"Tối nay, tôi là của anh. . . . . ." Liên Hoa xinh đẹp quyến rũ dựa lên thân hình người đàn ông, lười biếng nói. Tối nay, vốn là đêm tân hôn của cô, em gái cô - con gái của mẹ kế cô đã tặng cho cô một món quà, đó là sắp hình khiêu dâm giữa cô ấy và chồng sắp cưới của cô, mẹ kế của cô lại tặng cho cô một món quà, đó là lấy mất đi tất cả tài sản của cô, họ còn âm mưu muốn giết luôn cả cô; Tối nay, cô muốn phóng túng bản thân mình, cô muốn ở quán bar này kết thúc sự trong trắng của mình. Do ham vui nhất thời, cô liền xoay người đi lên chuyến máy bay tới nước pháp. Năm năm sau, cô là chủ tịch của tập đoàn FL, cô dắt theo một bé trai bốn tuổi đẹp như hoa nhưng rất lạnh lùng xuống máy bay, lần này, cô sẽ đem món nợ mà họ đã nợ cô đòi lại gắp trăm ngàn lần. Từ đó kế hoạch báo thù liền bắt đầu. Bảo bối nhìn chằm chằm vào tổng giám đốc nói: "Ông dám giành mẹ của tôi? Dám cướp người phụ nữ của tôi. Hừ, ông nhất định sẽ chết!" === ====== ========= 002 hôn lễ hạnh phúc "Liên Hoa, tân hôn vui vẽ…
Chương 70: Không chịu nổi tổng giám đốc!!
Cục Cưng Càn Rỡ: Tổng Giám Đốc Dám Cướp Mẹ Của TôiTác giả: Tả Nhi ThiểnTruyện Ngôn Tình"Tối nay, tôi là của anh. . . . . ." Liên Hoa xinh đẹp quyến rũ dựa lên thân hình người đàn ông, lười biếng nói. Tối nay, vốn là đêm tân hôn của cô, em gái cô - con gái của mẹ kế cô đã tặng cho cô một món quà, đó là sắp hình khiêu dâm giữa cô ấy và chồng sắp cưới của cô, mẹ kế của cô lại tặng cho cô một món quà, đó là lấy mất đi tất cả tài sản của cô, họ còn âm mưu muốn giết luôn cả cô; Tối nay, cô muốn phóng túng bản thân mình, cô muốn ở quán bar này kết thúc sự trong trắng của mình. Do ham vui nhất thời, cô liền xoay người đi lên chuyến máy bay tới nước pháp. Năm năm sau, cô là chủ tịch của tập đoàn FL, cô dắt theo một bé trai bốn tuổi đẹp như hoa nhưng rất lạnh lùng xuống máy bay, lần này, cô sẽ đem món nợ mà họ đã nợ cô đòi lại gắp trăm ngàn lần. Từ đó kế hoạch báo thù liền bắt đầu. Bảo bối nhìn chằm chằm vào tổng giám đốc nói: "Ông dám giành mẹ của tôi? Dám cướp người phụ nữ của tôi. Hừ, ông nhất định sẽ chết!" === ====== ========= 002 hôn lễ hạnh phúc "Liên Hoa, tân hôn vui vẽ… "Ha ha ——" Liên Hoa cười ra tiếng, sau ngày nói chuyện cùng với Tiểu Bạch về cha bé, cô liền bị con trai nhìn chằm chằm, bé thật sự sợ cô tìm một người đàn ông khác.Cuối cùng làm cho cô dở khóc dở cười, cuối cùng cũng quyết định đưa con vào nhà trẻ, lấy lí do là giúp bé học tốt chữ Hán, nhưng sự thật là không cho Tiểu Bạch rảnh rỗi như vậy, mọi việc giám sát cô của bé thật sự rất kinh khủng!"Mẹ còn cười! Từ khi về nước mẹ liền không tốt!” Tiểu Bạch dậm chân, “Cứ coi như mẹ muốn con học tập, cũng muốn con học tiểu học, giống với những đứa trẻ khác, thật sự rất mắc cỡ!”"Tiểu Bạch, con phải học tập với bạn cùng lứa tuổi, cùng nhau chơi đùa, nếu không cuộc đời của con sẽ rất nhàm chán." Liên Hoa khuyên giải, “Mẹ biết con là thiên tài nhỏ, hiện tại học tiểu học cũng không có vấn đề, nhưng con phải hưởng thụ thật tốt tuổi thơ. Nhà trẻ có rất nhiều thười gian thả lỏng, mẹ nhất định muốn con học hết nhà trẻ! Chờ khi con sáu tuổi lê học tiểu học sẽ được nhảy lớp, đến lúc này con muốn nhảy đến đại học cũng được!”". . . . . . Được rồi, con nghe mẹ ." Tiểu Bạch thấy Liên Hoa cố chấp như vậy, đành phải thoả hiệp, “Chỉ là con muốn giờ tan học mẹ phải đích thân đón con, nhất định phải dẫn con đi ăn ngon đó!”"