An Mật chết rồi. Đường Thi sững sờ ngồi bên giường nhìn chằm chằm vào tờ thỏa thuận ly hôn mà Bạc Dạ ném cho cô, cô chỉ cảm thấy toàn thân lạnh đến phát run. Một giờ trước, anh bóp cổ cô và hỏi: “Có phải An Mật là do cô đẩy xuống lầu không?” Một giờ sau, anh gọi luật sư đến soạn bản thỏa thuận ly hôn và ném hợp đồng vào người cô: “Đường Thi, cả đời này cô nợ cô ấy hai mạng sống!” Đúng vậy, là hai mạng sống. An Mật đang mang thai và là con của Bạc Dạ. Đường Thi là ai? Cô là người vợ danh chính ngôn thuận của anh, nhưng đó cũng chỉ là một trò đùa. Cô nhìn Bạc Dạ với đôi mắt đỏ hoe và cơ thể đang không ngừng run rẩy: “Không phải em đẩy cô ấy xuống, anh còn muốn em phải nói điều đó bao nhiêu lần nữa!” Bạc Dạ không nghe, anh cứ nhìn cô một cách tàn nhẫn như vậy, như thể đang nhìn một màn hài kịch vậy: “Cô nghĩ rằng bây giờ giải thích có tác dụng sao?” Vô dụng, đã quá muộn rồi! Bạc Dạ cho rằng là cô làm, thì chính là cô làm! Cho dù cô có giải thích như thế nào, thì đều không thể bãng một…
Chương 999
Ba Của Bảo Bảo Là Tổng Tài Khó Đối PhóTác giả: Tiểu ThiênTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhAn Mật chết rồi. Đường Thi sững sờ ngồi bên giường nhìn chằm chằm vào tờ thỏa thuận ly hôn mà Bạc Dạ ném cho cô, cô chỉ cảm thấy toàn thân lạnh đến phát run. Một giờ trước, anh bóp cổ cô và hỏi: “Có phải An Mật là do cô đẩy xuống lầu không?” Một giờ sau, anh gọi luật sư đến soạn bản thỏa thuận ly hôn và ném hợp đồng vào người cô: “Đường Thi, cả đời này cô nợ cô ấy hai mạng sống!” Đúng vậy, là hai mạng sống. An Mật đang mang thai và là con của Bạc Dạ. Đường Thi là ai? Cô là người vợ danh chính ngôn thuận của anh, nhưng đó cũng chỉ là một trò đùa. Cô nhìn Bạc Dạ với đôi mắt đỏ hoe và cơ thể đang không ngừng run rẩy: “Không phải em đẩy cô ấy xuống, anh còn muốn em phải nói điều đó bao nhiêu lần nữa!” Bạc Dạ không nghe, anh cứ nhìn cô một cách tàn nhẫn như vậy, như thể đang nhìn một màn hài kịch vậy: “Cô nghĩ rằng bây giờ giải thích có tác dụng sao?” Vô dụng, đã quá muộn rồi! Bạc Dạ cho rằng là cô làm, thì chính là cô làm! Cho dù cô có giải thích như thế nào, thì đều không thể bãng một… Không có tồn tại phản đồ gì trong Tùng Lâm cả, bởi vì ngay từ lúc bắt đầu Tùng Lâm và Tổ Phong Thần đã ở cùng một chiến tuyến, mục đích chỉ là để khiến Thất Tông Tội đối mặt với sự thù địch từ hai phía mà diệt vong.Thất Tông Tội chết rồi, thì sẽ không còn ai có thể lay động được địa vị của Vinh Nam nữa.Vậy thì… Rốt cuộc Vinh Nam là ai?Bỗng nhiên Đường Thi hít sâu vào một hơi, những chữ kia từ mắt tiến vào trong đầu của cô, người phụ nữ lắc đầu.Vinh Nam cúi đầu che mặt cười hai tiếng: “Không sai, năm đó Thất Tông Tội xảy ra chuyện chính là do một tay tôi dàn xếp. Nhưng mà Vinh Bắc lại đoán trước được, vậy mà cô ấy đoán trước được rằng có thể tôi sẽ g**t ch*t hết toàn bộ Thất TôngTội, thế là cô ấy sử dụng cách cực đoan nhất, để đối kháng lại với tôi.”