"Tối nay, tôi là của anh. . . . . ." Liên Hoa xinh đẹp quyến rũ dựa lên thân hình người đàn ông, lười biếng nói. Tối nay, vốn là đêm tân hôn của cô, em gái cô - con gái của mẹ kế cô đã tặng cho cô một món quà, đó là sắp hình khiêu dâm giữa cô ấy và chồng sắp cưới của cô, mẹ kế của cô lại tặng cho cô một món quà, đó là lấy mất đi tất cả tài sản của cô, họ còn âm mưu muốn giết luôn cả cô; Tối nay, cô muốn phóng túng bản thân mình, cô muốn ở quán bar này kết thúc sự trong trắng của mình. Do ham vui nhất thời, cô liền xoay người đi lên chuyến máy bay tới nước pháp. Năm năm sau, cô là chủ tịch của tập đoàn FL, cô dắt theo một bé trai bốn tuổi đẹp như hoa nhưng rất lạnh lùng xuống máy bay, lần này, cô sẽ đem món nợ mà họ đã nợ cô đòi lại gắp trăm ngàn lần. Từ đó kế hoạch báo thù liền bắt đầu. Bảo bối nhìn chằm chằm vào tổng giám đốc nói: "Ông dám giành mẹ của tôi? Dám cướp người phụ nữ của tôi. Hừ, ông nhất định sẽ chết!" === ====== ========= 002 hôn lễ hạnh phúc "Liên Hoa, tân hôn vui vẽ…
Chương 79: Tuyên chiến
Cục Cưng Càn Rỡ: Tổng Giám Đốc Dám Cướp Mẹ Của TôiTác giả: Tả Nhi ThiểnTruyện Ngôn Tình"Tối nay, tôi là của anh. . . . . ." Liên Hoa xinh đẹp quyến rũ dựa lên thân hình người đàn ông, lười biếng nói. Tối nay, vốn là đêm tân hôn của cô, em gái cô - con gái của mẹ kế cô đã tặng cho cô một món quà, đó là sắp hình khiêu dâm giữa cô ấy và chồng sắp cưới của cô, mẹ kế của cô lại tặng cho cô một món quà, đó là lấy mất đi tất cả tài sản của cô, họ còn âm mưu muốn giết luôn cả cô; Tối nay, cô muốn phóng túng bản thân mình, cô muốn ở quán bar này kết thúc sự trong trắng của mình. Do ham vui nhất thời, cô liền xoay người đi lên chuyến máy bay tới nước pháp. Năm năm sau, cô là chủ tịch của tập đoàn FL, cô dắt theo một bé trai bốn tuổi đẹp như hoa nhưng rất lạnh lùng xuống máy bay, lần này, cô sẽ đem món nợ mà họ đã nợ cô đòi lại gắp trăm ngàn lần. Từ đó kế hoạch báo thù liền bắt đầu. Bảo bối nhìn chằm chằm vào tổng giám đốc nói: "Ông dám giành mẹ của tôi? Dám cướp người phụ nữ của tôi. Hừ, ông nhất định sẽ chết!" === ====== ========= 002 hôn lễ hạnh phúc "Liên Hoa, tân hôn vui vẽ… “Mục Thần, anh cho rằng tôi sẽ tin anh sao?” Liên Hoa khẽ cau mày, “Chúng ta là bạn bè, nhưng không cần làm việc theo tình cảm. Chuyện của tôi, tôi sẽ tự giải quyết, , lúc trước, anh cũng đã đồng ý với tôi là không ra tay mà. Nếu anh không tin vào năng lực lãnh đạo của tôi, vậy thì anh đã sai lầm rồi?”“Không, anh không có. . . . .” Mục Thần cứng họng một lúc, “Được rồi, anh sẽ ngừng lại, sẽ không cố ý nhắm vào bọn họ nữa, chuyện của bọn họ đều do em quyết định, là anh tự làm theo ý mình, không có suy nghĩ tới cảm xúc của em.”“Vậy thì tốt.” Liên Hoa cười gật đầuMục Thần buông đũa: “Chẳng qua anh chỉ nói là sẽ không cố ý gây khó khăn cho bọn họ, nếu là kí hợp đồng bình thường, có thể không đồng ý thì sẽ không đồng ý.”