An Mật chết rồi. Đường Thi sững sờ ngồi bên giường nhìn chằm chằm vào tờ thỏa thuận ly hôn mà Bạc Dạ ném cho cô, cô chỉ cảm thấy toàn thân lạnh đến phát run. Một giờ trước, anh bóp cổ cô và hỏi: “Có phải An Mật là do cô đẩy xuống lầu không?” Một giờ sau, anh gọi luật sư đến soạn bản thỏa thuận ly hôn và ném hợp đồng vào người cô: “Đường Thi, cả đời này cô nợ cô ấy hai mạng sống!” Đúng vậy, là hai mạng sống. An Mật đang mang thai và là con của Bạc Dạ. Đường Thi là ai? Cô là người vợ danh chính ngôn thuận của anh, nhưng đó cũng chỉ là một trò đùa. Cô nhìn Bạc Dạ với đôi mắt đỏ hoe và cơ thể đang không ngừng run rẩy: “Không phải em đẩy cô ấy xuống, anh còn muốn em phải nói điều đó bao nhiêu lần nữa!” Bạc Dạ không nghe, anh cứ nhìn cô một cách tàn nhẫn như vậy, như thể đang nhìn một màn hài kịch vậy: “Cô nghĩ rằng bây giờ giải thích có tác dụng sao?” Vô dụng, đã quá muộn rồi! Bạc Dạ cho rằng là cô làm, thì chính là cô làm! Cho dù cô có giải thích như thế nào, thì đều không thể bãng một…
Chương 643
Ba Của Bảo Bảo Là Tổng Tài Khó Đối PhóTác giả: Tiểu ThiênTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhAn Mật chết rồi. Đường Thi sững sờ ngồi bên giường nhìn chằm chằm vào tờ thỏa thuận ly hôn mà Bạc Dạ ném cho cô, cô chỉ cảm thấy toàn thân lạnh đến phát run. Một giờ trước, anh bóp cổ cô và hỏi: “Có phải An Mật là do cô đẩy xuống lầu không?” Một giờ sau, anh gọi luật sư đến soạn bản thỏa thuận ly hôn và ném hợp đồng vào người cô: “Đường Thi, cả đời này cô nợ cô ấy hai mạng sống!” Đúng vậy, là hai mạng sống. An Mật đang mang thai và là con của Bạc Dạ. Đường Thi là ai? Cô là người vợ danh chính ngôn thuận của anh, nhưng đó cũng chỉ là một trò đùa. Cô nhìn Bạc Dạ với đôi mắt đỏ hoe và cơ thể đang không ngừng run rẩy: “Không phải em đẩy cô ấy xuống, anh còn muốn em phải nói điều đó bao nhiêu lần nữa!” Bạc Dạ không nghe, anh cứ nhìn cô một cách tàn nhẫn như vậy, như thể đang nhìn một màn hài kịch vậy: “Cô nghĩ rằng bây giờ giải thích có tác dụng sao?” Vô dụng, đã quá muộn rồi! Bạc Dạ cho rằng là cô làm, thì chính là cô làm! Cho dù cô có giải thích như thế nào, thì đều không thể bãng một… Bạc Dạ cúi đầu: “Ừ. Tôi biết có lẽ trước kia đã khiến em bị ám ảnh, khiến em rất kháng cự tôi. Nhưng bây giờ em đồng ý cho tôi đứng bên cạnh em, tôi đã thỏa mãn rồi. Trước mắt tôi không mong chờ quá nhiều, cứ thế là được rồi.”Đường Thi hơi kinh ngạc. Bạc Dạ đứng cách đó không xa cũng không gần, dáng người cao lớn, cái bóng của anh đổ trên người cô.Suối phun nước sau lưng họ theo tiếng nhạc cao lên mà cũng tăng lượng nước, hơn nữa còn biến thành hình dạng xinh đẹp, bọt nước mát lạnh rơi xuống hồ, văng xuống mặt đất chiếu ánh đèn đường, cảnh tượng vô cùng đẹp đẽ.Có thợ nhiếp ảnh nước ngoài đi ngang qua, thấy họ đứng nhìn nhau nên nhất thời có linh cảm ấn nút chụp ảnh, sau đó liên tục cảm khái rồi rời đi, đương sự hoàn toàn không biết cảnh tượng này đã bị ống kính lưu giữ, về sau trở thành gương mặt mà cả đời Đường Thi cũng không thể đổi lại.Khi đó họ chỉ nhìn nhau một lát rồi không hẹn mà cùng yên lặng dời tầm mắt, không hiểu sao lại cảm thấy không nên tiếp tục nhìn chăm chú, bởi vì họ đã không phải họ của trước kia, đôi mắt chứa đựng quá nhiều… Sức nặng không thể gánh vác.