Tác giả:

An Mật chết rồi. Đường Thi sững sờ ngồi bên giường nhìn chằm chằm vào tờ thỏa thuận ly hôn mà Bạc Dạ ném cho cô, cô chỉ cảm thấy toàn thân lạnh đến phát run. Một giờ trước, anh bóp cổ cô và hỏi: “Có phải An Mật là do cô đẩy xuống lầu không?” Một giờ sau, anh gọi luật sư đến soạn bản thỏa thuận ly hôn và ném hợp đồng vào người cô: “Đường Thi, cả đời này cô nợ cô ấy hai mạng sống!” Đúng vậy, là hai mạng sống. An Mật đang mang thai và là con của Bạc Dạ. Đường Thi là ai? Cô là người vợ danh chính ngôn thuận của anh, nhưng đó cũng chỉ là một trò đùa. Cô nhìn Bạc Dạ với đôi mắt đỏ hoe và cơ thể đang không ngừng run rẩy: “Không phải em đẩy cô ấy xuống, anh còn muốn em phải nói điều đó bao nhiêu lần nữa!” Bạc Dạ không nghe, anh cứ nhìn cô một cách tàn nhẫn như vậy, như thể đang nhìn một màn hài kịch vậy: “Cô nghĩ rằng bây giờ giải thích có tác dụng sao?” Vô dụng, đã quá muộn rồi! Bạc Dạ cho rằng là cô làm, thì chính là cô làm! Cho dù cô có giải thích như thế nào, thì đều không thể bãng một…

