Chạng vạng, Đường Ân đứng ở cổng trường đại học Ngoại ngữ thành phố Giang, đưa mắt nhìn về phía đám người như đang tìm cái gì đó. Trong tay anh cầm một bó hoa hồng xinh đẹp ướt át khiến rất nhiều sinh viên đưa mắt nhìn sang, nhưng khi những người này nhìn thấy quần áo khá giản dị trên người Đường Ân thì lập tức châm chọc quay đầu đi, vẻ mặt khinh thường. Trong mắt bọn họ, người như thế chính là một tên nghèo rớt mồng tơi, tuy trong tay cầm hoa tươi nhưng cũng không thể thay đổi bản chất nghèo kiết xác của anh. Đường Ân không quan tâm đến những thứ này, chỉ lo nhìn vào đám người, nhưng không hề nhìn thấy bóng dáng quen thuộc kia. Vì ngày Quốc tế Phụ nữ lần này, Đường Ân có thể nói là đã nghĩ hết cách, mua một mặt dây chuyền vàng gần như tiêu sạch hết tất cả tiền làm công kiếm được tháng này, chỉ vì có được một nụ cười khẳng định. Chỉ cần có thể khiến cô ấy cười vui vẻ, anh cảm thấy làm gì cũng đáng. Đám người dần tản đi, Đường Ân khẽ nhíu mày, người anh muốn tìm vẫn chưa xuất hiện,…
Chương 186: Đạp phát chết tươi
Ta Đây Trời Sinh Tính Ngông CuồngTác giả: Cửu KinhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhChạng vạng, Đường Ân đứng ở cổng trường đại học Ngoại ngữ thành phố Giang, đưa mắt nhìn về phía đám người như đang tìm cái gì đó. Trong tay anh cầm một bó hoa hồng xinh đẹp ướt át khiến rất nhiều sinh viên đưa mắt nhìn sang, nhưng khi những người này nhìn thấy quần áo khá giản dị trên người Đường Ân thì lập tức châm chọc quay đầu đi, vẻ mặt khinh thường. Trong mắt bọn họ, người như thế chính là một tên nghèo rớt mồng tơi, tuy trong tay cầm hoa tươi nhưng cũng không thể thay đổi bản chất nghèo kiết xác của anh. Đường Ân không quan tâm đến những thứ này, chỉ lo nhìn vào đám người, nhưng không hề nhìn thấy bóng dáng quen thuộc kia. Vì ngày Quốc tế Phụ nữ lần này, Đường Ân có thể nói là đã nghĩ hết cách, mua một mặt dây chuyền vàng gần như tiêu sạch hết tất cả tiền làm công kiếm được tháng này, chỉ vì có được một nụ cười khẳng định. Chỉ cần có thể khiến cô ấy cười vui vẻ, anh cảm thấy làm gì cũng đáng. Đám người dần tản đi, Đường Ân khẽ nhíu mày, người anh muốn tìm vẫn chưa xuất hiện,… Sắc mặt Hạt Tử thay đổi, vội vàng đưa tay ngăn con dao lại.Lưỡi dao cắt ngang ngón tay, vẫn đâm thẳng vào bụng anh ta, tuy không sâu lắm nhưng vẫn khiến vết thương của anh ta trở nên nặng nề hơn,Rất nhiều người dân cũng xông lên quyền đấm cước đá với Hạt Tử và mười mấy đàn em này."Các người chết chắc rồi... Hạt Tử tôi mà chết, tất cả các người cũng phải chôn cùng!" Hạt Tử hung tợn nói, vẻ mặt khát máu."Ai dám giết tao?” Lý Ngạn Lâm thét to, rút con dao ra, sau đó lại dùng hết sức muốn đâm Hạt Tử lần nữa.Nếu lần này con dao đâm trúng, chắc chắn Hạt Tử sẽ phải chết."Ai dám giết tao? Ai có thể giết tao hả?” Lý Ngạn Lâm đã phát điên rồi, giơ dao muốn đầm mạnh xuống.Ầm...Lúc này, bên ngoài trạch viện đột nhiên bị xe tông vào.Đa số các thôn dân còn đang đuổi đánh mấy người Hạt Tử, bị vách tường đột nhiên đổ sập làm sợ tới vội vàng lùi về sau hai bướcHai chiếc Hummer dừng lại trong sân, mười mấy người nhảy xuống từ bên trên.Trong tay mười mấy người này đều xách theo vũ khí, nét mặt cực kỳ u ám.Đường Ân xuống xe đầu tiên, đưa mắt nhìn một vòng xung quanh, nét mặt cực kỳ nặng nề.“Cậu chủ.” Hạt Tử kêu lên một tiếng, cuối cùng trong mắt cũng hiện lên ý cười thê lương, sau đó ngã người về phía sau.Đường An lập tức tiến lên đỡ lấy anh ta, hốc mắt đã ửng đỏ: "Đừng chết, cậu chủ còn muốn dẫn anh theo, cùng nhau gầy dựng giang sơn to lớn, cùng nhau ngắm nhìn thế giới này.”Hạt Tử nở nụ cười rất thê lương. "Đừng chết!” Đường Ân nghiến răng, trái tim như sắp vỡ ra.
Sắc mặt Hạt Tử thay đổi, vội vàng đưa tay ngăn con dao lại.
Lưỡi dao cắt ngang ngón tay, vẫn đâm thẳng vào bụng anh ta, tuy không sâu lắm nhưng vẫn khiến vết thương của anh ta trở nên nặng nề hơn,
Rất nhiều người dân cũng xông lên quyền đấm cước đá với Hạt Tử và mười mấy đàn em này.