Đường Thi nhìn điện thoại, sau đó đứng dậy trước, sửa sang lại kiểu tóc: “Ừm, vậy thì lại lần nữa cảm ơn anh vì hôm nay đã ra tay. Khương Thích đã nói là sẽ đến tìm tôi, tôi đi đón cô ấy.”“Khoan đã.” Bạc Dạ kêu cô: “Ừ thì… Khương Thích có thư mời không?”Đường Thi lại không nghĩ tới chuyện này: “Hình như không có.”“Liên hoan phim được tổ chức theo chế độ khách mời.”Bạc Dạ nhíu mày: “Đi theo tôi, tôi dẫn em đi đón họ vào.” Không thì có lẽ bảo vệ cửa sẽ không chịu cho vào.Đường Thi cũng không từ chối mà đi theo Bạc Dạ xuyên qua đám đông. Vừa bước vào hội trường, bên cạnh có vô số người lướt qua, vô số gương mặt xa lạ, giống như đắm trong trong dòng người. Mọi người đều đi về phía trước, chỉ có cô đi ngược chiều với họ.Nhìn bóng lưng Bạc Dạ, Đường Thi bỗng không nhịn được đỏ vành mắt. Bạc Dạ lại không phát hiện sự khác thường của cô, nhìn cô rồi hỏi: “Bạn em đi từ lối vào này sao?”“Ừ.” Đường Thi nhìn chung quanh: “Cô ấy nói là cửa A.”“Vậy thì là nơi này.” Bạc Dạ kêu Đường Thi tiến lên.Cửa A rất đông người, Đường Thi bị người khác chạm vào nên hơi lảo đảo, Bạc Dạ phản xạ giữ lấy cô, cô bị anh giữ chặt.Khoảnh khắc ấy, Đường Thi cảm thấy trái tim nóng bỏng.“Thi Thi!” Hình như có giọng nói kêu mình ngoài cửa, Đường Thi ngẩng đầu lên thì thấy Khương Thích đang vẫy tay gọi mình, bên cạnh là Hàn Nhượng mặc tây trang, trai tài gái sắc rất xứng đôi.Hôm nay tạo hình của Khương Thích như nữ ca sĩ nhạc rock, môi đỏ váy da đen, rất là tiêu sái. Lúc họ muốn đi vào thì bị bảo vệ chặn lại: “Cô ơi, mời cô đưa ra thư mời.”Khương Thích ngẩn người, không ngờ còn phải có thứ này. Cô đang nghĩ cách trà trộn vào trong thì có người lại gần: “Họ là khách mời chính của chong ta, không có thư mời mà được ghi tên sẵn.” Không ngờ lại là Bạc Dạ.Khương Thích chớp mắt, thấy Đường Thi đi theo Bạc Dạ ra đây nên rất kinh ngạc. Nhân viên bảo vệ thấy là Bạc Dạ nên không hề nghi ngờ, ai mà chẳng biết Bạc Dạ? Họ lập tức cho Khương Thích đi vào: “Làm phiền cô, mời cô vào.”
Bạc Dạ cúi đầu: “Ừ. Tôi biết có lẽ trước kia đã khiến em bị ám ảnh, khiến em rất kháng cự tôi. Nhưng bây giờ em đồng ý cho tôi đứng bên cạnh em, tôi đã thỏa mãn rồi. Trước mắt tôi không mong chờ quá nhiều, cứ thế là được rồi.”
Đường Thi hơi kinh ngạc. Bạc Dạ đứng cách đó không xa cũng không gần, dáng người cao lớn, cái bóng của anh đổ trên người cô.
Suối phun nước sau lưng họ theo tiếng nhạc cao lên mà cũng tăng lượng nước, hơn nữa còn biến thành hình dạng xinh đẹp, bọt nước mát lạnh rơi xuống hồ, văng xuống mặt đất chiếu ánh đèn đường, cảnh tượng vô cùng đẹp đẽ.
Có thợ nhiếp ảnh nước ngoài đi ngang qua, thấy họ đứng nhìn nhau nên nhất thời có linh cảm ấn nút chụp ảnh, sau đó liên tục cảm khái rồi rời đi, đương sự hoàn toàn không biết cảnh tượng này đã bị ống kính lưu giữ, về sau trở thành gương mặt mà cả đời Đường Thi cũng không thể đổi lại.
Khi đó họ chỉ nhìn nhau một lát rồi không hẹn mà cùng yên lặng dời tầm mắt, không hiểu sao lại cảm thấy không nên tiếp tục nhìn chăm chú, bởi vì họ đã không phải họ của trước kia, đôi mắt chứa đựng quá nhiều… Sức nặng không thể gánh vác.