Chương 654

Ba Của Bảo Bảo Là Tổng Tài Khó Đối PhóTác giả: Tiểu ThiênTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhAn Mật chết rồi. Đường Thi sững sờ ngồi bên giường nhìn chằm chằm vào tờ thỏa thuận ly hôn mà Bạc Dạ ném cho cô, cô chỉ cảm thấy toàn thân lạnh đến phát run. Một giờ trước, anh bóp cổ cô và hỏi: “Có phải An Mật là do cô đẩy xuống lầu không?” Một giờ sau, anh gọi luật sư đến soạn bản thỏa thuận ly hôn và ném hợp đồng vào người cô: “Đường Thi, cả đời này cô nợ cô ấy hai mạng sống!” Đúng vậy, là hai mạng sống. An Mật đang mang thai và là con của Bạc Dạ. Đường Thi là ai? Cô là người vợ danh chính ngôn thuận của anh, nhưng đó cũng chỉ là một trò đùa. Cô nhìn Bạc Dạ với đôi mắt đỏ hoe và cơ thể đang không ngừng run rẩy: “Không phải em đẩy cô ấy xuống, anh còn muốn em phải nói điều đó bao nhiêu lần nữa!” Bạc Dạ không nghe, anh cứ nhìn cô một cách tàn nhẫn như vậy, như thể đang nhìn một màn hài kịch vậy: “Cô nghĩ rằng bây giờ giải thích có tác dụng sao?” Vô dụng, đã quá muộn rồi! Bạc Dạ cho rằng là cô làm, thì chính là cô làm! Cho dù cô có giải thích như thế nào, thì đều không thể bãng một… Bên này mấy người còn đang may mắn vì Đường Thi gặp đại nạn mà không chết, một người đàn ông cao lớn đi ra từ trong nhà, lúc mỉm cười ánh mắt híp lại, rất có cảm giác xấu bụng.Thấy anh ta đi ra, Đường Thi giới thiệu: “Vinh Nam, đây là… Đây là một người bạn của tôi..”Đường Thi lắp bắp một chút rồi lại nói: “Bạc Dạ, đây là anh Vinh Nam, bạn của Vưu Kim. Ừm.. Các anh có muốn vào nhà ngồi một lát không?” Dù gì Bạc Dạ cũng chạy tới từ xa.Vinh Nam híp mắt, cứ cảm thấy Bạc Dạ không phải là nhân vật đơn giản, cái tên này cũng như sấm bên tai. Anh ta thường nghe nói về huyền thoại Bạc Dạ ở Hải Thành, một nhân vật hô mưa gọi gió, mánh khóe thông thiên, chẳng qua vẫn chưa từng gặp mặt. Bây giờ được gặp, khí thế quả thực là không thể khinh thường.Vinh Nam cười vươn tay: “Thì ra là cậu Dạ. Kính ngưỡng đã lâu.”Bạc Dạ cau mày, người đàn ông này lại gần khiến anh cảm thấy nguy hiểm. Không vì gì khác, chỉ riêng cảm giác như dã thú này đã khiến anh không thể không cảnh giác.Giữa hai người đàn ông mà càng giống nhau thì càng nhằm vào nhau. Nhưng Bạc Dạ suy nghĩ đã lâu, thậm chí còn suy nghĩ cả những thói quen trước kia mà vẫn không nghĩ ra người tên là Vinh Nam này có lai lịch như thế nào. Chẳng lẽ nằm trong hồi ức bị anh lãng quên?Mặc dù Bạc Dạ đa nghi, nhưng vẫn đi theo Đường Thi vào nhà. Vào nhà mới phát hiện nhóm Khương Thích đang vừa uống rượu vang vừa đánh bài, bên cạnh còn có một đống giấy chơi đại phú ông, không khí vô cùng náo nhiệt.Lâm Từ và Bạc Dạ lập tức cảm thấy họ lo lắng chạy tới đây như hai thằng ngốc, người ta đang vui vẻ chơi đấu địa chủ, họ lại cuống cuồng như kiến bò trên chảo nóng.Đường Thi áy náy cười: “Xin lỗi, để anh từ xa…”“Không sao.” Bạc Dạ thở phào nhẹ nhõm: “Chỉ cần xác nhận em không xảy ra việc gì là được rồi.” Bất kể xa bao nhiêu cũng đáng giá.Nghe vậy, Vinh Nam nhìn anh, sau đó nở nụ cười đầy ẩn ý. Vưu Kim kêu họ mau tới đây, thấy Bạc Dạ không khỏi sửng sốt. “Trời đất! Bạc Dạ?”Mình bị hoa mắt hay sao vậy? Sao Bạc Dạ ở Hải Thành lại luôn xuất hiện ở Bạch Thành?Bạc Dạ nói: “Chào buổi tối.”Những người còn lại đều như thấy ma. Đường Thi đành phải kể lại mọi chuyện. Nghe xong, mọi người đều che miệng. Khắc Lý Tư lập tức mở TV lên rồi đổi kênh, quả nhiên mấy kênh thời sự đang nói về vụ án máy bay gặp tai nạn vào đêm khuya, số hiệu của chuyến bay vừa lúc là chuyến bay của Đường Thi.Bây giờ người nên gặp nạn cùng các hành khách khác lại nguyên vẹn đứng trước mặt họ, Khương Thích kêu lên: “Cậu ăn gì mà may mắn quá vậy, đúng là nhặt được một cái mạng… Ngẫm lại cũng thấy sợ nữa..”Đúng vậy, nếu lúc ấy Đường Thi thật sự đi lên thì bây giờ có lẽ Bạc Dạ đã điên mất rồi. May mà không có, ông trời phù hộ.Vinh Nam ngồi xuống, cười hỏi một câu: “Mọi người thấy thế nào về vụ tai nạn máy bay này?” Người đàn ông này luôn hỏi về những đề tài rất nghiêm túc một cách lơ đãng.Khương Thích nhìn anh ta: “Ông chủ Nam có lời muốn nói à?”“Không có, chẳng qua chỉ là phỏng đoán của tôi.” Vinh Nam cười nói: “Chỉ muốn hỏi xem các cô nghĩ gì về tình hình an ninh của nước chúng ta.”Quốc gia của Bạch Thành theo thể chế tổng thống, nghe nói tổng thống trẻ tuổi năng lực cao, nhưng thần bí khó lường, chưa từng có ai thấy mặt. Họ vẫn là dân thường, không suy nghĩ nhiều về chuyện của thủ trưởng tối cao.Nghe Vinh Nam hỏi vậy, mọi người bắt đầu tám chuyện: “Nghe nói ngài tổng thống của chúng ta rất lợi hại?”