Được, chỉ cần con ngoan ngoãn." Liên Hoa hôn đầu dây một cái, cúp điện thoại, tiếp tục chui vào đống tài liệu trên bàn. Khoé miệng cô cong lên, tâm tình mệt mỏi bởi vì trò chuyện điện thoại với con trai mà bay mất.Điện thoại cố định trên bàn vang lên, biểu thị người điện tới là thư kí bên ngoài của tổng giám đốc, cô đè xuống nút nghe, vừa phê văn kiện vừa hỏi: “Thế nào?”Giọng nữ lo lắng hoảng sợ nói: “Tổng giám đốc, có người muốn xông vfao phòng làm việc của ngài! A --- đừng giành, chỗ này ------ a!”Trong loa truyền đến âm thanh cãi vã va chạm, thư kí Lương hét lên một tiếng, hình như bị người khác lấy điện thoại."Này? Thư kí Lương, cô làm sao vậy, không sao chứ?” Liên Hoa cầm ống nghe lên, cau mày hỏi."Này!" Bên đầu điện thoại kia là giọng nữ rất nóng nảy “Cô là tổng giám đốc mới? Tôi đại diện toàn thể nhân viên phòng thiết kế hỏi cô, rốt cuộc cô có biết thiết kế không, muốn giày vò chúng tôi tới khi nào! Tôi sẽ tìm cô ngay bây giờ, cô tốt nhất nên giải thích tốt, phương án Triển thị còn chỗ nào không tốt! Nếu không biết thì đừng chỉ huy, Thịnh Thế Liên Hoa là quyết tâm của rất nhiều người!”Điện thoại bùm ... một tiếng, bị cắt đứt, Liên Hoa cầm ống nghe, bất đắc dĩ nhún vai.Lại là cục diện thế này, bất luận là Thịnh Thế Liên Hoa hay FL, cơ hồ mỗi nhà thiết kế đều tìm tới cửa chất vấn cô, chỉ là có hoà bình cũng có tức giận, người tới hôm nay là loại người nóng nảy kia.Hình như tất cả nhà thiết kế đều khó có thể chấp nhận việc thiết kế bị tổng giám đốc loại bỏ, cho dù tổng giám đốc chuyên nghiệp hơn bọn họ rất nhiều. . . . .Mình vừa khoẻ lại, còn việc học và một số bài tập phải giải quyết nên hôm nay mình đăng trước hai chương, mai mình sẽ đăng tiếp hai chương nữa. Mình hứa sẽ không bỏ đâu.....
"Ha ha ——" Liên Hoa cười ra tiếng, sau ngày nói chuyện cùng với Tiểu Bạch về cha bé, cô liền bị con trai nhìn chằm chằm, bé thật sự sợ cô tìm một người đàn ông khác.
Cuối cùng làm cho cô dở khóc dở cười, cuối cùng cũng quyết định đưa con vào nhà trẻ, lấy lí do là giúp bé học tốt chữ Hán, nhưng sự thật là không cho Tiểu Bạch rảnh rỗi như vậy, mọi việc giám sát cô của bé thật sự rất kinh khủng!
"Mẹ còn cười! Từ khi về nước mẹ liền không tốt!” Tiểu Bạch dậm chân, “Cứ coi như mẹ muốn con học tập, cũng muốn con học tiểu học, giống với những đứa trẻ khác, thật sự rất mắc cỡ!”
"Tiểu Bạch, con phải học tập với bạn cùng lứa tuổi, cùng nhau chơi đùa, nếu không cuộc đời của con sẽ rất nhàm chán." Liên Hoa khuyên giải, “Mẹ biết con là thiên tài nhỏ, hiện tại học tiểu học cũng không có vấn đề, nhưng con phải hưởng thụ thật tốt tuổi thơ. Nhà trẻ có rất nhiều thười gian thả lỏng, mẹ nhất định muốn con học hết nhà trẻ! Chờ khi con sáu tuổi lê học tiểu học sẽ được nhảy lớp, đến lúc này con muốn nhảy đến đại học cũng được!”