Đường Thi nhìn điện thoại, sau đó đứng dậy trước, sửa sang lại kiểu tóc: “Ừm, vậy thì lại lần nữa cảm ơn anh vì hôm nay đã ra tay. Khương Thích đã nói là sẽ đến tìm tôi, tôi đi đón cô ấy.”
“Khoan đã.” Bạc Dạ kêu cô: “Ừ thì… Khương Thích có thư mời không?”
Đường Thi lại không nghĩ tới chuyện này: “Hình như không có.”
“Liên hoan phim được tổ chức theo chế độ khách mời.”
Bạc Dạ nhíu mày: “Đi theo tôi, tôi dẫn em đi đón họ vào.” Không thì có lẽ bảo vệ cửa sẽ không chịu cho vào.
Đường Thi cũng không từ chối mà đi theo Bạc Dạ xuyên qua đám đông. Vừa bước vào hội trường, bên cạnh có vô số người lướt qua, vô số gương mặt xa lạ, giống như đắm trong trong dòng người. Mọi người đều đi về phía trước, chỉ có cô đi ngược chiều với họ.
Nhìn bóng lưng Bạc Dạ, Đường Thi bỗng không nhịn được đỏ vành mắt. Bạc Dạ lại không phát hiện sự khác thường của cô, nhìn cô rồi hỏi: “Bạn em đi từ lối vào này sao?”
“Ừ.” Đường Thi nhìn chung quanh: “Cô ấy nói là cửa A.”
“Vậy thì là nơi này.” Bạc Dạ kêu Đường Thi tiến lên.
Cửa A rất đông người, Đường Thi bị người khác chạm vào nên hơi lảo đảo, Bạc Dạ phản xạ giữ lấy cô, cô bị anh giữ chặt.
Khoảnh khắc ấy, Đường Thi cảm thấy trái tim nóng bỏng.
“Thi Thi!” Hình như có giọng nói kêu mình ngoài cửa, Đường Thi ngẩng đầu lên thì thấy Khương Thích đang vẫy tay gọi mình, bên cạnh là Hàn Nhượng mặc tây trang, trai tài gái sắc rất xứng đôi.
Hôm nay tạo hình của Khương Thích như nữ ca sĩ nhạc rock, môi đỏ váy da đen, rất là tiêu sái. Lúc họ muốn đi vào thì bị bảo vệ chặn lại: “Cô ơi, mời cô đưa ra thư mời.”
Khương Thích ngẩn người, không ngờ còn phải có thứ này. Cô đang nghĩ cách trà trộn vào trong thì có người lại gần: “Họ là khách mời chính của chong ta, không có thư mời mà được ghi tên sẵn.” Không ngờ lại là Bạc Dạ.
Khương Thích chớp mắt, thấy Đường Thi đi theo Bạc Dạ ra đây nên rất kinh ngạc. Nhân viên bảo vệ thấy là Bạc Dạ nên không hề nghi ngờ, ai mà chẳng biết Bạc Dạ? Họ lập tức cho Khương Thích đi vào: “Làm phiền cô, mời cô vào.”
Ba Của Bảo Bảo Là Tổng Tài Khó Đối PhóTác giả: Tiểu ThiênTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhAn Mật chết rồi. Đường Thi sững sờ ngồi bên giường nhìn chằm chằm vào tờ thỏa thuận ly hôn mà Bạc Dạ ném cho cô, cô chỉ cảm thấy toàn thân lạnh đến phát run. Một giờ trước, anh bóp cổ cô và hỏi: “Có phải An Mật là do cô đẩy xuống lầu không?” Một giờ sau, anh gọi luật sư đến soạn bản thỏa thuận ly hôn và ném hợp đồng vào người cô: “Đường Thi, cả đời này cô nợ cô ấy hai mạng sống!” Đúng vậy, là hai mạng sống. An Mật đang mang thai và là con của Bạc Dạ. Đường Thi là ai? Cô là người vợ danh chính ngôn thuận của anh, nhưng đó cũng chỉ là một trò đùa. Cô nhìn Bạc Dạ với đôi mắt đỏ hoe và cơ thể đang không ngừng run rẩy: “Không phải em đẩy cô ấy xuống, anh còn muốn em phải nói điều đó bao nhiêu lần nữa!” Bạc Dạ không nghe, anh cứ nhìn cô một cách tàn nhẫn như vậy, như thể đang nhìn một màn hài kịch vậy: “Cô nghĩ rằng bây giờ giải thích có tác dụng sao?” Vô dụng, đã quá muộn rồi! Bạc Dạ cho rằng là cô làm, thì chính là cô làm! Cho dù cô có giải thích như thế nào, thì đều không thể bãng một… Bạc Dạ cúi đầu: “Ừ. Tôi biết có lẽ trước kia đã khiến em bị ám ảnh, khiến em rất kháng cự tôi. Nhưng bây giờ em đồng ý cho tôi đứng bên cạnh em, tôi đã thỏa mãn rồi. Trước mắt tôi không mong chờ quá nhiều, cứ thế là được rồi.”