Một đêm mưa to gió lớn, sấm sét giăng đầy trời. Ngoài điện Như Mai, Đường Tứ Tứ ôm thân thể nhi tử ba tuổi đã muốn lạnh như băng, quỳ hai canh giờ giữa trời mưa, nàng đang chờ đợi cánh cửa đang đóng chặt kia mở ra, chờ đợi cửa điện xuất hiện bóng hình nam nhân mà nàng đã yêu suốt năm năm trời. Nha hoàn hồi môn Thanh Nhi một bên che ô cho nàng, thương tâm khóc khuyên nhủ "Nương nương, chúng ta vẫn nên trở về đi. Hiện nay Vân phi nương nương là người được sủng ái nhất trong cung, Hoàng thượng ngài..." Thanh Nhi nghẹn ngào nói tới đây, đột nhiên cửa điện luôn đóng chặt lại mở ra. Hi vọng trong mắt Đường Tứ Tứ sáng lên, nhanh chóng ngẩng đầu, nhìn người phía sau cửa đang đi ra, ánh sáng hi vọng cũng theo đó mà từ từ ảm đạm. Trong mưa to, một lão thái giám miễn cưỡng từ điện Như Mai đi ra, đó là thái giám tổng quản bên người Hoàng đế, hắn họ Lương. Lão ta bước đến trước mặt Đường Tứ Tứ, dùng ánh mắt kinh thường cùng trào phúng vui sướng khi thấy người gặp họa mà nhìn Đường Tứ Tứ cùng Thanh…
Chương 75: Đêm đẹp cùng nàng trải qua
Độc Thê Của Hoạn Quan Có ThaiTác giả: Yên Vĩ HồTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngMột đêm mưa to gió lớn, sấm sét giăng đầy trời. Ngoài điện Như Mai, Đường Tứ Tứ ôm thân thể nhi tử ba tuổi đã muốn lạnh như băng, quỳ hai canh giờ giữa trời mưa, nàng đang chờ đợi cánh cửa đang đóng chặt kia mở ra, chờ đợi cửa điện xuất hiện bóng hình nam nhân mà nàng đã yêu suốt năm năm trời. Nha hoàn hồi môn Thanh Nhi một bên che ô cho nàng, thương tâm khóc khuyên nhủ "Nương nương, chúng ta vẫn nên trở về đi. Hiện nay Vân phi nương nương là người được sủng ái nhất trong cung, Hoàng thượng ngài..." Thanh Nhi nghẹn ngào nói tới đây, đột nhiên cửa điện luôn đóng chặt lại mở ra. Hi vọng trong mắt Đường Tứ Tứ sáng lên, nhanh chóng ngẩng đầu, nhìn người phía sau cửa đang đi ra, ánh sáng hi vọng cũng theo đó mà từ từ ảm đạm. Trong mưa to, một lão thái giám miễn cưỡng từ điện Như Mai đi ra, đó là thái giám tổng quản bên người Hoàng đế, hắn họ Lương. Lão ta bước đến trước mặt Đường Tứ Tứ, dùng ánh mắt kinh thường cùng trào phúng vui sướng khi thấy người gặp họa mà nhìn Đường Tứ Tứ cùng Thanh… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: Tiểu DiBeta: Quảng HằngTrên gương mặt bánh bao của Đường Tử An ảo não một trận, không chịu thua, liền tay không đánh quyền qua. Quân Cơ Lạc đứng bất động tại chỗ, mặc hắn ta đánh tới. Mà tay hắn chỉ là tùy ý đỡ nhẹ, liền cầm nắm tay hắn ta.Nắm tay Đường Tử An bị bao lại, hắn đau đến trực tiếp hét lên.Đường Tứ Tứ ở bên cạnh nhìn thấy hết hồn, thấy đệ đệ mình chịu thiệt. Nàng cũng xông lên trước, kích động nói, "Cửu Thiên Tuế, ngài mau thả hắn đi. một tiểu hài tử như hắn thật sự cái gì cũng đều không hiểu. Đều do ta, là ta vẫn luôn nói bậy về ngài với hắn, hắn mới cho rằng ngài là tên bại hoại.""không, Nhị tỷ không cần cầu hắn. Cậu nói nam tử hán đại trượng phu phải dũng cảm gánh vác sai lầm của mình. Là ta tài không bằng người đánh không lại hắn, không thể làm phiền hà Nhị tỷ." Nắm tay Đường Tử An cơ hồ sắp bị Quân Cơ Lạc bóp nát, nhưng hắn vẫn cố cắn chặt răng, không hướng Quân Cơ Lạc cầu xin tha thứ, cũng không nguyện ý Đường Tứ Tứ vì hắn cúi đầu.