". . . . . . Được rồi, con nghe mẹ ." Tiểu Bạch thấy Liên Hoa cố chấp như vậy, đành phải thoả hiệp, “Chỉ là con muốn giờ tan học mẹ phải đích thân đón con, nhất định phải dẫn con đi ăn ngon đó!”
"Được, chỉ cần con ngoan ngoãn." Liên Hoa hôn đầu dây một cái, cúp điện thoại, tiếp tục chui vào đống tài liệu trên bàn. Khoé miệng cô cong lên, tâm tình mệt mỏi bởi vì trò chuyện điện thoại với con trai mà bay mất.
Điện thoại cố định trên bàn vang lên, biểu thị người điện tới là thư kí bên ngoài của tổng giám đốc, cô đè xuống nút nghe, vừa phê văn kiện vừa hỏi: “Thế nào?”
Giọng nữ lo lắng hoảng sợ nói: “Tổng giám đốc, có người muốn xông vfao phòng làm việc của ngài! A --- đừng giành, chỗ này ------ a!”
Trong loa truyền đến âm thanh cãi vã va chạm, thư kí Lương hét lên một tiếng, hình như bị người khác lấy điện thoại.
"Này? Thư kí Lương, cô làm sao vậy, không sao chứ?” Liên Hoa cầm ống nghe lên, cau mày hỏi.
"Này!" Bên đầu điện thoại kia là giọng nữ rất nóng nảy “Cô là tổng giám đốc mới? Tôi đại diện toàn thể nhân viên phòng thiết kế hỏi cô, rốt cuộc cô có biết thiết kế không, muốn giày vò chúng tôi tới khi nào! Tôi sẽ tìm cô ngay bây giờ, cô tốt nhất nên giải thích tốt, phương án Triển thị còn chỗ nào không tốt! Nếu không biết thì đừng chỉ huy, Thịnh Thế Liên Hoa là quyết tâm của rất nhiều người!”
Điện thoại bùm ... một tiếng, bị cắt đứt, Liên Hoa cầm ống nghe, bất đắc dĩ nhún vai.
Lại là cục diện thế này, bất luận là Thịnh Thế Liên Hoa hay FL, cơ hồ mỗi nhà thiết kế đều tìm tới cửa chất vấn cô, chỉ là có hoà bình cũng có tức giận, người tới hôm nay là loại người nóng nảy kia.
Hình như tất cả nhà thiết kế đều khó có thể chấp nhận việc thiết kế bị tổng giám đốc loại bỏ, cho dù tổng giám đốc chuyên nghiệp hơn bọn họ rất nhiều. . . . .
Mình vừa khoẻ lại, còn việc học và một số bài tập phải giải quyết nên hôm nay mình đăng trước hai chương, mai mình sẽ đăng tiếp hai chương nữa. Mình hứa sẽ không bỏ đâu.....
Cục Cưng Càn Rỡ: Tổng Giám Đốc Dám Cướp Mẹ Của TôiTác giả: Tả Nhi ThiểnTruyện Ngôn Tình"Tối nay, tôi là của anh. . . . . ." Liên Hoa xinh đẹp quyến rũ dựa lên thân hình người đàn ông, lười biếng nói. Tối nay, vốn là đêm tân hôn của cô, em gái cô - con gái của mẹ kế cô đã tặng cho cô một món quà, đó là sắp hình khiêu dâm giữa cô ấy và chồng sắp cưới của cô, mẹ kế của cô lại tặng cho cô một món quà, đó là lấy mất đi tất cả tài sản của cô, họ còn âm mưu muốn giết luôn cả cô; Tối nay, cô muốn phóng túng bản thân mình, cô muốn ở quán bar này kết thúc sự trong trắng của mình. Do ham vui nhất thời, cô liền xoay người đi lên chuyến máy bay tới nước pháp. Năm năm sau, cô là chủ tịch của tập đoàn FL, cô dắt theo một bé trai bốn tuổi đẹp như hoa nhưng rất lạnh lùng xuống máy bay, lần này, cô sẽ đem món nợ mà họ đã nợ cô đòi lại gắp trăm ngàn lần. Từ đó kế hoạch báo thù liền bắt đầu. Bảo bối nhìn chằm chằm vào tổng giám đốc nói: "Ông dám giành mẹ của tôi? Dám cướp người phụ nữ của tôi. Hừ, ông nhất định sẽ chết!" === ====== ========= 002 hôn