đây?

- Làm đi!_Hạo Thiên ra lệnh.Tiểu Tuyết nhìn vào ánh mắt của cậu.Hạo Thiên mĩm cười,cô nhìn được vào mắt cậu!

- Anh là gì đối với em?

Tiểu Tuyết hơi bất ngờ.:”Sao lại hỏi câu đó chứ?”.Cô cúi mặt xuống:

- Chả là gì cả!

- Đã bảo là nhìn vào mắt anh cơ mà!

- Tôi…không nhìn không được sao?

- Dĩ nhiên là không?Trả lời thật lòng nhé!

- Chả là gì cả._Ngước mắt lên nhìn cậu,cô trả lời.Nhận được câu trả lời,Hạo Thiên đứng dậy,xách cặp lồng ra ngoài.Cánh cửa phòng khép lại,Tiểu Tuyết cụp mắt xuống,thở dài mệt nhọc:

- Là người rất quan trọng với em!Có lẽ nói nó hơi muộn và anh không được nghe nó nhưng…

Cạnh!_Cánh cửa phòng bất ngờ bật mở,Tiểu Tuyết nhìn người bước vào,ngạc nhiên tột cùng kèm theo sự bối rối.

- Giờ thì anh có thể nghe được nó rồi!_Hạo Thiên nhìn cô mĩm cười

- Sao anh lại…anh chưa về sao?

- Về thì làm sao nghe câu đó được!Với lại về thì làm sao anh biết được rằng trái tim công chúa tuyết của anh đã tan chảy!_Hạo Thiên tiến lại gần cô,nhẹ ôm lấy cô và lòng:

- Anh vui lắm!Nhưng…cũng giận lắm!Sao không nói câu đó khi có anh?

- Tôi…

- Em có biết khi em nói anh chả là gì cả,anh đã buồn lắm không?

- Xin lỗi!_Nước mắt Tiểu Tuyết ứa ra_Em xin lỗi!

- Xin lỗi là xong à?_Hạo Thiên buông cô ra,nhìn sau vào mắt cô,tỏ vẻ giận dỗi

- Vậy…

- Đồng ý làm vợ anh,anh sẽ tha thứ!

Câu nói quá bất ngờ!Cô…hạnh phúc trong cô dâng trào,cô vui sướng,nước mắt trào ra nhiều hơn và:

- Em…_Cô ngưng lại rồi:..Khẽ gật đầu

Hạo Thiên vui mừng ôm lấy cô,thì thầm:

- Cảm ơn em!

