Tác giả:

An Mật chết rồi. Đường Thi sững sờ ngồi bên giường nhìn chằm chằm vào tờ thỏa thuận ly hôn mà Bạc Dạ ném cho cô, cô chỉ cảm thấy toàn thân lạnh đến phát run. Một giờ trước, anh bóp cổ cô và hỏi: “Có phải An Mật là do cô đẩy xuống lầu không?” Một giờ sau, anh gọi luật sư đến soạn bản thỏa thuận ly hôn và ném hợp đồng vào người cô: “Đường Thi, cả đời này cô nợ cô ấy hai mạng sống!” Đúng vậy, là hai mạng sống. An Mật đang mang thai và là con của Bạc Dạ. Đường Thi là ai? Cô là người vợ danh chính ngôn thuận của anh, nhưng đó cũng chỉ là một trò đùa. Cô nhìn Bạc Dạ với đôi mắt đỏ hoe và cơ thể đang không ngừng run rẩy: “Không phải em đẩy cô ấy xuống, anh còn muốn em phải nói điều đó bao nhiêu lần nữa!” Bạc Dạ không nghe, anh cứ nhìn cô một cách tàn nhẫn như vậy, như thể đang nhìn một màn hài kịch vậy: “Cô nghĩ rằng bây giờ giải thích có tác dụng sao?” Vô dụng, đã quá muộn rồi! Bạc Dạ cho rằng là cô làm, thì chính là cô làm! Cho dù cô có giải thích như thế nào, thì đều không thể bãng một…

