An Mật chết rồi. Đường Thi sững sờ ngồi bên giường nhìn chằm chằm vào tờ thỏa thuận ly hôn mà Bạc Dạ ném cho cô, cô chỉ cảm thấy toàn thân lạnh đến phát run. Một giờ trước, anh bóp cổ cô và hỏi: “Có phải An Mật là do cô đẩy xuống lầu không?” Một giờ sau, anh gọi luật sư đến soạn bản thỏa thuận ly hôn và ném hợp đồng vào người cô: “Đường Thi, cả đời này cô nợ cô ấy hai mạng sống!” Đúng vậy, là hai mạng sống. An Mật đang mang thai và là con của Bạc Dạ. Đường Thi là ai? Cô là người vợ danh chính ngôn thuận của anh, nhưng đó cũng chỉ là một trò đùa. Cô nhìn Bạc Dạ với đôi mắt đỏ hoe và cơ thể đang không ngừng run rẩy: “Không phải em đẩy cô ấy xuống, anh còn muốn em phải nói điều đó bao nhiêu lần nữa!” Bạc Dạ không nghe, anh cứ nhìn cô một cách tàn nhẫn như vậy, như thể đang nhìn một màn hài kịch vậy: “Cô nghĩ rằng bây giờ giải thích có tác dụng sao?” Vô dụng, đã quá muộn rồi! Bạc Dạ cho rằng là cô làm, thì chính là cô làm! Cho dù cô có giải thích như thế nào, thì đều không thể bãng một…
Chương 949
Ba Của Bảo Bảo Là Tổng Tài Khó Đối PhóTác giả: Tiểu ThiênTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhAn Mật chết rồi. Đường Thi sững sờ ngồi bên giường nhìn chằm chằm vào tờ thỏa thuận ly hôn mà Bạc Dạ ném cho cô, cô chỉ cảm thấy toàn thân lạnh đến phát run. Một giờ trước, anh bóp cổ cô và hỏi: “Có phải An Mật là do cô đẩy xuống lầu không?” Một giờ sau, anh gọi luật sư đến soạn bản thỏa thuận ly hôn và ném hợp đồng vào người cô: “Đường Thi, cả đời này cô nợ cô ấy hai mạng sống!” Đúng vậy, là hai mạng sống. An Mật đang mang thai và là con của Bạc Dạ. Đường Thi là ai? Cô là người vợ danh chính ngôn thuận của anh, nhưng đó cũng chỉ là một trò đùa. Cô nhìn Bạc Dạ với đôi mắt đỏ hoe và cơ thể đang không ngừng run rẩy: “Không phải em đẩy cô ấy xuống, anh còn muốn em phải nói điều đó bao nhiêu lần nữa!” Bạc Dạ không nghe, anh cứ nhìn cô một cách tàn nhẫn như vậy, như thể đang nhìn một màn hài kịch vậy: “Cô nghĩ rằng bây giờ giải thích có tác dụng sao?” Vô dụng, đã quá muộn rồi! Bạc Dạ cho rằng là cô làm, thì chính là cô làm! Cho dù cô có giải thích như thế nào, thì đều không thể bãng một… Đường Thi bị ánh mắt đơn thuần không vướng một chút bụi trần nào của Ôn Minh Châu nhìn, đến linh hồn cũng run lên.Đầu tiên là cô sửng sốt vài giây, sau đó mới chậm rãi siết chặt ngón tay: “Minh Châu, chị thật sự xin lỗi em.” Hốc mắt Ôn Minh Châu đỏ ứng lên: “Không.. không đâu.”“Chị… chị thật sự là bởi vì người nhà họ Ôn của em cho nên mới tìm cách tiếp cận em.”Ánh mắt Đường Thi nhìn thẳng vào ánh mắt của cô ấy, nét mặt thản nhiên mà lại vô cùng bình tĩnh: “Chị cần sự trợ giúp của nhà họ Ôn để đối đầu với Mã Cường.Nhưng mà hiện tại chị và Bạc Dạ đã cất đứt quan hệ rồi… cho nên bây giờ có lẽ chị cũng không cần liều mạng vì anh ta mà tiếp tục làm hết tất cả những thứ này.”Ön Minh Châu có chút không thể tin được: “Chị là vì Bạc Dạ sao?”“Đúng vậy, là vì anh ta.”Đường Thi nhàn nhạt nở nụ cười “Thật đúng là quá ngốc, phải không?”