Một đêm mưa to gió lớn, sấm sét giăng đầy trời. Ngoài điện Như Mai, Đường Tứ Tứ ôm thân thể nhi tử ba tuổi đã muốn lạnh như băng, quỳ hai canh giờ giữa trời mưa, nàng đang chờ đợi cánh cửa đang đóng chặt kia mở ra, chờ đợi cửa điện xuất hiện bóng hình nam nhân mà nàng đã yêu suốt năm năm trời. Nha hoàn hồi môn Thanh Nhi một bên che ô cho nàng, thương tâm khóc khuyên nhủ "Nương nương, chúng ta vẫn nên trở về đi. Hiện nay Vân phi nương nương là người được sủng ái nhất trong cung, Hoàng thượng ngài..." Thanh Nhi nghẹn ngào nói tới đây, đột nhiên cửa điện luôn đóng chặt lại mở ra. Hi vọng trong mắt Đường Tứ Tứ sáng lên, nhanh chóng ngẩng đầu, nhìn người phía sau cửa đang đi ra, ánh sáng hi vọng cũng theo đó mà từ từ ảm đạm. Trong mưa to, một lão thái giám miễn cưỡng từ điện Như Mai đi ra, đó là thái giám tổng quản bên người Hoàng đế, hắn họ Lương. Lão ta bước đến trước mặt Đường Tứ Tứ, dùng ánh mắt kinh thường cùng trào phúng vui sướng khi thấy người gặp họa mà nhìn Đường Tứ Tứ cùng Thanh…
Chương 78-1: Kỹ năng thứ tư của Cửu Thiên Tuế!!
Độc Thê Của Hoạn Quan Có ThaiTác giả: Yên Vĩ HồTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngMột đêm mưa to gió lớn, sấm sét giăng đầy trời. Ngoài điện Như Mai, Đường Tứ Tứ ôm thân thể nhi tử ba tuổi đã muốn lạnh như băng, quỳ hai canh giờ giữa trời mưa, nàng đang chờ đợi cánh cửa đang đóng chặt kia mở ra, chờ đợi cửa điện xuất hiện bóng hình nam nhân mà nàng đã yêu suốt năm năm trời. Nha hoàn hồi môn Thanh Nhi một bên che ô cho nàng, thương tâm khóc khuyên nhủ "Nương nương, chúng ta vẫn nên trở về đi. Hiện nay Vân phi nương nương là người được sủng ái nhất trong cung, Hoàng thượng ngài..." Thanh Nhi nghẹn ngào nói tới đây, đột nhiên cửa điện luôn đóng chặt lại mở ra. Hi vọng trong mắt Đường Tứ Tứ sáng lên, nhanh chóng ngẩng đầu, nhìn người phía sau cửa đang đi ra, ánh sáng hi vọng cũng theo đó mà từ từ ảm đạm. Trong mưa to, một lão thái giám miễn cưỡng từ điện Như Mai đi ra, đó là thái giám tổng quản bên người Hoàng đế, hắn họ Lương. Lão ta bước đến trước mặt Đường Tứ Tứ, dùng ánh mắt kinh thường cùng trào phúng vui sướng khi thấy người gặp họa mà nhìn Đường Tứ Tứ cùng Thanh… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: Tiểu DiĐường Vân Nhiễm một mực yên lặng không nói gì nhìn đủ loại phát sinh đêm nay, trong lòng vui sướng nói không nên lời. Ả ta bước nhẹ nhàng, đi đến trước mặt Đường Trọng Nguyên, ôn nhu khuyên giải an ủi nói: "Phụ thân, đừng khổ sở. Ở trong lòng nữ nhi, người mới là trời của Đường gia chúng ta. Nếu Đường gia này không có người...""Cút! Ngươi cũng không phải cái thứ gì tốt! Nếu không phải di nương không biết xấu hổ kia của ngươi, ta sẽ biến thành bộ dáng hiện tại này sao?" Đường Trọng Nguyên cầm lên ly trà trong tay Hương di nương hướng Đường Vân Nhiễm ném qua.Đôi mắt Đường Vân Nhiễm chợt lóe, khi chỉ mành treo chuông, lôi người đứng bên cạnh ả là Tiểu Đào Nhi, che ở trước mặt của ả ta. "A!" Tiểu Đào Nhi bị nước sôi nóng bỏng hất vào thét ra tiếng chói tai.Đường Vân Nhiễm bởi vì tránh thoát một kiếp này, khóe miệng hơi hơi buông lỏng, nhưng khi nhìn lại Đường Trọng Nguyên, trong ánh mắt nhịn không được mang theo thâm độc. Ngày nào đó, khi ả đăng cơ làm đế hậu, nhất định phải đạp lên thi thể Đường Trọng Nguyên.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Tiểu Di
Đường Vân Nhiễm một mực yên lặng không nói gì nhìn đủ loại phát sinh đêm nay, trong lòng vui sướng nói không nên lời. Ả ta bước nhẹ nhàng, đi đến trước mặt Đường Trọng Nguyên, ôn nhu khuyên giải an ủi nói: "Phụ thân, đừng khổ sở. Ở trong lòng nữ nhi, người mới là trời của Đường gia chúng ta. Nếu Đường gia này không có người..."