Đó chính là, dùng tính mạng để tìm được cơ hội sống tiếp cho những người còn lại của Thất Tông Tội.Vành mắt của Đường Thi đỏ cả lên, một thiếu nữ, trong lúc lâm vào đường cùng, rốt cuộc trong đầu suy nghĩ bao nhiêu chuyện, mới có thể đưa ra lựa chọn như vậy đây?Trong chớp mắt đó, cô ấy có nghĩ đến ba mẹ của mình, nghĩ đến bạn bè của mình hay không? Trong chớp mắt đó, liệu cô ấy có hối hận khi sau này có lẽ sẽ không còn cơ hội vào sinh ra tử cùng với những người anh em tốt trong Thất Tông Tội nữa hay không?Trong chớp mắt đó… Cô ấy, có hận Vinh Nam hay không? Tất cả câu trả lời cho những điều này đều đã đi theo cái chết của Vinh Bắc rồi, hoàn toàn tan thành mây khói.Vinh Nam cũng nghĩ đen cái gì đó, gào thét một tiếng, sau đó bỗng nhiên anh ta xông về phía trước.Đường Thi không ngờ anh ta lại đột nhiên phát điên lên như vậy, cô lui lại hai bước, Bạc Dạ lập tức giơ cái ghế đặt ở bên cạnh cửa lên.Vinh Nam đá mạnh một cái, trong phút chốc cái ghế bị đá bay khỏi tay của Bạc Dạ.Sau đó Bạc Dạ xoay người né tránh năm đấm của Vinh Nam, vung cả hai tay muốn tóm lấy Vinh Nam, Vinh Nam liên tục lùi về phía sau, cuối cùng đến sát cửa sổ.Anh ta gio khẩu súng của mình lên, nhưng Bạc Dạ lại nhìn thấu được hành động của anh ta, sau đó tung một quyền đánh thắng vào anh ta.Cả người Vinh Nam run lên một cái rồi tránh đi, vậy nên cú đẩm này của Bạc Da đánh trúng vào cửa sổ thủy tinh, cửa sổ thủy tinh dày như vậy trong phút chốc vỡ vụn ra, đủ để thấy được một đấm này của người đàn ông đã dồn bao nhiêu sức mạnh tàn bạo vào đó.Bạc Dạ nhìn chằm chằm vào Vinh Nam, gằn từng câu từng chữ: “Nếu như anh vẫn còn là một người đàn ông, thì chi bằng tự bản thân đi chuộc tội đi. Chứ không phải ở chỗ này lên nhiều kế hoạch như vậy, còn có ý đồ muốn lấy mạng sống của người khác để đổi Vinh Bắc về nữa.”Đi chuộc tội, đi tự thú, đi thẳng thắn thừa nhận tội ác của mình với người kia.Giống như Bạc Dạ bây giờ vậy. “Anh quả là khiến tôi thấy buồn nôn.Giọng nói của Bạc Dạ đột nhiên trở nên nhẹ hơn: “Vinh Nam, anh có thân phận, có địa vị như vậy. Sao lại trở thành một kẻ bại hoại xã hội như thế này chứ?”Vinh Nam bị chọc giận, gầm nhẹ một tiếng rồi tấn công vào Bạc Dạ, vào giây phút đó giống như là Bạc Dạ cảm ứng được nên lùi lại đồng thời quay đầu nói với Đường Thi: “Chạy đi.”Trong phòng của Vinh Nam, vẫn còn có những kẻ áo đen khác ẩn núp chờ lệnh. “Bây giờ mới nhận ra sao? Đã muộn rồi.”Vinh Nam hả hê cười một cái, trên gương mặt tuấn tú là vẻ dữ tợn: “Bạc Dạ, trái lại tôi muốn nhìn xem anh có thể vì Đường Thi mà làm được đến mức nào?”Vì cô mà có