“Đó là đương nhiên.” Liên Hoa rót thêm coca cho Mục Thần, “Sau này hợp tác vui ve, chúng ta mãi là bạn tốt.”“Không chỉ là bạn trên sự nghiệp, anh còn hi vọng có thể hiểu trên các lĩnh vực khác!” Mục Thần cười, hai người chạm li, ngầm hiểu nhau, uống cạn một hơi.Tiểu Bạch nghiêng đầu, nâng đầu lên nhìn hai vị thương nghiệp đang bàn chuyện buôn bán, bé chỉ hứng thú với mấy câu lúc đó về Hành Không và Ôn thị, bọn họ rất quan trọng với mẹ sao?Ăn được một nửa, Liên Hoa mới rời đi nghe điện thoại.Tiểu Bạch chờ Liên Hoa đi xa, đặt đũa xuống, nhìn chằm chằm Mục Thần hỏi: “Ôn thị và Hành Không là cái gì? Quan hệ với mẹ như thế nào?”Mục Thần sờ đầu Tiểu Bạch: “Trẻ con đừng quan tâm chuyện người lớn, không đáng yêu chút nào.”Tiểu Bạch cau mày tránh bàn tay của anh: “Tại sao chú có thể biết chuyện của mẹ, còn con lại không thể biết.”Mục Thần cười: “Tiểu Bạch, chờ khi con lớn như chú, mẹ sẽ không gạt con bất cứ cái gì.”Tiểu Bạch tức giận vỗ bàn một cái, tuyên chiến với Mục Thần: “Hừ, đừng giả bộ trước mặt con! Rốt cuộc chú muốn làm gì mẹ con!”“Tiểu Bạch, con cứ nói thử?” Mục Thần buồn cười nhìn Tiểu Bạch, sao lúc trước anh không phát hiện ra đứa bé này tính tình độc chiếm đây?“Dáng vẻ say mê của chú, chắc không phải là ý tốt! Con cho chú biết. Con không có đùa đâu!” Tiểu bạch nhìn Mục Thần, “Chú tuyệt đối không được giành mẹ với con!”“Tại sao vậy?” Mục Thần tò mò, sao Tiểu Bạch lại dám khẳng định như vậy?“Không nói tới việc con không thích chú, mẹ con cũng sẽ không thích chú!” Tiểu Bạch kiêu ngạo ngẩng đầu lên, “Chú xem, con lớn lên có giống với người ngoại quốc sao? Căn bản mẹ không thích người ngoại quốc, chú đã sớm bị loại!”“Loại hay không loại, chú nghĩ, mẹ con nói mới có giá trị.”Ánh mắt Mục Thần trầm xuống, tập trung nhìn Tiểu Bạch, thề nói, “Chú đối với mẹ con, vừa gặp đã yêu!”Nhất thời Tiểu Bạch giận đến mặt mũi đỏ rần.Bé biết, bé biết Mục Thần là con sói xám, nhìn chằm chằm chuẩn bị ăn thịt mẹ!”Hừ, muốn cướp mẹ, chết chắc
“Mục Thần, anh cho rằng tôi sẽ tin anh sao?” Liên Hoa khẽ cau mày, “Chúng ta là bạn bè, nhưng không cần làm việc theo tình cảm. Chuyện của tôi, tôi sẽ tự giải quyết, , lúc trước, anh cũng đã đồng ý với tôi là không ra tay mà. Nếu anh không tin vào năng lực lãnh đạo của tôi, vậy thì anh đã sai lầm rồi?”
“Không, anh không có. . . . .” Mục Thần cứng họng một lúc, “Được rồi, anh sẽ ngừng lại, sẽ không cố ý nhắm vào bọn họ nữa, chuyện của bọn họ đều do em quyết định, là anh tự làm theo ý mình, không có suy nghĩ tới cảm xúc của em.”
“Vậy thì tốt.” Liên Hoa cười gật đầu
Mục Thần buông đũa: “Chẳng qua anh chỉ nói là sẽ không cố ý gây khó khăn cho bọn họ, nếu là kí hợp đồng bình thường, có thể không đồng ý thì sẽ không đồng ý.”
“Đó là đương nhiên.” Liên Hoa rót thêm coca cho Mục Thần, “Sau này hợp tác vui ve, chúng ta mãi là bạn tốt.”