Nàng Tiểu Thư Nghịch NgợmTác giả: SnowTruyện Đô Thị- Chà, vui quá, cuối cùng cũng về Việt Nam rùi! Từ nay tha hồ mà chơi! -Vy Vy (Bảo VY đó các bạn) reo lên. - Vy Vy nói đúng đấy! Tuyệt thật, nhanh về nhà thôi,tớ muốn xem nhà chúng ta thế nào rồi.-Linh Đan hớn hở. Nói rùi hai cô gái cùng nhau bước ra khỏi sân bay Tân Sơn Nhất, vừa đi vừa cười đùa vui vẻ mà không hề biết rằng xung quanh họ bao nhiêu ánh mắt mến mộ của các boy cũng như những ánh mắt gen tị với vẻ đẹp của họ của các gird đang chỉa về họ. Theo sau họ là hai cô gái trông có vẻ lạnh lùng, tuy rằng họ đeo kính nhưng nhìn vào phần mặt bên dưới, người ta sẽ thấy rằng hai cô gái này không hề có một chút biểu cảm trên mặt. - Tiểu Phong này! Cậu gọi người đến đón đi, từ đây về đến nhà thì sẽ gãy chân mất, mà tớ thì không thích đi taxi đâu. -Đan Đan nói - Cậu nghĩ sao Tiểu Tuyết?-Tiểu Phong hỏi - Nghĩ sao là nghĩ sao chứ, bộ cậu tính đi bộ về à? -Đan Đan giả giận dỗi - Hình như là tớ tính như thế thì phải?-Tiểu Phong cười nói - Đinh Tiểu Phong, cậu… điên à.-Đan Đan cáu - Không.-… Cạnh!_Cánh cửa phòng bệnh lại bật mở- Ai vậy?_Mắt nhắm nghiền,cô hỏi- Dậy ăn chút gì đi!_Tiếng một tên con trai vang lên- Anh lại vào đây làm gì?Về đi chứ!- Ăn chút gì đi rồi anh sẽ về!- Anh ra điều kiện đấy à?- Ừm.Một là ăn rồi anh sẽ về,hai là anh sẽ ở lại đây đến sáng ngày mai.- Vậy cứ ở lại nếu anh muốn.Đúng là điên!- Vậy tối nay anh nên ngủ ở đâu nhỉ?- Sao lại hỏi tôi?- Anh ngủ trên giường cùng em nhé!- Cái gì?_Tiểu Tuyết kinh ngạc hét lên- Ý kiến không tồi!- Anh điên à?- Không,anh bình thường.- Vậy tôi sẽ ăn nó nhưng anh sẽ về chứ?- Dĩ nhiên.Nghe câu trả lời,cô ngồi dậy,đưa tay lấy tô cháo từ tay Hạo Thiên,định múc muỗng cháo đầu tiên thì…bị Hạo Thiên giật lấy cái muỗng:- Anh làm cái gì vậy?- Đưa đây anh đút cho ăn.- Cái gì?Tôi không phải trẻ con…- Vậy anh sẽ ở lại đây?- Anh không giữ lời.- Muốn anh giữ lời thì đưa tô cháo đây,anh sẽ cho em ăn và ngoan ngoãn làm theo những gì anh nói.- Anh sẽ về chứ?- Ừm,có cần nghéo tay không?- Khỏi.Sau khi ăn hết tô cháo,cô với lấy cốc nước để bên cạnh:- Giờ thì về được chưa?- Chưa?- Cái gì nữa?- Cháo có ngon không?- Hỏi làm cái gì?- Trả lời đi!- Cũng được.- Cũng được là sao?Ngon hoặc dở?- Tạm.- Ngon hoặc dở?- Ngon.- Như thế chứ!Không ngon mới là lạ!- Là sao?- Anh tự làm đấy!- Tự làm á?Anh có biết nấu ăn đâu?- Trong thời gian em về Mĩ thăm bố anh đã học nấu ăn.Tuy chưa được nhiều!- Lí do?- Lí do gì cơ?- Lí do anh học nấu ăn?- Vì em đó!- Vì tôi?- Ừm,anh muốn tự nấu cho em ăn.Tiểu Tuyết im lặng- Nhiều lần bị đứt tay đấy!- Không sao chứ?- Ừm…nghĩ đến em là không đau nữa!- Điên.- Sao cứ luôn miệng bảo anh điên thế?- Chứ không điên thì bảo là gì?Thần kinh cũng hợp đấy.- Em…em mà còn nói nữa là anh hôn em đó!- Anh dám.- Sao lại không nhỉ?Em đang là bệnh nhân dĩ nhiên là sức chống cự sẽ không được dồi dào cho lắm…Muốn thử không?_Hạo Thiên nhìn cô,cười nham hiểm- Không nói anh điên nữa là được chứ gì?- Ừm.- Về đi- Lại thế nữa rồi!_Hạo Thiên thở dài ngán ngẫm- Nhìn vào mắt anh trả lời câu cuối cùng!- Lại định làm gì nữa đây?- Làm đi!_Hạo Thiên ra lệnh.Tiểu Tuyết nhìn vào ánh mắt của cậu.Hạo Thiên mĩm cười,cô nhìn được vào mắt cậu!- Anh là gì đối với em?Tiểu Tuyết hơi bất ngờ.:”Sao lại hỏi câu đó chứ?”.Cô cúi mặt xuống:- Chả là gì cả!- Đã bảo là nhìn vào mắt anh cơ mà!- Tôi…không nhìn không được sao?- Dĩ nhiên là không?Trả lời thật lòng nhé!- Chả là gì cả._Ngước mắt lên nhìn cậu,cô trả lời.Nhận được câu trả lời,Hạo Thiên đứng dậy,xách cặp lồng ra ngoài.Cánh cửa phòng khép lại,Tiểu Tuyết cụp mắt xuống,thở dài mệt nhọc:- Là người rất quan trọng với em!Có lẽ nói nó hơi muộn và anh không được nghe nó nhưng…Cạnh!_Cánh cửa phòng bất ngờ bật mở,Tiểu Tuyết nhìn người bước vào,ngạc nhiên tột cùng kèm theo sự bối rối.- Giờ thì anh có thể nghe được nó rồi!_Hạo Thiên nhìn cô mĩm cười- Sao anh lại…anh chưa về sao?- Về thì làm sao nghe câu đó được!Với lại về thì làm sao anh biết được rằng trái tim công chúa tuyết của anh đã tan chảy!_Hạo Thiên tiến lại gần cô,nhẹ ôm lấy cô và lòng:- Anh vui lắm!Nhưng…cũng giận lắm!Sao không nói câu đó khi có anh?- Tôi…- Em có biết khi em nói anh chả là gì cả,anh đã buồn lắm không?- Xin lỗi!_Nước mắt Tiểu Tuyết ứa ra_Em xin lỗi!- Xin lỗi là xong à?_Hạo Thiên buông cô ra,nhìn sau vào mắt cô,tỏ vẻ giận dỗi- Vậy…- Đồng ý làm vợ anh,anh sẽ tha thứ!Câu nói quá bất ngờ!Cô…hạnh phúc trong cô dâng trào,cô vui sướng,nước mắt trào ra nhiều hơn và:- Em…_Cô ngưng lại rồi:..Khẽ gật đầuHạo Thiên vui mừng ôm lấy cô,thì thầm:- Cảm ơn em!

Chương 93