thể chết đi sao?Vì cô mà có thể chấp nhận mất đi tất cả vinh hoa phú quý của mình sao?Trong giây phút Đường Thi xoay người, có người xông lên từ phía sau, cô khom lưng nghiêng người né tránh, sau đó BạcDạ gào lên: “Không được phép động vào cô ấy.”Chính là trong cái giờ phút này, Vinh Nam nhếch miệng cười một cái, tiếng súng vang lên.Bởi vì Bạc Dạ phân tâm nên bị Vinh Nam đẩy đến chỗ đã bị phá thủng trên cửa sổ, nửa người đều đang lơ lửng ngoài cửa số.Bên ngoài cửa sổ, ở phía sau lưng, là một vùng biển cả mênh mông, không nhìn thấy điểm cuối ở đâu cả, lạnh lẽo dâng tràoCửa sổ thủy tinh bị vỡ vụn phát ra một tiếng kêu thảm bi ai, nó không chịu nổi cái sức nặng này, cuối cùng cũng tách rời ra khỏi khung cửa sổ liền với nó.Cảnh tượng cuổi cùng phản chiếu vào trong đáy mắt của Đường Thi, chính là cảnh Bạc Dạ bị Vinh Nam bóp cổ, một tay khác cầm súng chỉa vào bụng của anh, sau đó trực tiếp bị anh ta đấy cả người ra ngoài cửa sổ. “Không.”Giọng nói của Đường Thi chim trong một tiếng vật nặng rơi vào bên trong biển cá vang dội.
Không có tồn tại phản đồ gì trong Tùng Lâm cả, bởi vì ngay từ lúc bắt đầu Tùng Lâm và Tổ Phong Thần đã ở cùng một chiến tuyến, mục đích chỉ là để khiến Thất Tông Tội đối mặt với sự thù địch từ hai phía mà diệt vong.
Thất Tông Tội chết rồi, thì sẽ không còn ai có thể lay động được địa vị của Vinh Nam nữa.
Vậy thì… Rốt cuộc Vinh Nam là ai?
Bỗng nhiên Đường Thi hít sâu vào một hơi, những chữ kia từ mắt tiến vào trong đầu của cô, người phụ nữ lắc đầu.
Vinh Nam cúi đầu che mặt cười hai tiếng: “Không sai, năm đó Thất Tông Tội xảy ra chuyện chính là do một tay tôi dàn xếp. Nhưng mà Vinh Bắc lại đoán trước được, vậy mà cô ấy đoán trước được rằng có thể tôi sẽ g**t ch*t hết toàn bộ Thất Tông
Tội, thế là cô ấy sử dụng cách cực đoan nhất, để đối kháng lại với tôi.”
Đó chính là, dùng tính mạng để tìm được cơ hội sống tiếp cho những người còn lại của Thất Tông Tội.
Vành mắt của Đường Thi đỏ cả lên, một thiếu nữ, trong lúc lâm vào đường cùng, rốt cuộc trong đầu suy nghĩ bao nhiêu chuyện, mới có thể đưa ra lựa chọn như vậy đây?
Trong chớp mắt đó, cô ấy có nghĩ đến ba mẹ của mình, nghĩ đến bạn bè của mình hay không? Trong chớp mắt đó, liệu cô ấy có hối hận khi sau này có lẽ sẽ không còn cơ hội vào sinh ra tử cùng với những người anh em tốt trong Thất Tông Tội nữa hay không?
Trong chớp mắt đó… Cô ấy, có hận Vinh Nam hay không? Tất cả câu trả lời cho những điều này đều đã đi theo cái chết của Vinh Bắc rồi, hoàn toàn tan thành mây khói.
Vinh Nam cũng nghĩ đen cái gì đó, gào thét một tiếng, sau đó bỗng nhiên anh ta xông về phía trước.
Đường Thi không ngờ anh ta lại đột nhiên phát điên lên như vậy, cô lui lại hai bước, Bạc Dạ lập tức giơ cái ghế đặt ở bên cạnh cửa lên.