“Bạc Dạ, là cái người..”Trong một khoảng thời gian ngắn như thế này, Ôn Minh Châu không biết nên dùng từ ngữ để hình dung người đàn ông kia như thế nào: “Là cái người có vóc dáng cao ráo, ừm và đôi mắt rất lạnh lùng… À, em đã gặp anh ta rồi, em vẫn cảm thấy đối phương là một người đàn ông khó có thể lường được.”Đường Thi cũng không phủ nhận: “Có lẽ là vậy đi, em không nhìn lầm, anh ta là một người khó mà lường trước được.”Ôn Minh Châu lập tức trở lại bộ dạng an phận: “Em cũng xin lỗi chị, vừa nãy còn muốn trách tội chị, nhưng mà… em lại không biết hóa ra tất cả mọi người đều có lý do của riêng mình.”“Như vậy thì bắt đầu lại lần nữa đi.”Đường Thi nheo đôi mắt, mang theo khí chất vừa đơn thuần lại vừa lạnh lùng đi đến bên cạnh cô ấy, ngồi xuống giường, vươn tay tới: “Bất đầu từ giờ phút này, chị hoàn toàn không ôm bất cứ mục đích gì để tiếp cận em nữa cả. Minh Châu, em có muốn trở thành bạn của chị không?”Ön Minh Châu ngây người ngồi ở nơi đó, giống như là chim trong giấc mộng, liên tục chớp mắt như là đang muốn kiếm tra chính mình rốt cuộc có phải thuộc về thế giới thật hay không: “Đường Thi, chị.”Cô ấy đột nhiên òa khóc lên, trực tiếp nhào vào lòng Đường Thi, dùng sức khóc thật to, la thật lớn, tiếng la hét, tiếng nức nở giống như phát tiết hết tất cả những sự tuyệt vọng, những lần tủi thân rơi vào bước đường cùng, chưa bao giờ được giải thoát nó ra ngoài, khóc cho đến khi sức cùng lực kiệt.Giang Lăng đi ra ngoài, lấy điện thoại gõ lạch cạch rồi gửi đi một đoạn tin nhắn.Sau đó, người đàn ông cất lại điện thoại vào túi, dựa lưng vào vách tường, chậm rãi nhản hai mắt lại. Lúc Đường Dịch phát hiện trong nhà có thêm một người đã chuyện của buổi chiều ngày hôm sau.Anh ta vừa làm một ít đồ ngọt tráng miệng cho em gái, vừa mở cửa đi vào lập tức nhìn thấy hai người con gái đang ngủ trên giường.Là hai người.Đường Dịch hoảng sợ, sau đó Đường Thi tinh dậy, ngây ngốc nhìn anh trai mình một hồi mới mạnh mẽ bật người dậy từ trên giường. “Anh nghe em giải thích đã”Sắc mặt Đường Dịch ngập tràn nỗi khiếp sợ đi ra ngoài, phản ứng giống y như đúc lúc Giang Lăng nhìn Ôn Minh Châu trên giường Đường Thi: “Em.. em thích con gái sao?” Đường Thi bất đắc dĩ đưa tay che mặt lại: “Không phải như the.”Nửa tiếng sau, bọn họ ngồi đối diện nhau trước bàn ăn, mang hết mọi chuyện nói qua một lần.Đường Dịch nghe xong có chút đăm chiêu, cuối cùng còn liếc nhìn Ôn Minh Châu một cái: “Cô bây giờ còn thấy sợ Ôn LêChỉ không?”Vừa nhắc tới cái tên này, rõ ràng có thể nhìn thấy Ôn Minh Châu lập tức co rúm lại một chút.Đường Dịch cau mày nói: “Có lẽ cậu ta là bóng ma tâm lý đổi với cô. Nhưng Minh Châu, thật ra Ôn Lễ Chi cũng không đáng sợ, chỉ cần cô tự mình nhảy ra được sẽ không cần phải sợ Ôn Lễ Chỉ nữa.”Ôn Minh Châu cật lực lắc đầu: “Không, anh trai tôi sẽ không cho phép” Đường Dịch thở dài, xem ra Ôn Lễ Chỉ tạo thành tổn thương không hề nhẹ trên người Ôn Minh Châu.Chiều tối hôm nay, lúc Khương Thích và Hàn Nhượng ra khỏi phòng cũng bị ba người xuất hiện trong phòng khách dọa sợ một hồi. “Ôi trời ạ. Nhà có thêm người lúc nào vậy.?” Khương Thích chỉ vào Ôn Minh Châu “Từ đâu.. tới đây?”