Bên này mấy người còn đang may mắn vì Đường Thi gặp đại nạn mà không chết, một người đàn ông cao lớn đi ra từ trong nhà, lúc mỉm cười ánh mắt híp lại, rất có cảm giác xấu bụng.

Thấy anh ta đi ra, Đường Thi giới thiệu: “Vinh Nam, đây là… Đây là một người bạn của tôi..”

Đường Thi lắp bắp một chút rồi lại nói: “Bạc Dạ, đây là anh Vinh Nam, bạn của Vưu Kim. Ừm.. Các anh có muốn vào nhà ngồi một lát không?” Dù gì Bạc Dạ cũng chạy tới từ xa.

Vinh Nam híp mắt, cứ cảm thấy Bạc Dạ không phải là nhân vật đơn giản, cái tên này cũng như sấm bên tai. Anh ta thường nghe nói về huyền thoại Bạc Dạ ở Hải Thành, một nhân vật hô mưa gọi gió, mánh khóe thông thiên, chẳng qua vẫn chưa từng gặp mặt. Bây giờ được gặp, khí thế quả thực là không thể khinh thường.

Vinh Nam cười vươn tay: “Thì ra là cậu Dạ. Kính ngưỡng đã lâu.”

Bạc Dạ cau mày, người đàn ông này lại gần khiến anh cảm thấy nguy hiểm. Không vì gì khác, chỉ riêng cảm giác như dã thú này đã khiến anh không thể không cảnh giác.

Giữa hai người đàn ông mà càng giống nhau thì càng nhằm vào nhau. Nhưng Bạc Dạ suy nghĩ đã lâu, thậm chí còn suy nghĩ cả những thói quen trước kia mà vẫn không nghĩ ra người tên là Vinh Nam này có lai lịch như thế nào. Chẳng lẽ nằm trong hồi ức bị anh lãng quên?

Mặc dù Bạc Dạ đa nghi, nhưng vẫn đi theo Đường Thi vào nhà. Vào nhà mới phát hiện nhóm Khương Thích đang vừa uống rượu vang vừa đánh bài, bên cạnh còn có một đống giấy chơi đại phú ông, không khí vô cùng náo nhiệt.

Lâm Từ và Bạc Dạ lập tức cảm thấy họ lo lắng chạy tới đây như hai thằng ngốc, người ta đang vui vẻ chơi đấu địa chủ, họ lại cuống cuồng như kiến bò trên chảo nóng.

Đường Thi áy náy cười: “Xin lỗi, để anh từ xa…”

“Không sao.” Bạc Dạ thở phào nhẹ nhõm: “Chỉ cần xác nhận em không xảy ra việc gì là được rồi.” Bất kể xa bao nhiêu cũng đáng giá.

Nghe vậy, Vinh Nam nhìn anh, sau đó nở nụ cười đầy ẩn ý. Vưu Kim kêu họ mau tới đây, thấy Bạc Dạ không khỏi sửng sốt. “Trời đất! Bạc Dạ?”

Mình bị hoa mắt hay sao vậy? Sao Bạc Dạ ở Hải Thành lại luôn xuất hiện ở Bạch Thành?

Bạc Dạ nói: “Chào buổi tối.”

Những người còn lại đều như thấy ma. Đường Thi đành phải kể lại mọi chuyện. Nghe xong, mọi người đều che miệng. Khắc Lý Tư lập tức mở TV lên rồi đổi kênh, quả nhiên mấy kênh thời sự đang nói về vụ án máy bay gặp tai nạn vào đêm khuya, số hiệu của chuyến bay vừa lúc là chuyến bay của Đường Thi.

Bây giờ người nên gặp nạn cùng các hành khách khác lại nguyên vẹn đứng trước mặt họ, Khương Thích kêu lên: “Cậu ăn gì mà may mắn quá vậy, đúng là nhặt được một cái mạng… Ngẫm lại cũng thấy sợ nữa..”