Vinh Nam đá mạnh một cái, trong phút chốc cái ghế bị đá bay khỏi tay của Bạc Dạ.
Sau đó Bạc Dạ xoay người né tránh năm đấm của Vinh Nam, vung cả hai tay muốn tóm lấy Vinh Nam, Vinh Nam liên tục lùi về phía sau, cuối cùng đến sát cửa sổ.
Anh ta gio khẩu súng của mình lên, nhưng Bạc Dạ lại nhìn thấu được hành động của anh ta, sau đó tung một quyền đánh thắng vào anh ta.
Cả người Vinh Nam run lên một cái rồi tránh đi, vậy nên cú đẩm này của Bạc Da đánh trúng vào cửa sổ thủy tinh, cửa sổ thủy tinh dày như vậy trong phút chốc vỡ vụn ra, đủ để thấy được một đấm này của người đàn ông đã dồn bao nhiêu sức mạnh tàn bạo vào đó.
Bạc Dạ nhìn chằm chằm vào Vinh Nam, gằn từng câu từng chữ: “Nếu như anh vẫn còn là một người đàn ông, thì chi bằng tự bản thân đi chuộc tội đi. Chứ không phải ở chỗ này lên nhiều kế hoạch như vậy, còn có ý đồ muốn lấy mạng sống của người khác để đổi Vinh Bắc về nữa.”
Đi chuộc tội, đi tự thú, đi thẳng thắn thừa nhận tội ác của mình với người kia.
Giống như Bạc Dạ bây giờ vậy. “Anh quả là khiến tôi thấy buồn nôn.
Giọng nói của Bạc Dạ đột nhiên trở nên nhẹ hơn: “Vinh Nam, anh có thân phận, có địa vị như vậy. Sao lại trở thành một kẻ bại hoại xã hội như thế này chứ?”
Vinh Nam bị chọc giận, gầm nhẹ một tiếng rồi tấn công vào Bạc Dạ, vào giây phút đó giống như là Bạc Dạ cảm ứng được nên lùi lại đồng thời quay đầu nói với Đường Thi: “Chạy đi.”
Trong phòng của Vinh Nam, vẫn còn có những kẻ áo đen khác ẩn núp chờ lệnh. “Bây giờ mới nhận ra sao? Đã muộn rồi.”
Vinh Nam hả hê cười một cái, trên gương mặt tuấn tú là vẻ dữ tợn: “Bạc Dạ, trái lại tôi muốn nhìn xem anh có thể vì Đường Thi mà làm được đến mức nào?”
Vì cô mà có thể chết đi sao?
Vì cô mà có thể chấp nhận mất đi tất cả vinh hoa phú quý của mình sao?
Trong giây phút Đường Thi xoay người, có người xông lên từ phía sau, cô khom lưng nghiêng người né tránh, sau đó Bạc
Dạ gào lên: “Không được phép động vào cô ấy.”
Chính là trong cái giờ phút này, Vinh Nam nhếch miệng cười một cái, tiếng súng vang lên.
Bởi vì Bạc Dạ phân tâm nên bị Vinh Nam đẩy đến chỗ đã bị phá thủng trên cửa sổ, nửa người đều đang lơ lửng ngoài cửa số.
Bên ngoài cửa sổ, ở phía sau lưng, là một vùng biển cả mênh mông, không nhìn thấy điểm cuối ở đâu cả, lạnh lẽo dâng trào
Cửa sổ thủy tinh bị vỡ vụn phát ra một tiếng kêu thảm bi ai, nó không chịu nổi cái sức nặng này, cuối cùng cũng tách rời ra khỏi khung cửa sổ liền với nó.
Cảnh tượng cuổi cùng phản chiếu vào trong đáy mắt của Đường Thi, chính là cảnh Bạc Dạ bị Vinh Nam bóp cổ, một tay khác cầm súng chỉa vào bụng của anh, sau đó trực tiếp bị anh ta đấy cả người ra ngoài cửa sổ. “Không.”
Giọng nói của Đường Thi chim trong một tiếng vật nặng rơi vào bên trong biển cá vang dội.