lễ hạnh phúc "Liên Hoa, tân hôn vui vẽ… "Ha ha ——" Liên Hoa cười ra tiếng, sau ngày nói chuyện cùng với Tiểu Bạch về cha bé, cô liền bị con trai nhìn chằm chằm, bé thật sự sợ cô tìm một người đàn ông khác.Cuối cùng làm cho cô dở khóc dở cười, cuối cùng cũng quyết định đưa con vào nhà trẻ, lấy lí do là giúp bé học tốt chữ Hán, nhưng sự thật là không cho Tiểu Bạch rảnh rỗi như vậy, mọi việc giám sát cô của bé thật sự rất kinh khủng!"Mẹ còn cười! Từ khi về nước mẹ liền không tốt!” Tiểu Bạch dậm chân, “Cứ coi như mẹ muốn con học tập, cũng muốn con học tiểu học, giống với những đứa trẻ khác, thật sự rất mắc cỡ!”"Tiểu Bạch, con phải học tập với bạn cùng lứa tuổi, cùng nhau chơi đùa, nếu không cuộc đời của con sẽ rất nhàm chán." Liên Hoa khuyên giải, “Mẹ biết con là thiên tài nhỏ, hiện tại học tiểu học cũng không có vấn đề, nhưng con phải hưởng thụ thật tốt tuổi thơ. Nhà trẻ có rất nhiều thười gian thả lỏng, mẹ nhất định muốn con học hết nhà trẻ! Chờ khi con sáu tuổi lê học tiểu học sẽ được nhảy lớp, đến lúc này con muốn nhảy đến đại học cũng được!”". . . . . . Được rồi, con nghe mẹ ." Tiểu Bạch thấy Liên Hoa cố chấp như vậy, đành phải thoả hiệp, “Chỉ là con muốn giờ tan học mẹ phải đích thân đón con, nhất định phải dẫn con đi ăn ngon đó!”"Được, chỉ cần con ngoan ngoãn." Liên Hoa hôn đầu dây một cái, cúp điện thoại, tiếp tục chui vào đống tài liệu trên bàn. Khoé miệng cô cong lên, tâm tình mệt mỏi bởi vì trò chuyện điện thoại với con trai mà bay mất.Điện thoại cố định trên bàn vang lên, biểu thị người điện tới là thư kí bên ngoài của tổng giám đốc, cô đè xuống nút nghe, vừa phê văn kiện vừa hỏi: “Thế nào?”Giọng nữ lo lắng hoảng sợ nói: “Tổng giám đốc, có người muốn xông vfao phòng làm việc của ngài! A --- đừng giành, chỗ này ------ a!”Trong loa truyền đến âm thanh cãi vã va chạm, thư kí Lương hét lên một tiếng, hình như bị người khác lấy điện thoại."Này? Thư kí Lương, cô làm sao vậy, không sao chứ?” Liên Hoa cầm ống nghe lên, cau mày hỏi."Này!" Bên đầu điện thoại kia là giọng nữ rất nóng nảy “Cô là tổng giám đốc mới? Tôi đại diện toàn thể nhân viên phòng thiết kế hỏi cô, rốt cuộc cô có biết thiết kế không, muốn giày vò chúng tôi tới khi nào! Tôi sẽ tìm cô ngay bây giờ, cô tốt nhất nên giải thích tốt, phương án Triển thị còn chỗ nào không tốt! Nếu không biết thì đừng chỉ huy, Thịnh Thế Liên Hoa là quyết tâm của rất nhiều người!”Điện thoại bùm ... một tiếng, bị cắt đứt, Liên Hoa cầm ống nghe, bất đắc dĩ nhún vai.Lại là cục diện thế này, bất luận là Thịnh Thế Liên Hoa hay FL, cơ hồ mỗi nhà thiết kế đều tìm tới cửa chất vấn cô, chỉ là có hoà bình cũng có tức giận, người tới hôm nay là loại người nóng nảy kia.Hình như tất cả nhà thiết kế đều khó có thể chấp nhận việc thiết kế bị tổng giám đốc loại bỏ, cho dù tổng giám đốc chuyên nghiệp hơn bọn họ rất nhiều. . . . .Mình vừa khoẻ lại, còn việc học và một số bài tập phải giải quyết nên hôm nay mình đăng trước hai chương, mai mình sẽ đăng tiếp hai chương nữa. Mình hứa sẽ không bỏ đâu.....