“Không chỉ là bạn trên sự nghiệp, anh còn hi vọng có thể hiểu trên các lĩnh vực khác!” Mục Thần cười, hai người chạm li, ngầm hiểu nhau, uống cạn một hơi.
Tiểu Bạch nghiêng đầu, nâng đầu lên nhìn hai vị thương nghiệp đang bàn chuyện buôn bán, bé chỉ hứng thú với mấy câu lúc đó về Hành Không và Ôn thị, bọn họ rất quan trọng với mẹ sao?
Ăn được một nửa, Liên Hoa mới rời đi nghe điện thoại.
Tiểu Bạch chờ Liên Hoa đi xa, đặt đũa xuống, nhìn chằm chằm Mục Thần hỏi: “Ôn thị và Hành Không là cái gì? Quan hệ với mẹ như thế nào?”
Mục Thần sờ đầu Tiểu Bạch: “Trẻ con đừng quan tâm chuyện người lớn, không đáng yêu chút nào.”
Tiểu Bạch cau mày tránh bàn tay của anh: “Tại sao chú có thể biết chuyện của mẹ, còn con lại không thể biết.”
Mục Thần cười: “Tiểu Bạch, chờ khi con lớn như chú, mẹ sẽ không gạt con bất cứ cái gì.”
Tiểu Bạch tức giận vỗ bàn một cái, tuyên chiến với Mục Thần: “Hừ, đừng giả bộ trước mặt con! Rốt cuộc chú muốn làm gì mẹ con!”
“Tiểu Bạch, con cứ nói thử?” Mục Thần buồn cười nhìn Tiểu Bạch, sao lúc trước anh không phát hiện ra đứa bé này tính tình độc chiếm đây?
“Dáng vẻ say mê của chú, chắc không phải là ý tốt! Con cho chú biết. Con không có đùa đâu!” Tiểu bạch nhìn Mục Thần, “Chú tuyệt đối không được giành mẹ với con!”
“Tại sao vậy?” Mục Thần tò mò, sao Tiểu Bạch lại dám khẳng định như vậy?
“Không nói tới việc con không thích chú, mẹ con cũng sẽ không thích chú!” Tiểu Bạch kiêu ngạo ngẩng đầu lên, “Chú xem, con lớn lên có giống với người ngoại quốc sao? Căn bản mẹ không thích người ngoại quốc, chú đã sớm bị loại!”
“Loại hay không loại, chú nghĩ, mẹ con nói mới có giá trị.”Ánh mắt Mục Thần trầm xuống, tập trung nhìn Tiểu Bạch, thề nói, “Chú đối với mẹ con, vừa gặp đã yêu!”
Nhất thời Tiểu Bạch giận đến mặt mũi đỏ rần.
Bé biết, bé biết Mục Thần là con sói xám, nhìn chằm chằm chuẩn bị ăn thịt mẹ!”
Hừ, muốn cướp mẹ, chết chắc
Cục Cưng Càn Rỡ: Tổng Giám Đốc Dám Cướp Mẹ Của TôiTác giả: Tả Nhi ThiểnTruyện Ngôn Tình"Tối nay, tôi là của anh. . . . . ." Liên Hoa xinh đẹp quyến rũ dựa lên thân hình người đàn ông, lười biếng nói. Tối nay, vốn là đêm tân hôn của cô, em gái cô - con gái của mẹ kế cô đã tặng cho cô một món quà, đó là sắp hình khiêu dâm giữa cô ấy và chồng sắp cưới của cô, mẹ kế của cô lại tặng cho cô một món quà, đó là lấy mất đi tất cả tài sản của cô, họ còn âm mưu muốn giết luôn cả cô; Tối nay, cô muốn phóng túng bản thân mình, cô muốn ở quán bar này kết thúc sự trong trắng của mình. Do ham vui nhất thời, cô liền xoay người đi lên chuyến máy bay tới nước pháp. Năm năm sau, cô là chủ tịch của tập đoàn FL, cô dắt theo một bé trai bốn tuổi đẹp như hoa nhưng rất lạnh lùng xuống máy bay, lần này, cô sẽ đem món nợ mà họ đã nợ cô đòi lại gắp trăm ngàn lần. Từ đó kế hoạch báo thù liền bắt đầu. Bảo bối nhìn chằm chằm vào tổng giám đốc nói: "Ông dám giành mẹ của