Tác giả:

An Mật chết rồi. Đường Thi sững sờ ngồi bên giường nhìn chằm chằm vào tờ thỏa thuận ly hôn mà Bạc Dạ ném cho cô, cô chỉ cảm thấy toàn thân lạnh đến phát run. Một giờ trước, anh bóp cổ cô và hỏi: “Có phải An Mật là do cô đẩy xuống lầu không?” Một giờ sau, anh gọi luật sư đến soạn bản thỏa thuận ly hôn và ném hợp đồng vào người cô: “Đường Thi, cả đời này cô nợ cô ấy hai mạng sống!” Đúng vậy, là hai mạng sống. An Mật đang mang thai và là con của Bạc Dạ. Đường Thi là ai? Cô là người vợ danh chính ngôn thuận của anh, nhưng đó cũng chỉ là một trò đùa. Cô nhìn Bạc Dạ với đôi mắt đỏ hoe và cơ thể đang không ngừng run rẩy: “Không phải em đẩy cô ấy xuống, anh còn muốn em phải nói điều đó bao nhiêu lần nữa!” Bạc Dạ không nghe, anh cứ nhìn cô một cách tàn nhẫn như vậy, như thể đang nhìn một màn hài kịch vậy: “Cô nghĩ rằng bây giờ giải thích có tác dụng sao?” Vô dụng, đã quá muộn rồi! Bạc Dạ cho rằng là cô làm, thì chính là cô làm! Cho dù cô có giải thích như thế nào, thì đều không thể bãng một…