Đúng vậy, nếu lúc ấy Đường Thi thật sự đi lên thì bây giờ có lẽ Bạc Dạ đã điên mất rồi. May mà không có, ông trời phù hộ.

Vinh Nam ngồi xuống, cười hỏi một câu: “Mọi người thấy thế nào về vụ tai nạn máy bay này?” Người đàn ông này luôn hỏi về những đề tài rất nghiêm túc một cách lơ đãng.

Khương Thích nhìn anh ta: “Ông chủ Nam có lời muốn nói à?”

“Không có, chẳng qua chỉ là phỏng đoán của tôi.” Vinh Nam cười nói: “Chỉ muốn hỏi xem các cô nghĩ gì về tình hình an ninh của nước chúng ta.”

Quốc gia của Bạch Thành theo thể chế tổng thống, nghe nói tổng thống trẻ tuổi năng lực cao, nhưng thần bí khó lường, chưa từng có ai thấy mặt. Họ vẫn là dân thường, không suy nghĩ nhiều về chuyện của thủ trưởng tối cao.

Nghe Vinh Nam hỏi vậy, mọi người bắt đầu tám chuyện: “Nghe nói ngài tổng thống của chúng ta rất lợi hại?”

Ba Của Bảo Bảo Là Tổng Tài Khó Đối PhóTác giả: Tiểu ThiênTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhAn Mật chết rồi. Đường Thi sững sờ ngồi bên giường nhìn chằm chằm vào tờ thỏa thuận ly hôn mà Bạc Dạ ném cho cô, cô chỉ cảm thấy toàn thân lạnh đến phát run. Một giờ trước, anh bóp cổ cô và hỏi: “Có phải An Mật là do cô đẩy xuống lầu không?” Một giờ sau, anh gọi luật sư đến soạn bản thỏa thuận ly hôn và ném hợp đồng vào người cô: “Đường Thi, cả đời này cô nợ cô ấy hai mạng sống!” Đúng vậy, là hai mạng sống. An Mật đang mang thai và là con của Bạc Dạ. Đường Thi là ai? Cô là người vợ danh chính ngôn thuận của anh, nhưng đó cũng chỉ là một trò đùa. Cô nhìn Bạc Dạ với đôi mắt đỏ hoe và cơ thể đang không ngừng run rẩy: “Không phải em đẩy cô ấy xuống, anh còn muốn em phải nói điều đó bao nhiêu lần nữa!” Bạc Dạ không nghe, anh cứ nhìn cô một cách tàn nhẫn như vậy, như thể đang nhìn một màn hài kịch vậy: “Cô nghĩ rằng bây giờ giải thích có tác dụng sao?” Vô dụng, đã quá muộn rồi! Bạc Dạ cho rằng là cô làm, thì chính là cô làm! Cho dù cô có giải thích như thế nào, thì đều không thể bãng một… Bên này mấy người còn đang may mắn vì Đường Thi gặp đại nạn mà không chết, một người đàn ông cao lớn đi ra từ trong nhà, lúc mỉm cười ánh mắt híp lại, rất có cảm giác xấu bụng.Thấy anh ta đi ra, Đường Thi giới thiệu: “Vinh Nam, đây là… Đây là một người bạn của tôi..”Đường Thi lắp bắp một chút rồi lại nói: “Bạc Dạ, đây là anh Vinh Nam, bạn của Vưu Kim. Ừm.. Các anh có muốn vào nhà ngồi một lát không?” Dù gì Bạc Dạ cũng chạy tới từ xa.Vinh Nam híp mắt, cứ cảm thấy Bạc Dạ không phải là nhân vật đơn giản, cái tên này cũng như sấm bên tai. Anh ta thường nghe nói về huyền thoại Bạc Dạ ở Hải Thành, một nhân vật hô mưa gọi gió, mánh khóe thông thiên, chẳng qua vẫn chưa từng gặp mặt. Bây giờ được gặp, khí thế