Chương 823

Ba Của Bảo Bảo Là Tổng Tài Khó Đối PhóTác giả: Tiểu ThiênTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhAn Mật chết rồi. Đường Thi sững sờ ngồi bên giường nhìn chằm chằm vào tờ thỏa thuận ly hôn mà Bạc Dạ ném cho cô, cô chỉ cảm thấy toàn thân lạnh đến phát run. Một giờ trước, anh bóp cổ cô và hỏi: “Có phải An Mật là do cô đẩy xuống lầu không?” Một giờ sau, anh gọi luật sư đến soạn bản thỏa thuận ly hôn và ném hợp đồng vào người cô: “Đường Thi, cả đời này cô nợ cô ấy hai mạng sống!” Đúng vậy, là hai mạng sống. An Mật đang mang thai và là con của Bạc Dạ. Đường Thi là ai? Cô là người vợ danh chính ngôn thuận của anh, nhưng đó cũng chỉ là một trò đùa. Cô nhìn Bạc Dạ với đôi mắt đỏ hoe và cơ thể đang không ngừng run rẩy: “Không phải em đẩy cô ấy xuống, anh còn muốn em phải nói điều đó bao nhiêu lần nữa!” Bạc Dạ không nghe, anh cứ nhìn cô một cách tàn nhẫn như vậy, như thể đang nhìn một màn hài kịch vậy: “Cô nghĩ rằng bây giờ giải thích có tác dụng sao?” Vô dụng, đã quá muộn rồi! Bạc Dạ cho rằng là cô làm, thì chính là cô làm! Cho dù cô có giải thích như thế nào, thì đều không thể bãng một… “Đúng vậy.” Đường Thi lúc này mới thừa nhận, cô cười cười với Hàn Thâm: “Coi như lần này là tôi mời anh, để lần sau anh mời lại tôi cũng được.”Vừa nói xong lời này, cô liền cảm thấy có ánh mắt nóng rực ở sau lưng mình, mà ánh mắt đó lại mang theo ý đánh giá không hề tốt, khiến cho trong đầu của Đường Thi vang lên tiếng cảnh báoSau khi Hàn Thâm đưa bọn họ trở về khách sạn, trên đường về còn mua cho Đường Thi ít bánh ngọt mang về ăn, cả quá trình đó Đường Thi đều càm thấy có người đang rình coi sau lưng côCái loại rình coi này khiến người ta cảm thấy thật đảng sợ bởi vì mặc kệ bàn thân làm chuyện gì cũng bị nhìn chăm chú, Đường Thi hít một hơi thật sâu rối xoay người lại một cái thật mạnh, thế nhưng lại không nhìn thấy bất cử một bóng hình nào cảHàn Thâm nhíu mi: “Có chuyện gì vậy?”Đường Thi nhìn thấy người đàn ông cao lớn đẹptrai trước mặt, lắc đầu: “Không có gì cả, chi là do ào giác của tôi mà thôi.”Có lẽ là bởi vì gắn dây có quá nhiều chuyện xây ra cho nên tinh thần của cô có chút mẫn cảmSakahara Kurosawa và Đường Duy trở về phòng chờ động thái tiếp theo của Bạc Dạ, có lẽ phải nhận lời phòng vấn của các đài truyền hình khác, thế nhưng hiện tại Bạc Da vẫn chưa có hành động gì khác có lẽ là do có công việc mới xuất hiện.Cho nên hai đứa nhỏ tạm thời không có hành động gì khác, dù sao khách sạn cũng là của Bạc Dạ mờ, bọn họ đến ở bao lâu cũng được.Đường Thi đưa Đường Duy về phòng, sau đó đi thang máy lên tầng tiếp theo, vừa mở cửa phòng thì cảm giác tràn đầy nguy cơ ấy lập tức đã đến ngay sau cô.Đường Thi cảnh giác thoáng nhìn vào bên trong thì phát hiện Bạc Dạ không còn ở trong phòng nữa.Xem chừng anh đi xử lí công việc sau buổi họp.Đường Thị nói thầm trong lòng, thà đó linh tinh lên bàn, vừa định đóng cửa, một bàn tay to từ phía sau trực tiếp chặn lại động tác của cô, Đường Thi vừa ngoái đầu nhìn lại thi bắt gặp một đôi mắt mang theo sự túc gian vô cùng”Sao lại là anh?”Đường Thi vừa nói xong thì có một thân ảnh tiến vào phòng, không hề nói gì dùng đôi chân dài trực tiếp đóng cửa lại, sau đó thì cả người của cô bị đè ép.Đường Thi hoàng sợ: “Anh làm sao vậy.”Bạc Dạ trực tiếp áp cả người của Đường Thi lên tường, trong giây phút đó khoảng cách giữa hai người bọn họ vô cùng gần, hơi thờ nóng rực của người đàn ông phảng phất ở bên tai của cô, thấp giọng hòi: “Tại sao Hàn Thâm lại mua bánh ngọt cho em?”Đường Thi sững sở.Cô bị Bạc Dạ ép ở trên tường đến mức không thể động đậy, qua một lúc lâu thì bật cười: “Là do tôi nói muốn ăn nên Hàn Thâm đã dừng xe lại mua giúp tôi thôi.”Dường như cô không nhận ra được tâm trạng của Bạc Dạ.Gân xanh trên trán của người đàn ông lại càng nói lên rõ ràng hơn, cao giọng hỏi cô: “Anh ta mua giúp emĐường Thi sững sờ nhìn Bạc Dạ, sau đó mới phục hối tình thấn hỏi lại anh: “Anh suy nghĩ lung tung gì vậy?”Anh suy nghĩ lung tung gì ư? Hiện tại anh sắp tức đến mức bùng nổ roi!Lúc ăn cơm, ánh mắt của Hàn Thâm cứ luôn nhìn về phía Đường Thi, thinh thoảng lại còn cười cười với nữa, có mù đi nữa cũng nhìn ra Hành Tím có ý với cô Đường Thi!Bạc Dạ bắt lấy cổ tay của Đường Thi, gắn từng tiếng: “Tôi, ghen, rối!”Lúc đầu biểu cảm của Đường Thi cứng đỡ, lúc sau cô phục hỏi tinh thần thì cười với vẻ hơi xấu hổ: “Anh…Anh nói linh tinh gì vậy..”Cô nói xong thì đầy Bạc Dạ ra, nghĩ muốn quay về giường để nghi ngơi một lúc. Cô vừa đầy Bạc Dạ ra thì người đàn ông phía sau lại trực tiếp bế Đường Thi lênĐúng vậy, chính là bể thẳng cô lên!Đường Thi giật minh, mặt nóng bừng lên: “Anh làm gi vậy…Đột nhiên lại..”Bạc Dạ giống như một tên lưu manh, anh hip mắt lại, vẻ tươi cười đầy khó chịu nhìn qua trông vô cùng nguy hiểm, anh nói: “Tôi đã nói rồi, tôi ghen tị.”