Đường Tứ Tứ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép liếc hắn một cái, "Ngươi câm miệng cho ta! Cậu còn nói hảo hán không ăn thiệt trước mắt đâu, ngươi nghe lọt được sao? Ngươi iếp tục lắm miệng, chờ lần sau cậu vào kinh, ta sẽ bảo cậu hung hăng đánh mông ngươi."Đường Tử An mếu máo, khuôn mặt bánh bao đáng yêu lập tức xụ xuống, ủy khuất không dám nói thêm nữa.Quân Cơ Lạc nhếch môi nhợt nhạt cười, "Đường Nhị tiểu thư, nếu bản đốc không có nhớ lầm luật pháp Tiêu Quốc chúng ta. Người vô cớ tập kích mệnh quan triều đình, trượng hình hai trăm, giam cầm hai năm. Người vô cớ chửi bới nhục mạ mệnh quan triều đình, trượng hình tám mươi, giam cầm ba tháng. Đệ đệ của nàng vừa rồi tùy ý nhục mạ bản đốc, lại mưu đồ ám sát bản đốc, hai cái này cộng lại, tội này cũng không nhẹ à nha."Quân Cơ Lạc nói tới đây, cố ý tạm dừng, dùng ánh mắt nghiền ngẫm nhìn Đường Tứ Tứ, dường như muốn nói với nàng: đệ đệ của nàng phạm phải việc này, nàng là muốn giải quyết chung? Hay là muốn giải quyết riêng?Đường Tứ Tứ trong lòng đau xót, cắn răng nói, "Cửu Thiên Tuế, ngài nói đi. Chỉ cần ngài buông tha đệ đệ ta, yêu cầu của ngài ta sẽ tận lực phối hợp.”
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Tiểu Di
Beta: Quảng Hằng
Trên gương mặt bánh bao của Đường Tử An ảo não một trận, không chịu thua, liền tay không đánh quyền qua. Quân Cơ Lạc đứng bất động tại chỗ, mặc hắn ta đánh tới. Mà tay hắn chỉ là tùy ý đỡ nhẹ, liền cầm nắm tay hắn ta.
Nắm tay Đường Tử An bị bao lại, hắn đau đến trực tiếp hét lên.
Đường Tứ Tứ ở bên cạnh nhìn thấy hết hồn, thấy đệ đệ mình chịu thiệt. Nàng cũng xông lên trước, kích động nói, "Cửu Thiên Tuế, ngài mau thả hắn đi. một tiểu hài tử như hắn thật sự cái gì cũng đều không hiểu. Đều do ta, là ta vẫn luôn nói bậy về ngài với hắn, hắn mới cho rằng ngài là tên bại hoại."
"không, Nhị tỷ không cần cầu hắn. Cậu nói nam tử hán đại trượng phu phải dũng cảm gánh vác sai lầm của mình. Là ta tài không bằng người đánh không lại hắn, không thể làm phiền hà Nhị tỷ." Nắm tay Đường Tử An cơ hồ sắp bị Quân Cơ Lạc bóp nát, nhưng hắn vẫn cố cắn chặt răng, không hướng Quân Cơ Lạc cầu xin tha thứ, cũng không nguyện ý Đường Tứ Tứ vì hắn cúi đầu.
Đường Tứ Tứ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép liếc hắn một cái, "Ngươi câm miệng cho ta! Cậu còn nói hảo hán không ăn thiệt trước mắt đâu, ngươi nghe lọt được sao? Ngươi iếp tục lắm miệng, chờ lần sau cậu vào kinh, ta sẽ bảo cậu hung hăng đánh mông ngươi."
Đường Tử An mếu máo, khuôn mặt bánh bao đáng yêu lập tức xụ xuống, ủy khuất không dám nói thêm nữa.
Quân Cơ Lạc nhếch môi nhợt nhạt cười, "Đường Nhị tiểu thư, nếu bản đốc không có nhớ lầm luật pháp Tiêu Quốc chúng ta. Người vô cớ tập kích mệnh quan triều đình, trượng hình hai trăm, giam cầm hai năm. Người vô cớ chửi bới nhục mạ mệnh quan triều đình, trượng hình tám mươi, giam cầm ba tháng. Đệ đệ của nàng vừa rồi tùy ý nhục mạ bản đốc, lại mưu đồ ám sát bản đốc, hai cái này cộng lại, tội này cũng không nhẹ à nha."
Quân Cơ Lạc nói tới đây, cố ý tạm dừng, dùng ánh mắt nghiền ngẫm nhìn Đường Tứ Tứ, dường như muốn nói với nàng: đệ đệ của nàng phạm phải việc này, nàng là muốn giải quyết chung? Hay là muốn giải quyết riêng?
Đường Tứ Tứ trong lòng đau xót, cắn răng nói, "Cửu Thiên Tuế, ngài nói đi. Chỉ cần ngài buông tha đệ đệ ta, yêu cầu của ngài ta sẽ tận lực phối hợp.”