"Cút! Ngươi cũng không phải cái thứ gì tốt! Nếu không phải di nương không biết xấu hổ kia của ngươi, ta sẽ biến thành bộ dáng hiện tại này sao?" Đường Trọng Nguyên cầm lên ly trà trong tay Hương di nương hướng Đường Vân Nhiễm ném qua.
Đôi mắt Đường Vân Nhiễm chợt lóe, khi chỉ mành treo chuông, lôi người đứng bên cạnh ả là Tiểu Đào Nhi, che ở trước mặt của ả ta. "A!" Tiểu Đào Nhi bị nước sôi nóng bỏng hất vào thét ra tiếng chói tai.
Đường Vân Nhiễm bởi vì tránh thoát một kiếp này, khóe miệng hơi hơi buông lỏng, nhưng khi nhìn lại Đường Trọng Nguyên, trong ánh mắt nhịn không được mang theo thâm độc. Ngày nào đó, khi ả đăng cơ làm đế hậu, nhất định phải đạp lên thi thể Đường Trọng Nguyên.
Độc Thê Của Hoạn Quan Có ThaiTác giả: Yên Vĩ HồTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngMột đêm mưa to gió lớn, sấm sét giăng đầy trời. Ngoài điện Như Mai, Đường Tứ Tứ ôm thân thể nhi tử ba tuổi đã muốn lạnh như băng, quỳ hai canh giờ giữa trời mưa, nàng đang chờ đợi cánh cửa đang đóng chặt kia mở ra, chờ đợi cửa điện xuất hiện bóng hình nam nhân mà nàng đã yêu suốt năm năm trời. Nha hoàn hồi môn Thanh Nhi một bên che ô cho nàng, thương tâm khóc khuyên nhủ "Nương nương, chúng ta vẫn nên trở về đi. Hiện nay Vân phi nương nương là người được sủng ái nhất trong cung, Hoàng thượng ngài..." Thanh Nhi nghẹn ngào nói tới đây, đột nhiên cửa điện luôn đóng chặt lại mở ra. Hi vọng trong mắt Đường Tứ Tứ sáng lên, nhanh chóng ngẩng đầu, nhìn người phía sau cửa đang đi ra, ánh sáng hi vọng cũng theo đó mà từ từ ảm đạm. Trong mưa to, một lão thái giám miễn cưỡng từ điện Như Mai đi ra, đó là thái giám tổng quản bên người Hoàng đế, hắn họ Lương. Lão ta bước đến trước mặt Đường Tứ Tứ, dùng ánh mắt kinh thường cùng trào phúng vui sướng khi thấy người gặp họa mà nhìn Đường Tứ Tứ cùng Thanh… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: Tiểu DiĐường Vân Nhiễm một mực yên lặng không nói gì nhìn đủ loại phát sinh đêm nay, trong lòng vui sướng nói không nên lời. Ả ta bước nhẹ nhàng, đi đến trước mặt Đường Trọng Nguyên, ôn nhu khuyên giải an ủi nói: "Phụ thân, đừng khổ sở. Ở trong lòng nữ nhi, người mới là trời của Đường gia chúng ta. Nếu Đường gia này không có người...""Cút! Ngươi cũng không phải cái thứ gì tốt! Nếu không phải di nương không biết xấu hổ kia của ngươi, ta sẽ biến thành bộ dáng hiện tại này sao?" Đường Trọng Nguyên cầm lên ly trà trong tay Hương di nương hướng Đường Vân Nhiễm ném qua.Đôi mắt Đường Vân Nhiễm chợt lóe, khi chỉ mành treo chuông, lôi người đứng bên cạnh ả là Tiểu Đào Nhi, che ở trước mặt của ả ta. "A!" Tiểu Đào Nhi bị nước sôi nóng bỏng hất vào thét ra tiếng chói tai.Đường Vân Nhiễm bởi vì tránh thoát một kiếp này, khóe miệng hơi hơi buông lỏng, nhưng khi nhìn lại Đường Trọng Nguyên, trong ánh mắt nhịn không được mang theo thâm độc. Ngày nào đó, khi ả đăng cơ làm đế hậu, nhất định phải đạp lên thi thể Đường Trọng Nguyên.