"Các người chết chắc rồi... Hạt Tử tôi mà chết, tất cả các người cũng phải chôn cùng!" Hạt Tử hung tợn nói, vẻ mặt khát máu.
"Ai dám giết tao?” Lý Ngạn Lâm thét to, rút con dao ra, sau đó lại dùng hết sức muốn đâm Hạt Tử lần nữa.
Nếu lần này con dao đâm trúng, chắc chắn Hạt Tử sẽ phải chết.
"Ai dám giết tao? Ai có thể giết tao hả?” Lý Ngạn Lâm đã phát điên rồi, giơ dao muốn đầm mạnh xuống.
Ầm...
Lúc này, bên ngoài trạch viện đột nhiên bị xe tông vào.
Đa số các thôn dân còn đang đuổi đánh mấy người Hạt Tử, bị vách tường đột nhiên đổ sập làm sợ tới vội vàng lùi về sau hai bước
Hai chiếc Hummer dừng lại trong sân, mười mấy người nhảy xuống từ bên trên.
Trong tay mười mấy người này đều xách theo vũ khí, nét mặt cực kỳ u ám.
Đường Ân xuống xe đầu tiên, đưa mắt nhìn một vòng xung quanh, nét mặt cực kỳ nặng nề.
“Cậu chủ.” Hạt Tử kêu lên một tiếng, cuối cùng trong mắt cũng hiện lên ý cười thê lương, sau đó ngã người về phía sau.
Đường An lập tức tiến lên đỡ lấy anh ta, hốc mắt đã ửng đỏ: "Đừng chết, cậu chủ còn muốn dẫn anh theo, cùng nhau gầy dựng giang sơn to lớn, cùng nhau ngắm nhìn thế giới này.”
Hạt Tử nở nụ cười rất thê lương. "Đừng chết!” Đường Ân nghiến răng, trái tim như sắp vỡ ra.
Ta Đây Trời Sinh Tính Ngông CuồngTác giả: Cửu KinhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhChạng vạng, Đường Ân đứng ở cổng trường đại học Ngoại ngữ thành phố Giang, đưa mắt nhìn về phía đám người như đang tìm cái gì đó. Trong tay anh cầm một bó hoa hồng xinh đẹp ướt át khiến rất nhiều sinh viên đưa mắt nhìn sang, nhưng khi những người này nhìn thấy quần áo khá giản dị trên người Đường Ân thì lập tức châm chọc quay đầu đi, vẻ mặt khinh thường. Trong mắt bọn họ, người như thế chính là một tên nghèo rớt mồng tơi, tuy trong tay cầm hoa tươi nhưng cũng không thể thay đổi bản chất nghèo kiết xác của anh. Đường Ân không quan tâm đến những thứ này, chỉ lo nhìn vào đám người, nhưng không hề nhìn thấy bóng dáng quen thuộc kia. Vì ngày Quốc tế Phụ nữ lần này, Đường Ân có thể nói là đã nghĩ hết cách, mua một mặt dây chuyền vàng gần như tiêu sạch hết tất cả tiền làm công kiếm được tháng này, chỉ vì có được một nụ cười khẳng định. Chỉ cần có thể khiến cô ấy cười vui vẻ, anh cảm thấy làm gì cũng đáng. Đám người dần tản đi, Đường Ân khẽ nhíu mày, người anh muốn tìm vẫn chưa xuất hiện,… Sắc mặt Hạt Tử thay đổi, vội vàng đưa tay ngăn con dao lại.Lưỡi dao cắt ngang ngón tay, vẫn đâm thẳng vào bụng anh ta, tuy không sâu lắm nhưng vẫn khiến vết thương của anh ta trở nên nặng nề hơn,Rất nhiều người dân cũng xông lên quyền đấm cước đá với Hạt Tử và mười mấy đàn em này."Các người chết chắc rồi... Hạt Tử tôi mà chết, tất cả các người cũng phải chôn cùng!" Hạt Tử hung tợn nói, vẻ mặt khát máu."Ai dám giết tao?” Lý Ngạn Lâm thét to, rút con dao ra, sau đó lại dùng hết sức muốn đâm Hạt Tử lần nữa.Nếu lần này con dao đâm trúng, chắc chắn Hạt Tử sẽ phải chết."Ai dám giết tao? Ai có thể giết tao hả?” Lý Ngạn Lâm đã phát điên rồi, giơ dao muốn đầm mạnh xuống.Ầm...Lúc này, bên ngoài trạch viện đột nhiên bị xe tông vào.Đa số các thôn dân còn đang đuổi đánh mấy người Hạt Tử, bị vách tường đột nhiên đổ sập làm sợ tới vội vàng lùi về sau hai bướcHai chiếc Hummer dừng lại trong sân, mười mấy người nhảy xuống từ bên trên.Trong tay mười mấy người này đều xách theo vũ khí, nét mặt cực kỳ u ám.Đường Ân xuống xe đầu tiên, đưa mắt nhìn một vòng xung quanh, nét mặt cực kỳ nặng nề.“Cậu chủ.” Hạt Tử kêu lên một tiếng, cuối cùng trong mắt cũng hiện lên ý cười thê lương, sau đó ngã người về phía sau.Đường An lập tức tiến lên đỡ lấy anh ta, hốc mắt đã ửng đỏ: "Đừng chết, cậu chủ còn muốn dẫn anh theo, cùng nhau gầy dựng giang sơn to lớn, cùng nhau ngắm nhìn thế giới này.”Hạt Tử nở nụ cười rất thê lương. "Đừng chết!” Đường Ân nghiến răng, trái tim như sắp vỡ ra.