Đường Thi bị ánh mắt đơn thuần không vướng một chút bụi trần nào của Ôn Minh Châu nhìn, đến linh hồn cũng run lên.
Đầu tiên là cô sửng sốt vài giây, sau đó mới chậm rãi siết chặt ngón tay: “Minh Châu, chị thật sự xin lỗi em.” Hốc mắt Ôn Minh Châu đỏ ứng lên: “Không.. không đâu.”
“Chị… chị thật sự là bởi vì người nhà họ Ôn của em cho nên mới tìm cách tiếp cận em.”
Ánh mắt Đường Thi nhìn thẳng vào ánh mắt của cô ấy, nét mặt thản nhiên mà lại vô cùng bình tĩnh: “Chị cần sự trợ giúp của nhà họ Ôn để đối đầu với Mã Cường.
Nhưng mà hiện tại chị và Bạc Dạ đã cất đứt quan hệ rồi… cho nên bây giờ có lẽ chị cũng không cần liều mạng vì anh ta mà tiếp tục làm hết tất cả những thứ này.”
Ön Minh Châu có chút không thể tin được: “Chị là vì Bạc Dạ sao?”
“Đúng vậy, là vì anh ta.”
Đường Thi nhàn nhạt nở nụ cười “Thật đúng là quá ngốc, phải không?”
“Bạc Dạ, là cái người..”
Trong một khoảng thời gian ngắn như thế này, Ôn Minh Châu không biết nên dùng từ ngữ để hình dung người đàn ông kia như thế nào: “Là cái người có vóc dáng cao ráo, ừm và đôi mắt rất lạnh lùng… À, em đã gặp anh ta rồi, em vẫn cảm thấy đối phương là một người đàn ông khó có thể lường được.”
Đường Thi cũng không phủ nhận: “Có lẽ là vậy đi, em không nhìn lầm, anh ta là một người khó mà lường trước được.”
Ôn Minh Châu lập tức trở lại bộ dạng an phận: “Em cũng xin lỗi chị, vừa nãy còn muốn trách tội chị, nhưng mà… em lại không biết hóa ra tất cả mọi người đều có lý do của riêng mình.”
“Như vậy thì bắt đầu lại lần nữa đi.”
Đường Thi nheo đôi mắt, mang theo khí chất vừa đơn thuần lại vừa lạnh lùng đi đến bên cạnh cô ấy, ngồi xuống giường, vươn tay tới: “Bất đầu từ giờ phút này, chị hoàn toàn không ôm bất cứ mục đích gì để tiếp cận em nữa cả. Minh Châu, em có muốn trở thành bạn của chị không?”
Ön Minh Châu ngây người ngồi ở nơi đó, giống như là chim trong giấc mộng, liên tục chớp mắt như là đang muốn kiếm tra chính mình rốt cuộc có phải thuộc về thế giới thật hay không: “Đường Thi, chị.”
Cô ấy đột nhiên òa khóc lên, trực tiếp nhào vào lòng Đường Thi, dùng sức khóc thật to, la thật lớn, tiếng la hét, tiếng nức nở giống như phát tiết hết tất cả những sự tuyệt vọng, những lần tủi thân rơi vào bước đường cùng, chưa bao giờ được giải thoát nó ra ngoài, khóc cho đến khi sức cùng lực kiệt.
Giang Lăng đi ra ngoài, lấy điện thoại gõ lạch cạch rồi gửi đi một đoạn tin nhắn.
Sau đó, người đàn ông cất lại điện thoại vào túi, dựa lưng vào vách tường, chậm rãi nhản hai mắt lại. Lúc Đường Dịch phát hiện trong nhà có thêm một người đã chuyện của buổi chiều ngày hôm sau.
Anh ta vừa làm một ít đồ ngọt tráng miệng cho em gái, vừa mở cửa đi vào lập tức nhìn thấy hai người con gái đang ngủ trên giường.
Là hai người.
Đường Dịch hoảng sợ, sau đó Đường Thi tinh dậy, ngây ngốc nhìn anh trai mình một hồi mới mạnh mẽ bật người dậy từ trên giường. “Anh nghe em giải thích đã”
Sắc mặt Đường Dịch ngập tràn nỗi khiếp sợ đi ra ngoài, phản ứng giống y như đúc lúc Giang Lăng nhìn Ôn Minh Châu trên giường Đường Thi: “Em.. em thích con gái sao?” Đường Thi bất đắc dĩ đưa tay che mặt lại: “Không phải như the.”