“Đúng vậy.” Đường Thi lúc này mới thừa nhận, cô cười cười với Hàn Thâm: “Coi như lần này là tôi mời anh, để lần sau anh mời lại tôi cũng được.”

Vừa nói xong lời này, cô liền cảm thấy có ánh mắt nóng rực ở sau lưng mình, mà ánh mắt đó lại mang theo ý đánh giá không hề tốt, khiến cho trong đầu của Đường Thi vang lên tiếng cảnh báo

Sau khi Hàn Thâm đưa bọn họ trở về khách sạn, trên đường về còn mua cho Đường Thi ít bánh ngọt mang về ăn, cả quá trình đó Đường Thi đều càm thấy có người đang rình coi sau lưng cô

Cái loại rình coi này khiến người ta cảm thấy thật đảng sợ bởi vì mặc kệ bàn thân làm chuyện gì cũng bị nhìn chăm chú, Đường Thi hít một hơi thật sâu rối xoay người lại một cái thật mạnh, thế nhưng lại không nhìn thấy bất cử một bóng hình nào cả

Hàn Thâm nhíu mi: “Có chuyện gì vậy?”

Đường Thi nhìn thấy người đàn ông cao lớn đẹptrai trước mặt, lắc đầu: “Không có gì cả, chi là do ào giác của tôi mà thôi.”

Có lẽ là bởi vì gắn dây có quá nhiều chuyện xây ra cho nên tinh thần của cô có chút mẫn cảm

Sakahara Kurosawa và Đường Duy trở về phòng chờ động thái tiếp theo của Bạc Dạ, có lẽ phải nhận lời phòng vấn của các đài truyền hình khác, thế nhưng hiện tại Bạc Da vẫn chưa có hành động gì khác có lẽ là do có công việc mới xuất hiện.

Cho nên hai đứa nhỏ tạm thời không có hành động gì khác, dù sao khách sạn cũng là của Bạc Dạ mờ, bọn họ đến ở bao lâu cũng được.

Đường Thi đưa Đường Duy về phòng, sau đó đi thang máy lên tầng tiếp theo, vừa mở cửa phòng thì cảm giác tràn đầy nguy cơ ấy lập tức đã đến ngay sau cô.

Đường Thi cảnh giác thoáng nhìn vào bên trong thì phát hiện Bạc Dạ không còn ở trong phòng nữa.

Xem chừng anh đi xử lí công việc sau buổi họp.

Đường Thị nói thầm trong lòng, thà đó linh tinh lên bàn, vừa định đóng cửa, một bàn tay to từ phía sau trực tiếp chặn lại động tác của cô, Đường Thi vừa ngoái đầu nhìn lại thi bắt gặp một đôi mắt mang theo sự túc gian vô cùng”Sao lại là anh?”

Đường Thi vừa nói xong thì có một thân ảnh tiến vào phòng, không hề nói gì dùng đôi chân dài trực tiếp đóng cửa lại, sau đó thì cả người của cô bị đè ép.

Đường Thi hoàng sợ: “Anh làm sao vậy.”

Bạc Dạ trực tiếp áp cả người của Đường Thi lên tường, trong giây phút đó khoảng cách giữa hai người bọn họ vô cùng gần, hơi thờ nóng rực của người đàn ông phảng phất ở bên tai của cô, thấp giọng hòi: “Tại sao Hàn Thâm lại mua bánh ngọt cho em?”

Đường Thi sững sở.

Cô bị Bạc Dạ ép ở trên tường đến mức không thể động đậy, qua một lúc lâu thì bật cười: “Là do tôi nói muốn ăn nên Hàn Thâm đã dừng xe lại mua giúp tôi thôi.”

Dường như cô không nhận ra được tâm trạng của Bạc Dạ.

Gân xanh trên trán của người đàn ông lại càng nói lên rõ ràng hơn, cao giọng hỏi cô: “Anh ta mua giúp em

Đường Thi sững sờ nhìn Bạc Dạ, sau đó mới phục hối tình thấn hỏi lại anh: “Anh suy nghĩ lung tung gì vậy?”Anh suy nghĩ lung tung gì ư? Hiện tại anh sắp tức đến mức bùng nổ roi!