quả thực là không thể khinh thường.Vinh Nam cười vươn tay: “Thì ra là cậu Dạ. Kính ngưỡng đã lâu.”Bạc Dạ cau mày, người đàn ông này lại gần khiến anh cảm thấy nguy hiểm. Không vì gì khác, chỉ riêng cảm giác như dã thú này đã khiến anh không thể không cảnh giác.Giữa hai người đàn ông mà càng giống nhau thì càng nhằm vào nhau. Nhưng Bạc Dạ suy nghĩ đã lâu, thậm chí còn suy nghĩ cả những thói quen trước kia mà vẫn không nghĩ ra người tên là Vinh Nam này có lai lịch như thế nào. Chẳng lẽ nằm trong hồi ức bị anh lãng quên?Mặc dù Bạc Dạ đa nghi, nhưng vẫn đi theo Đường Thi vào nhà. Vào nhà mới phát hiện nhóm Khương Thích đang vừa uống rượu vang vừa đánh bài, bên cạnh còn có một đống giấy chơi đại phú ông, không khí vô cùng náo nhiệt.Lâm Từ và Bạc Dạ lập tức cảm thấy họ lo lắng chạy tới đây như hai thằng ngốc, người ta đang vui vẻ chơi đấu địa chủ, họ lại cuống cuồng như kiến bò trên chảo nóng.Đường Thi áy náy cười: “Xin lỗi, để anh từ xa…”“Không sao.” Bạc Dạ thở phào nhẹ nhõm: “Chỉ cần xác nhận em không xảy ra việc gì là được rồi.” Bất kể xa bao nhiêu cũng đáng giá.Nghe vậy, Vinh Nam nhìn anh, sau đó nở nụ cười đầy ẩn ý. Vưu Kim kêu họ mau tới đây, thấy Bạc Dạ không khỏi sửng sốt. “Trời đất! Bạc Dạ?”Mình bị hoa mắt hay sao vậy? Sao Bạc Dạ ở Hải Thành lại luôn xuất hiện ở Bạch Thành?Bạc Dạ nói: “Chào buổi tối.”Những người còn lại đều như thấy ma. Đường Thi đành phải kể lại mọi chuyện. Nghe xong, mọi người đều che miệng. Khắc Lý Tư lập tức mở TV lên rồi đổi kênh, quả nhiên mấy kênh thời sự đang nói về vụ án máy bay gặp tai nạn vào đêm khuya, số hiệu của chuyến bay vừa lúc là chuyến bay của Đường Thi.Bây giờ người nên gặp nạn cùng các hành khách khác lại nguyên vẹn đứng trước mặt họ, Khương Thích kêu lên: “Cậu ăn gì mà may mắn quá vậy, đúng là nhặt được một cái mạng… Ngẫm lại cũng thấy sợ nữa..”Đúng vậy, nếu lúc ấy Đường Thi thật sự đi lên thì bây giờ có lẽ Bạc Dạ đã điên mất rồi. May mà không có, ông trời phù hộ.Vinh Nam ngồi xuống, cười hỏi một câu: “Mọi người thấy thế nào về vụ tai nạn máy bay này?” Người đàn ông này luôn hỏi về những đề tài rất nghiêm túc một cách lơ đãng.Khương Thích nhìn anh ta: “Ông chủ Nam có lời muốn nói à?”“Không có, chẳng qua chỉ là phỏng đoán của tôi.” Vinh Nam cười nói: “Chỉ muốn hỏi xem các cô nghĩ gì về tình hình an ninh của nước chúng ta.”Quốc gia của Bạch Thành theo thể chế tổng thống, nghe nói tổng thống trẻ tuổi năng lực cao, nhưng thần bí khó lường, chưa từng có ai thấy mặt. Họ vẫn là dân thường, không suy nghĩ nhiều về chuyện của thủ trưởng tối cao.Nghe Vinh Nam hỏi vậy, mọi người bắt đầu tám chuyện: “Nghe nói ngài tổng thống của chúng ta rất lợi hại?”

Chương 654