Đường Thi hơi kinh ngạc. Bạc Dạ đứng cách đó không xa cũng không gần, dáng người cao lớn, cái bóng của anh đổ trên người cô.Suối phun nước sau lưng họ theo tiếng nhạc cao lên mà cũng tăng lượng nước, hơn nữa còn biến thành hình dạng xinh đẹp, bọt nước mát lạnh rơi xuống hồ, văng xuống mặt đất chiếu ánh đèn đường, cảnh tượng vô cùng đẹp đẽ.Có thợ nhiếp ảnh nước ngoài đi ngang qua, thấy họ đứng nhìn nhau nên nhất thời có linh cảm ấn nút chụp ảnh, sau đó liên tục cảm khái rồi rời đi, đương sự hoàn toàn không biết cảnh tượng này đã bị ống kính lưu giữ, về sau trở thành gương mặt mà cả đời Đường Thi cũng không thể đổi lại.Khi đó họ chỉ nhìn nhau một lát rồi không hẹn mà cùng yên lặng dời tầm mắt, không hiểu sao lại cảm thấy không nên tiếp tục nhìn chăm chú, bởi vì họ đã không phải họ của trước kia, đôi mắt chứa đựng quá nhiều… Sức nặng không thể gánh vác.Đường Thi nhìn điện thoại, sau đó đứng dậy trước, sửa sang lại kiểu tóc: “Ừm, vậy thì lại lần nữa cảm ơn anh vì hôm nay đã ra tay. Khương Thích đã nói là sẽ đến tìm tôi, tôi đi đón cô ấy.”“Khoan đã.” Bạc Dạ kêu cô: “Ừ thì… Khương Thích có thư mời không?”Đường Thi lại không nghĩ tới chuyện này: “Hình như không có.”“Liên hoan phim được tổ chức theo chế độ khách mời.”Bạc Dạ nhíu mày: “Đi theo tôi, tôi dẫn em đi đón họ vào.” Không thì có lẽ bảo vệ cửa sẽ không chịu cho vào.Đường Thi cũng không từ chối mà đi theo Bạc Dạ xuyên qua đám đông. Vừa bước vào hội trường, bên cạnh có vô số người lướt qua, vô số gương mặt xa lạ, giống như đắm trong trong dòng người. Mọi người đều đi về phía trước, chỉ có cô đi ngược chiều với họ.Nhìn bóng lưng Bạc Dạ, Đường Thi bỗng không nhịn được đỏ vành mắt. Bạc Dạ lại không phát hiện sự khác thường của cô, nhìn cô rồi hỏi: “Bạn em đi từ lối vào này sao?”“Ừ.” Đường Thi nhìn chung quanh: “Cô ấy nói là cửa A.”“Vậy thì là nơi này.” Bạc Dạ kêu Đường Thi tiến lên.Cửa A rất đông người, Đường Thi bị người khác chạm vào nên hơi lảo đảo, Bạc Dạ phản xạ giữ lấy cô, cô bị anh giữ chặt.Khoảnh khắc ấy, Đường Thi cảm thấy trái tim nóng bỏng.“Thi Thi!” Hình như có giọng nói kêu mình ngoài cửa, Đường Thi ngẩng đầu lên thì thấy Khương Thích đang vẫy tay gọi mình, bên cạnh là Hàn Nhượng mặc tây trang, trai tài gái sắc rất xứng đôi.Hôm nay tạo hình của Khương Thích như nữ ca sĩ nhạc rock, môi đỏ váy da đen, rất là tiêu sái. Lúc họ muốn đi vào thì bị bảo vệ chặn lại: “Cô ơi, mời cô đưa ra thư mời.”Khương Thích ngẩn người, không ngờ còn phải có thứ này. Cô đang nghĩ cách trà trộn vào trong thì có người lại gần: “Họ là khách mời chính của chong ta, không có thư mời mà được ghi tên sẵn.” Không ngờ lại là Bạc Dạ.Khương Thích chớp mắt, thấy Đường Thi đi theo Bạc Dạ ra đây nên rất kinh ngạc. Nhân viên bảo vệ thấy là Bạc Dạ nên không hề nghi ngờ, ai mà chẳng biết Bạc Dạ? Họ lập tức cho Khương Thích đi vào: “Làm phiền cô, mời cô vào.”