Độc Thê Của Hoạn Quan Có ThaiTác giả: Yên Vĩ HồTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngMột đêm mưa to gió lớn, sấm sét giăng đầy trời. Ngoài điện Như Mai, Đường Tứ Tứ ôm thân thể nhi tử ba tuổi đã muốn lạnh như băng, quỳ hai canh giờ giữa trời mưa, nàng đang chờ đợi cánh cửa đang đóng chặt kia mở ra, chờ đợi cửa điện xuất hiện bóng hình nam nhân mà nàng đã yêu suốt năm năm trời. Nha hoàn hồi môn Thanh Nhi một bên che ô cho nàng, thương tâm khóc khuyên nhủ "Nương nương, chúng ta vẫn nên trở về đi. Hiện nay Vân phi nương nương là người được sủng ái nhất trong cung, Hoàng thượng ngài..." Thanh Nhi nghẹn ngào nói tới đây, đột nhiên cửa điện luôn đóng chặt lại mở ra. Hi vọng trong mắt Đường Tứ Tứ sáng lên, nhanh chóng ngẩng đầu, nhìn người phía sau cửa đang đi ra, ánh sáng hi vọng cũng theo đó mà từ từ ảm đạm. Trong mưa to, một lão thái giám miễn cưỡng từ điện Như Mai đi ra, đó là thái giám tổng quản bên người Hoàng đế, hắn họ Lương. Lão ta bước đến trước mặt Đường Tứ Tứ, dùng ánh mắt kinh thường cùng trào phúng vui sướng khi thấy người gặp họa mà nhìn Đường Tứ Tứ cùng Thanh… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: Tiểu DiBeta: Quảng HằngTrên gương mặt bánh bao của Đường Tử An ảo não một trận, không chịu thua, liền tay không đánh quyền qua. Quân Cơ Lạc đứng bất động tại chỗ, mặc hắn ta đánh tới. Mà tay hắn chỉ là tùy ý đỡ nhẹ, liền cầm nắm tay hắn ta.Nắm tay Đường Tử An bị bao lại, hắn đau đến trực tiếp hét lên.Đường Tứ Tứ ở bên cạnh nhìn thấy hết hồn, thấy đệ đệ mình chịu thiệt. Nàng cũng xông lên trước, kích động nói, "Cửu Thiên Tuế, ngài mau thả hắn đi. một tiểu hài tử như hắn thật sự cái gì cũng đều không hiểu. Đều do ta, là ta vẫn luôn nói bậy về ngài với hắn, hắn mới cho rằng ngài là tên bại hoại.""không, Nhị tỷ không cần cầu hắn. Cậu nói nam tử hán đại trượng phu phải dũng cảm gánh vác sai lầm của mình. Là ta tài không bằng người đánh không lại hắn, không thể làm phiền hà Nhị tỷ." Nắm tay Đường Tử An cơ hồ sắp bị Quân Cơ Lạc bóp nát, nhưng hắn vẫn cố cắn chặt răng, không hướng Quân Cơ Lạc cầu xin tha thứ, cũng không nguyện ý Đường Tứ Tứ vì hắn cúi đầu.Đường Tứ Tứ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép liếc hắn một cái, "Ngươi câm miệng cho ta! Cậu còn nói hảo hán không ăn thiệt trước mắt đâu, ngươi nghe lọt được sao? Ngươi iếp tục lắm miệng, chờ lần sau cậu vào kinh, ta sẽ bảo cậu hung hăng đánh mông ngươi."Đường Tử An mếu máo, khuôn mặt bánh bao đáng yêu lập tức xụ xuống, ủy khuất không dám nói thêm nữa.Quân Cơ Lạc nhếch môi nhợt nhạt cười, "Đường Nhị tiểu thư, nếu bản đốc không có nhớ lầm luật pháp Tiêu Quốc chúng ta. Người vô cớ tập kích mệnh quan triều đình, trượng hình hai trăm, giam cầm hai năm. Người vô cớ chửi bới nhục mạ mệnh quan triều đình, trượng hình tám mươi, giam cầm ba tháng. Đệ đệ của nàng vừa rồi tùy ý nhục mạ bản đốc, lại mưu đồ ám sát bản đốc, hai cái này cộng lại, tội này cũng không nhẹ à nha."Quân Cơ Lạc nói tới đây, cố ý tạm dừng, dùng ánh mắt nghiền ngẫm nhìn Đường Tứ Tứ, dường như muốn nói với nàng: đệ đệ của nàng phạm phải việc này, nàng là muốn giải quyết chung? Hay là muốn giải quyết riêng?Đường Tứ Tứ trong lòng đau xót, cắn răng nói, "Cửu Thiên Tuế, ngài nói đi. Chỉ cần ngài buông tha đệ đệ ta, yêu cầu của ngài ta sẽ tận lực phối hợp.”