Ba Của Bảo Bảo Là Tổng Tài Khó Đối PhóTác giả: Tiểu ThiênTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhAn Mật chết rồi. Đường Thi sững sờ ngồi bên giường nhìn chằm chằm vào tờ thỏa thuận ly hôn mà Bạc Dạ ném cho cô, cô chỉ cảm thấy toàn thân lạnh đến phát run. Một giờ trước, anh bóp cổ cô và hỏi: “Có phải An Mật là do cô đẩy xuống lầu không?” Một giờ sau, anh gọi luật sư đến soạn bản thỏa thuận ly hôn và ném hợp đồng vào người cô: “Đường Thi, cả đời này cô nợ cô ấy hai mạng sống!” Đúng vậy, là hai mạng sống. An Mật đang mang thai và là con của Bạc Dạ. Đường Thi là ai? Cô là người vợ danh chính ngôn thuận của anh, nhưng đó cũng chỉ là một trò đùa. Cô nhìn Bạc Dạ với đôi mắt đỏ hoe và cơ thể đang không ngừng run rẩy: “Không phải em đẩy cô ấy xuống, anh còn muốn em phải nói điều đó bao nhiêu lần nữa!” Bạc Dạ không nghe, anh cứ nhìn cô một cách tàn nhẫn như vậy, như thể đang nhìn một màn hài kịch vậy: “Cô nghĩ rằng bây giờ giải thích có tác dụng sao?” Vô dụng, đã quá muộn rồi! Bạc Dạ cho rằng là cô làm, thì chính là cô làm! Cho dù cô có giải thích như thế nào, thì đều không thể bãng một… Không có tồn tại phản đồ gì trong Tùng Lâm cả, bởi vì ngay từ lúc bắt đầu Tùng Lâm và Tổ Phong Thần đã ở cùng một chiến tuyến, mục đích chỉ là để khiến Thất Tông Tội đối mặt với sự thù địch từ hai phía mà diệt vong.Thất Tông Tội chết rồi, thì sẽ không còn ai có thể lay động được địa vị của Vinh Nam nữa.Vậy thì… Rốt cuộc Vinh Nam là ai?Bỗng nhiên Đường Thi hít sâu vào một hơi, những chữ kia từ mắt tiến vào trong đầu của cô, người phụ nữ lắc đầu.Vinh Nam cúi đầu che mặt cười hai tiếng: “Không sai, năm đó Thất Tông Tội xảy ra chuyện chính là do một tay tôi dàn xếp. Nhưng mà Vinh Bắc lại đoán trước được, vậy mà cô ấy đoán trước được rằng có thể tôi sẽ g**t ch*t hết toàn bộ Thất TôngTội, thế là cô ấy sử dụng cách cực đoan nhất, để đối kháng lại với tôi.”Đó chính là, dùng tính mạng để tìm được cơ hội sống tiếp cho những người còn lại của Thất Tông Tội.Vành mắt của Đường Thi đỏ cả lên, một thiếu nữ, trong lúc lâm vào đường cùng, rốt cuộc trong đầu suy nghĩ bao nhiêu chuyện, mới có thể đưa ra lựa chọn như vậy đây?Trong chớp mắt đó, cô ấy có nghĩ đến ba mẹ của mình, nghĩ đến bạn bè của mình hay không? Trong chớp mắt đó, liệu cô ấy có hối hận khi sau này có lẽ sẽ không còn cơ hội vào sinh ra tử cùng với những người anh em tốt trong Thất Tông Tội nữa hay không?Trong chớp mắt đó… Cô ấy, có hận Vinh Nam hay không? Tất cả câu trả lời cho những điều này đều đã đi theo cái chết của Vinh Bắc rồi, hoàn toàn tan thành mây khói.Vinh Nam cũng nghĩ đen cái gì đó, gào thét một tiếng, sau đó bỗng nhiên anh ta xông về phía trước.