Nửa tiếng sau, bọn họ ngồi đối diện nhau trước bàn ăn, mang hết mọi chuyện nói qua một lần.
Đường Dịch nghe xong có chút đăm chiêu, cuối cùng còn liếc nhìn Ôn Minh Châu một cái: “Cô bây giờ còn thấy sợ Ôn Lê
Chỉ không?”
Vừa nhắc tới cái tên này, rõ ràng có thể nhìn thấy Ôn Minh Châu lập tức co rúm lại một chút.
Đường Dịch cau mày nói: “Có lẽ cậu ta là bóng ma tâm lý đổi với cô. Nhưng Minh Châu, thật ra Ôn Lễ Chi cũng không đáng sợ, chỉ cần cô tự mình nhảy ra được sẽ không cần phải sợ Ôn Lễ Chỉ nữa.”
Ôn Minh Châu cật lực lắc đầu: “Không, anh trai tôi sẽ không cho phép” Đường Dịch thở dài, xem ra Ôn Lễ Chỉ tạo thành tổn thương không hề nhẹ trên người Ôn Minh Châu.
Chiều tối hôm nay, lúc Khương Thích và Hàn Nhượng ra khỏi phòng cũng bị ba người xuất hiện trong phòng khách dọa sợ một hồi. “Ôi trời ạ. Nhà có thêm người lúc nào vậy.?” Khương Thích chỉ vào Ôn Minh Châu “Từ đâu.. tới đây?”
Ba Của Bảo Bảo Là Tổng Tài Khó Đối PhóTác giả: Tiểu ThiênTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhAn Mật chết rồi. Đường Thi sững sờ ngồi bên giường nhìn chằm chằm vào tờ thỏa thuận ly hôn mà Bạc Dạ ném cho cô, cô chỉ cảm thấy toàn thân lạnh đến phát run. Một giờ trước, anh bóp cổ cô và hỏi: “Có phải An Mật là do cô đẩy xuống lầu không?” Một giờ sau, anh gọi luật sư đến soạn bản thỏa thuận ly hôn và ném hợp đồng vào người cô: “Đường Thi, cả đời này cô nợ cô ấy hai mạng sống!” Đúng vậy, là hai mạng sống. An Mật đang mang thai và là con của Bạc Dạ. Đường Thi là ai? Cô là người vợ danh chính ngôn thuận của anh, nhưng đó cũng chỉ là một trò đùa. Cô nhìn Bạc Dạ với đôi mắt đỏ hoe và cơ thể đang không ngừng run rẩy: “Không phải em đẩy cô ấy xuống, anh còn muốn em phải nói điều đó bao nhiêu lần nữa!” Bạc Dạ không nghe, anh cứ nhìn cô một cách tàn nhẫn như vậy, như thể đang nhìn một màn hài kịch vậy: “Cô nghĩ rằng bây giờ giải thích có tác dụng sao?” Vô dụng, đã quá muộn rồi! Bạc Dạ cho rằng là cô làm, thì chính là cô làm! Cho dù cô có giải thích như thế nào, thì đều không thể bãng một… Đường Thi bị ánh mắt đơn thuần không vướng một chút bụi trần nào của Ôn Minh Châu nhìn, đến linh hồn cũng run lên.Đầu tiên là cô sửng sốt vài giây, sau đó mới chậm rãi siết chặt ngón tay: “Minh Châu, chị thật sự xin lỗi em.” Hốc mắt Ôn Minh Châu đỏ ứng lên: “Không.. không đâu.”“Chị… chị thật sự là bởi vì người nhà họ Ôn của em cho nên mới tìm cách tiếp cận em.”Ánh mắt Đường Thi nhìn thẳng vào ánh mắt của cô ấy, nét mặt thản nhiên mà lại vô cùng bình tĩnh: “Chị cần sự trợ giúp của nhà họ Ôn để đối đầu với Mã Cường.Nhưng mà hiện tại chị và Bạc Dạ đã cất đứt quan hệ rồi… cho nên bây giờ có lẽ chị cũng không cần liều mạng vì anh ta mà tiếp tục làm hết tất cả những thứ này.”Ön Minh Châu có chút không thể tin được: “Chị là vì Bạc Dạ sao?”“Đúng vậy, là vì anh ta.”Đường Thi nhàn nhạt nở nụ cười “Thật đúng là quá ngốc, phải không?”