Lúc ăn cơm, ánh mắt của Hàn Thâm cứ luôn nhìn về phía Đường Thi, thinh thoảng lại còn cười cười với nữa, có mù đi nữa cũng nhìn ra Hành Tím có ý với cô Đường Thi!

Bạc Dạ bắt lấy cổ tay của Đường Thi, gắn từng tiếng: “Tôi, ghen, rối!”

Lúc đầu biểu cảm của Đường Thi cứng đỡ, lúc sau cô phục hỏi tinh thần thì cười với vẻ hơi xấu hổ: “Anh…Anh nói linh tinh gì vậy..”

Cô nói xong thì đầy Bạc Dạ ra, nghĩ muốn quay về giường để nghi ngơi một lúc. Cô vừa đầy Bạc Dạ ra thì người đàn ông phía sau lại trực tiếp bế Đường Thi lên

Đúng vậy, chính là bể thẳng cô lên!

Đường Thi giật minh, mặt nóng bừng lên: “Anh làm gi vậy…Đột nhiên lại..”

Bạc Dạ giống như một tên lưu manh, anh hip mắt lại, vẻ tươi cười đầy khó chịu nhìn qua trông vô cùng nguy hiểm, anh nói: “Tôi đã nói rồi, tôi ghen tị.”

Ba Của Bảo Bảo Là Tổng Tài Khó Đối PhóTác giả: Tiểu ThiênTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhAn Mật chết rồi. Đường Thi sững sờ ngồi bên giường nhìn chằm chằm vào tờ thỏa thuận ly hôn mà Bạc Dạ ném cho cô, cô chỉ cảm thấy toàn thân lạnh đến phát run. Một giờ trước, anh bóp cổ cô và hỏi: “Có phải An Mật là do cô đẩy xuống lầu không?” Một giờ sau, anh gọi luật sư đến soạn bản thỏa thuận ly hôn và ném hợp đồng vào người cô: “Đường Thi, cả đời này cô nợ cô ấy hai mạng sống!” Đúng vậy, là hai mạng sống. An Mật đang mang thai và là con của Bạc Dạ. Đường Thi là ai? Cô là người vợ danh chính ngôn thuận của anh, nhưng đó cũng chỉ là một trò đùa. Cô nhìn Bạc Dạ với đôi mắt đỏ hoe và cơ thể đang không ngừng run rẩy: “Không phải em đẩy cô ấy xuống, anh còn muốn em phải nói điều đó bao nhiêu lần nữa!” Bạc Dạ không nghe, anh cứ nhìn cô một cách tàn nhẫn như vậy, như thể đang nhìn một màn hài kịch vậy: “Cô nghĩ rằng bây giờ giải thích có tác dụng sao?” Vô dụng, đã quá muộn rồi! Bạc Dạ cho rằng là cô làm, thì chính là cô làm! Cho dù cô có giải thích như thế nào, thì đều không thể bãng một… “Đúng vậy.” Đường Thi lúc này mới thừa nhận, cô cười cười với Hàn Thâm: “Coi như lần này là tôi mời anh, để lần sau anh mời lại tôi cũng được.”Vừa nói xong lời này, cô liền cảm thấy có ánh mắt nóng rực ở sau lưng mình, mà ánh mắt đó lại mang theo ý đánh giá không hề tốt, khiến cho trong đầu của Đường Thi vang lên tiếng cảnh báoSau khi Hàn Thâm đưa bọn họ trở về khách sạn, trên đường về còn mua cho Đường Thi ít bánh ngọt mang về ăn, cả quá trình đó Đường Thi đều càm thấy có người đang rình coi sau lưng côCái loại rình coi này khiến người ta cảm thấy thật đảng sợ bởi vì mặc kệ bàn thân làm chuyện gì cũng bị nhìn chăm chú, Đường Thi hít một hơi thật sâu rối xoay người lại một cái thật mạnh, thế nhưng lại không nhìn thấy bất cử một bóng hình nào cảHàn Thâm nhíu mi: “Có chuyện gì vậy?”