Đường Thi không ngờ anh ta lại đột nhiên phát điên lên như vậy, cô lui lại hai bước, Bạc Dạ lập tức giơ cái ghế đặt ở bên cạnh cửa lên.Vinh Nam đá mạnh một cái, trong phút chốc cái ghế bị đá bay khỏi tay của Bạc Dạ.Sau đó Bạc Dạ xoay người né tránh năm đấm của Vinh Nam, vung cả hai tay muốn tóm lấy Vinh Nam, Vinh Nam liên tục lùi về phía sau, cuối cùng đến sát cửa sổ.Anh ta gio khẩu súng của mình lên, nhưng Bạc Dạ lại nhìn thấu được hành động của anh ta, sau đó tung một quyền đánh thắng vào anh ta.Cả người Vinh Nam run lên một cái rồi tránh đi, vậy nên cú đẩm này của Bạc Da đánh trúng vào cửa sổ thủy tinh, cửa sổ thủy tinh dày như vậy trong phút chốc vỡ vụn ra, đủ để thấy được một đấm này của người đàn ông đã dồn bao nhiêu sức mạnh tàn bạo vào đó.Bạc Dạ nhìn chằm chằm vào Vinh Nam, gằn từng câu từng chữ: “Nếu như anh vẫn còn là một người đàn ông, thì chi bằng tự bản thân đi chuộc tội đi. Chứ không phải ở chỗ này lên nhiều kế hoạch như vậy, còn có ý đồ muốn lấy mạng sống của người khác để đổi Vinh Bắc về nữa.”Đi chuộc tội, đi tự thú, đi thẳng thắn thừa nhận tội ác của mình với người kia.Giống như Bạc Dạ bây giờ vậy. “Anh quả là khiến tôi thấy buồn nôn.Giọng nói của Bạc Dạ đột nhiên trở nên nhẹ hơn: “Vinh Nam, anh có thân phận, có địa vị như vậy. Sao lại trở thành một kẻ bại hoại xã hội như thế này chứ?”Vinh Nam bị chọc giận, gầm nhẹ một tiếng rồi tấn công vào Bạc Dạ, vào giây phút đó giống như là Bạc Dạ cảm ứng được nên lùi lại đồng thời quay đầu nói với Đường Thi: “Chạy đi.”Trong phòng của Vinh Nam, vẫn còn có những kẻ áo đen khác ẩn núp chờ lệnh. “Bây giờ mới nhận ra sao? Đã muộn rồi.”Vinh Nam hả hê cười một cái, trên gương mặt tuấn tú là vẻ dữ tợn: “Bạc Dạ, trái lại tôi muốn nhìn xem anh có thể vì Đường Thi mà làm được đến mức nào?”Vì cô mà có thể chết đi sao?Vì cô mà có thể chấp nhận mất đi tất cả vinh hoa phú quý của mình sao?Trong giây phút Đường Thi xoay người, có người xông lên từ phía sau, cô khom lưng nghiêng người né tránh, sau đó BạcDạ gào lên: “Không được phép động vào cô ấy.”Chính là trong cái giờ phút này, Vinh Nam nhếch miệng cười một cái, tiếng súng vang lên.Bởi vì Bạc Dạ phân tâm nên bị Vinh Nam đẩy đến chỗ đã bị phá thủng trên cửa sổ, nửa người đều đang lơ lửng ngoài cửa số.Bên ngoài cửa sổ, ở phía sau lưng, là một vùng biển cả mênh mông, không nhìn thấy điểm cuối ở đâu cả, lạnh lẽo dâng tràoCửa sổ thủy tinh bị vỡ vụn phát ra một tiếng kêu thảm bi ai, nó không chịu nổi cái sức nặng này, cuối cùng cũng tách rời ra khỏi khung cửa sổ liền với nó.Cảnh tượng cuổi cùng phản chiếu vào trong đáy mắt của Đường Thi, chính là cảnh Bạc Dạ bị Vinh Nam bóp cổ, một tay khác cầm súng chỉa vào bụng của anh, sau đó trực tiếp bị anh ta đấy cả người ra ngoài cửa sổ. “Không.”Giọng nói của Đường Thi chim trong một tiếng vật nặng rơi vào bên trong biển cá vang dội.