“Bạc Dạ, là cái người..”Trong một khoảng thời gian ngắn như thế này, Ôn Minh Châu không biết nên dùng từ ngữ để hình dung người đàn ông kia như thế nào: “Là cái người có vóc dáng cao ráo, ừm và đôi mắt rất lạnh lùng… À, em đã gặp anh ta rồi, em vẫn cảm thấy đối phương là một người đàn ông khó có thể lường được.”Đường Thi cũng không phủ nhận: “Có lẽ là vậy đi, em không nhìn lầm, anh ta là một người khó mà lường trước được.”Ôn Minh Châu lập tức trở lại bộ dạng an phận: “Em cũng xin lỗi chị, vừa nãy còn muốn trách tội chị, nhưng mà… em lại không biết hóa ra tất cả mọi người đều có lý do của riêng mình.”“Như vậy thì bắt đầu lại lần nữa đi.”Đường Thi nheo đôi mắt, mang theo khí chất vừa đơn thuần lại vừa lạnh lùng đi đến bên cạnh cô ấy, ngồi xuống giường, vươn tay tới: “Bất đầu từ giờ phút này, chị hoàn toàn không ôm bất cứ mục đích gì để tiếp cận em nữa cả. Minh Châu, em có muốn trở thành bạn của chị không?”Ön Minh Châu ngây người ngồi ở nơi đó, giống như là chim trong giấc mộng, liên tục chớp mắt như là đang muốn kiếm tra chính mình rốt cuộc có phải thuộc về thế giới thật hay không: “Đường Thi, chị.”Cô ấy đột nhiên òa khóc lên, trực tiếp nhào vào lòng Đường Thi, dùng sức khóc thật to, la thật lớn, tiếng la hét, tiếng nức nở giống như phát tiết hết tất cả những sự tuyệt vọng, những lần tủi thân rơi vào bước đường cùng, chưa bao giờ được giải thoát nó ra ngoài, khóc cho đến khi sức cùng lực kiệt.Giang Lăng đi ra ngoài, lấy điện thoại gõ lạch cạch rồi gửi đi một đoạn tin nhắn.Sau đó, người đàn ông cất lại điện thoại vào túi, dựa lưng vào vách tường, chậm rãi nhản hai mắt lại. Lúc Đường Dịch phát hiện trong nhà có thêm một người đã chuyện của buổi chiều ngày hôm sau.Anh ta vừa làm một ít đồ ngọt tráng miệng cho em gái, vừa mở cửa đi vào lập tức nhìn thấy hai người con gái đang ngủ trên giường.Là hai người.Đường Dịch hoảng sợ, sau đó Đường Thi tinh dậy, ngây ngốc nhìn anh trai mình một hồi mới mạnh mẽ bật người dậy từ trên giường. “Anh nghe em giải thích đã”Sắc mặt Đường Dịch ngập tràn nỗi khiếp sợ đi ra ngoài, phản ứng giống y như đúc lúc Giang Lăng nhìn Ôn Minh Châu trên giường Đường Thi: “Em.. em thích con gái sao?” Đường Thi bất đắc dĩ đưa tay che mặt lại: “Không phải như the.”Nửa tiếng sau, bọn họ ngồi đối diện nhau trước bàn ăn, mang hết mọi chuyện nói qua một lần.Đường Dịch nghe xong có chút đăm chiêu, cuối cùng còn liếc nhìn Ôn Minh Châu một cái: “Cô bây giờ còn thấy sợ Ôn LêChỉ không?”Vừa nhắc tới cái tên này, rõ ràng có thể nhìn thấy Ôn Minh Châu lập tức co rúm lại một chút.Đường Dịch cau mày nói: “Có lẽ cậu ta là bóng ma tâm lý đổi với cô. Nhưng Minh Châu, thật ra Ôn Lễ Chi cũng không đáng sợ, chỉ cần cô tự mình nhảy ra được sẽ không cần phải sợ Ôn Lễ Chỉ nữa.”Ôn Minh Châu cật lực lắc đầu: “Không, anh trai tôi sẽ không cho phép” Đường Dịch thở dài, xem ra Ôn Lễ Chỉ tạo thành tổn thương không hề nhẹ trên người Ôn Minh Châu.Chiều tối hôm nay, lúc Khương Thích và Hàn Nhượng ra khỏi phòng cũng bị ba người xuất hiện trong phòng khách dọa sợ một hồi. “Ôi trời ạ. Nhà có thêm người lúc nào vậy.?” Khương Thích chỉ vào Ôn Minh Châu “Từ đâu.. tới đây?”