Đường Thi nhìn thấy người đàn ông cao lớn đẹptrai trước mặt, lắc đầu: “Không có gì cả, chi là do ào giác của tôi mà thôi.”Có lẽ là bởi vì gắn dây có quá nhiều chuyện xây ra cho nên tinh thần của cô có chút mẫn cảmSakahara Kurosawa và Đường Duy trở về phòng chờ động thái tiếp theo của Bạc Dạ, có lẽ phải nhận lời phòng vấn của các đài truyền hình khác, thế nhưng hiện tại Bạc Da vẫn chưa có hành động gì khác có lẽ là do có công việc mới xuất hiện.Cho nên hai đứa nhỏ tạm thời không có hành động gì khác, dù sao khách sạn cũng là của Bạc Dạ mờ, bọn họ đến ở bao lâu cũng được.Đường Thi đưa Đường Duy về phòng, sau đó đi thang máy lên tầng tiếp theo, vừa mở cửa phòng thì cảm giác tràn đầy nguy cơ ấy lập tức đã đến ngay sau cô.Đường Thi cảnh giác thoáng nhìn vào bên trong thì phát hiện Bạc Dạ không còn ở trong phòng nữa.Xem chừng anh đi xử lí công việc sau buổi họp.Đường Thị nói thầm trong lòng, thà đó linh tinh lên bàn, vừa định đóng cửa, một bàn tay to từ phía sau trực tiếp chặn lại động tác của cô, Đường Thi vừa ngoái đầu nhìn lại thi bắt gặp một đôi mắt mang theo sự túc gian vô cùng”Sao lại là anh?”Đường Thi vừa nói xong thì có một thân ảnh tiến vào phòng, không hề nói gì dùng đôi chân dài trực tiếp đóng cửa lại, sau đó thì cả người của cô bị đè ép.Đường Thi hoàng sợ: “Anh làm sao vậy.”Bạc Dạ trực tiếp áp cả người của Đường Thi lên tường, trong giây phút đó khoảng cách giữa hai người bọn họ vô cùng gần, hơi thờ nóng rực của người đàn ông phảng phất ở bên tai của cô, thấp giọng hòi: “Tại sao Hàn Thâm lại mua bánh ngọt cho em?”Đường Thi sững sở.Cô bị Bạc Dạ ép ở trên tường đến mức không thể động đậy, qua một lúc lâu thì bật cười: “Là do tôi nói muốn ăn nên Hàn Thâm đã dừng xe lại mua giúp tôi thôi.”Dường như cô không nhận ra được tâm trạng của Bạc Dạ.Gân xanh trên trán của người đàn ông lại càng nói lên rõ ràng hơn, cao giọng hỏi cô: “Anh ta mua giúp emĐường Thi sững sờ nhìn Bạc Dạ, sau đó mới phục hối tình thấn hỏi lại anh: “Anh suy nghĩ lung tung gì vậy?”Anh suy nghĩ lung tung gì ư? Hiện tại anh sắp tức đến mức bùng nổ roi!Lúc ăn cơm, ánh mắt của Hàn Thâm cứ luôn nhìn về phía Đường Thi, thinh thoảng lại còn cười cười với nữa, có mù đi nữa cũng nhìn ra Hành Tím có ý với cô Đường Thi!Bạc Dạ bắt lấy cổ tay của Đường Thi, gắn từng tiếng: “Tôi, ghen, rối!”Lúc đầu biểu cảm của Đường Thi cứng đỡ, lúc sau cô phục hỏi tinh thần thì cười với vẻ hơi xấu hổ: “Anh…Anh nói linh tinh gì vậy..”Cô nói xong thì đầy Bạc Dạ ra, nghĩ muốn quay về giường để nghi ngơi một lúc. Cô vừa đầy Bạc Dạ ra thì người đàn ông phía sau lại trực tiếp bế Đường Thi lênĐúng vậy, chính là bể thẳng cô lên!Đường Thi giật minh, mặt nóng bừng lên: “Anh làm gi vậy…Đột nhiên lại..”Bạc Dạ giống như một tên lưu manh, anh hip mắt lại, vẻ tươi cười đầy khó chịu nhìn qua trông vô cùng nguy hiểm, anh nói: “Tôi đã nói rồi, tôi ghen tị.”

Chương 823