tôi? Dám cướp người phụ nữ của tôi. Hừ, ông nhất định sẽ chết!" === ====== ========= 002 hôn lễ hạnh phúc "Liên Hoa, tân hôn vui vẽ… “Mục Thần, anh cho rằng tôi sẽ tin anh sao?” Liên Hoa khẽ cau mày, “Chúng ta là bạn bè, nhưng không cần làm việc theo tình cảm. Chuyện của tôi, tôi sẽ tự giải quyết, , lúc trước, anh cũng đã đồng ý với tôi là không ra tay mà. Nếu anh không tin vào năng lực lãnh đạo của tôi, vậy thì anh đã sai lầm rồi?”“Không, anh không có. . . . .” Mục Thần cứng họng một lúc, “Được rồi, anh sẽ ngừng lại, sẽ không cố ý nhắm vào bọn họ nữa, chuyện của bọn họ đều do em quyết định, là anh tự làm theo ý mình, không có suy nghĩ tới cảm xúc của em.”“Vậy thì tốt.” Liên Hoa cười gật đầuMục Thần buông đũa: “Chẳng qua anh chỉ nói là sẽ không cố ý gây khó khăn cho bọn họ, nếu là kí hợp đồng bình thường, có thể không đồng ý thì sẽ không đồng ý.”“Đó là đương nhiên.” Liên Hoa rót thêm coca cho Mục Thần, “Sau này hợp tác vui ve, chúng ta mãi là bạn tốt.”“Không chỉ là bạn trên sự nghiệp, anh còn hi vọng có thể hiểu trên các lĩnh vực khác!” Mục Thần cười, hai người chạm li, ngầm hiểu nhau, uống cạn một hơi.Tiểu Bạch nghiêng đầu, nâng đầu lên nhìn hai vị thương nghiệp đang bàn chuyện buôn bán, bé chỉ hứng thú với mấy câu lúc đó về Hành Không và Ôn thị, bọn họ rất quan trọng với mẹ sao?Ăn được một nửa, Liên Hoa mới rời đi nghe điện thoại.Tiểu Bạch chờ Liên Hoa đi xa, đặt đũa xuống, nhìn chằm chằm Mục Thần hỏi: “Ôn thị và Hành Không là cái gì? Quan hệ với mẹ như thế nào?”Mục Thần sờ đầu Tiểu Bạch: “Trẻ con đừng quan tâm chuyện người lớn, không đáng yêu chút nào.”Tiểu Bạch cau mày tránh bàn tay của anh: “Tại sao chú có thể biết chuyện của mẹ, còn con lại không thể biết.”Mục Thần cười: “Tiểu Bạch, chờ khi con lớn như chú, mẹ sẽ không gạt con bất cứ cái gì.”Tiểu Bạch tức giận vỗ bàn một cái, tuyên chiến với Mục Thần: “Hừ, đừng giả bộ trước mặt con! Rốt cuộc chú muốn làm gì mẹ con!”“Tiểu Bạch, con cứ nói thử?” Mục Thần buồn cười nhìn Tiểu Bạch, sao lúc trước anh không phát hiện ra đứa bé này tính tình độc chiếm đây?“Dáng vẻ say mê của chú, chắc không phải là ý tốt! Con cho chú biết. Con không có đùa đâu!” Tiểu bạch nhìn Mục Thần, “Chú tuyệt đối không được giành mẹ với con!”“Tại sao vậy?” Mục Thần tò mò, sao Tiểu Bạch lại dám khẳng định như vậy?“Không nói tới việc con không thích chú, mẹ con cũng sẽ không thích chú!” Tiểu Bạch kiêu ngạo ngẩng đầu lên, “Chú xem, con lớn lên có giống với người ngoại quốc sao? Căn bản mẹ không thích người ngoại quốc, chú đã sớm bị loại!”“Loại hay không loại, chú nghĩ, mẹ con nói mới có giá trị.”Ánh mắt Mục Thần trầm xuống, tập trung nhìn Tiểu Bạch, thề nói, “Chú đối với mẹ con, vừa gặp đã yêu!”Nhất thời Tiểu Bạch giận đến mặt mũi đỏ rần.Bé biết, bé biết Mục Thần là con sói xám, nhìn chằm chằm chuẩn bị ăn thịt mẹ!”Hừ, muốn cướp mẹ, chết chắc