Chương 1142

Ba Của Bảo Bảo Là Tổng Tài Khó Đối PhóTác giả: Tiểu ThiênTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhAn Mật chết rồi. Đường Thi sững sờ ngồi bên giường nhìn chằm chằm vào tờ thỏa thuận ly hôn mà Bạc Dạ ném cho cô, cô chỉ cảm thấy toàn thân lạnh đến phát run. Một giờ trước, anh bóp cổ cô và hỏi: “Có phải An Mật là do cô đẩy xuống lầu không?” Một giờ sau, anh gọi luật sư đến soạn bản thỏa thuận ly hôn và ném hợp đồng vào người cô: “Đường Thi, cả đời này cô nợ cô ấy hai mạng sống!” Đúng vậy, là hai mạng sống. An Mật đang mang thai và là con của Bạc Dạ. Đường Thi là ai? Cô là người vợ danh chính ngôn thuận của anh, nhưng đó cũng chỉ là một trò đùa. Cô nhìn Bạc Dạ với đôi mắt đỏ hoe và cơ thể đang không ngừng run rẩy: “Không phải em đẩy cô ấy xuống, anh còn muốn em phải nói điều đó bao nhiêu lần nữa!” Bạc Dạ không nghe, anh cứ nhìn cô một cách tàn nhẫn như vậy, như thể đang nhìn một màn hài kịch vậy: “Cô nghĩ rằng bây giờ giải thích có tác dụng sao?” Vô dụng, đã quá muộn rồi! Bạc Dạ cho rằng là cô làm, thì chính là cô làm! Cho dù cô có giải thích như thế nào, thì đều không thể bãng một… Trong nháy mắt Bạc Nhan có chút sững sở, có lẽ không ngờ đến lại nghe được câu hỏi thẳng thừng như vậy từ trong miệng Nhậm Cầu, nhưng mà nghĩ lại, có những khi đối mặt với một số người và một số việc, cũng chỉ có thẳng thắn máu me đầm đìa xé toạc ra, có lẽ mới có thể xoay chuyển tình thế.Bạc Nhan im lặng một lúc lâu, cuối cùng ngẩng đầu lên cười với Nhậm Cầu nói: “Không biết nữa, có lẽ khi gặp lại Đường Duy vẫn sẽ sợ, nhưng mà bây giờ chị đã hiểu ra rằng, sợ hãi, không hề xấu hồ.”Suốt ngày nịnh hót và trốn tránh, mới là điều đáng xấu hổ nhất. truyện đam mỹNhậm Cầu nhìn thấy Bạc Nhan như vậy, cuối cùng cũng thở ra một hơi, sau đó buông lỏng bàn tay vốn đi đang dắt Bạc Nhan của cậu, đẩy cửa kính ra, nói: “Ừ trả lời hài lòng Bạc Nhân cùng cầu vai kề vai sánh bước vào nhà hàng, người phục vụ quen của quen nẻo dẫn bọn họ đến của một phòng bao, sau đó khom người về phía bọn họ.“Mời vào “Nhậm Cầu dùng tiếng Anh nói một câu cảm ơn, Bạc Nhan cũng theo đó nói cảm ơn, nhìn thấy người phục vụ rời đi, hai người bước vào phòng bao và ngồi xuống, Nhậm Cầu đặt thực đơn trước mặt Bạc Nhan: “Nhìn xem, muốn ăn gì?”“Gì cũng ăn được, bây giờ chúng ta là đang đợi Tôi Nghiêu qua đây sao?” Bạc Nhan tùy tiện lật xem thực đơn, trên thực đơn toàn bộ đều chú thích bằng tiếng Anh đối với cô ấy mà nói cũng không có chút áp lực nào, cô gái thuận miệng liền gọi tên mấy món ăn: “Bây giờ cậu ấy đang ở đâu?”“Vừa mới xuống máy bay, chuyến bay trước đó của cậu ấy đã bị hoãn.”Nhậm Cầu gật gật đầu: “Chị cứ gọi món chị thích là được rồi.”“Ừ.” Bạc Nhan cũng không khách sáo, sau khi gọi món xong liền ngồi xuống nhìn điện thoại, giả vờ thần nhiên hỏi: “Ba chị có nói, khi nào thì gọi chị trở về không?Nghe thấy Bạc Nhan nói như vậy, Nhậm Cầu quả thực sửng sốt, sau đó cậu hơi lúng túng cười nói: “Bịchi phát hiện rồi sao?”“Ừ, lần này em đến đây là để giúp ba chị thuyết phục chị trở về nước đúng không?”Khi Bạc Nhan nói những lời này vô cùng tự nhiên, dường như không chút sợ hãi nào đối với chuyện trở về nước này vậy: “Như vậy, thì chị về nước thôi, lát nữa sẽ xem vé máy bay về nước.”“Thật hay giả vậy?”Nhậm Cầu có chút không dám tin tưởng, cậu đưa tay ra sở sở trán của Bạc Nhan, giống như là để xác nhận xem người trước mặt mình rốt cuộc có phải là Bạc Nhan hay không: “Chị vậy mà lại nghĩ thông suốt rồi? Muốn về nước?”“Đúng vậy!” Bạc Nhan đưa tay chống dưới cắm, lông mi cô run rẩy, khóe miệng cong lên, vừa vặn chỉ để lộ ra một nụ cười nhẹ hoàn mỹ và vô hại- Ở nước ngoài nhiều năm như vậy, cô ấy đã học được cách cười như vậy: “Trở về lại không phải là cái chuyện gì ghê gớm, hơn nữa quả thực chị đã hoàn thành xong chương trình học rồi, có thể về nước giúp ba chị làm chút việc ““Em thật không ngờ…” Yết hầu Nhậm Cầu chuyển động lên xuống: “Chị sẽ lựa chọn quay trở về ““Em vẫn còn đang lo lắng chỉ có phải là sợ hãi hay không chứ gì?”Bạc Nhan nheo mắt lại, cô ấy của bây giờ so với cô gái trẻ người non dạ của hai năm trước mà nói, nhiều thêm phần thâm trầm, tích lũy theo thời gian, rất nhiều cảm xúc cũng sẽ từ từ lắng đọng xuống đáy mắt, mà cô ấy của bây giờ trong mắt đã có thêm sự thử thách của năm tháng.Cô ấy đã thay đổi, không biết rốt cuộc là đã thực sự thay đổi, hay là nói…Cô ấy đã tìm ra một cách khác để bảo vệ bản thân mình.“Đã đến lúc phải quay trở về, cho dù sợ hãi cũng tốt, quên không được cũng tốt. Tình cảm nên có thắng có thua”Bạc Nhan đặt điện thoại xuống: “Chi nhận thua là được rồi, cho nên không có gì to tát cả. Hơn nữa, nhà chúng ta và nhà họ Bạc là thế giao nhiều đời, sinh nhật của Đường Duy, dù sao chị cũng phải đến tham gia. “Nhậm Cầu trưng to hai mắt.“Chị, thật sự đã suy nghĩ kỹ càng chưa?”

Trong nháy mắt Bạc Nhan có chút sững sở, có lẽ không ngờ đến lại nghe được câu hỏi thẳng thừng như vậy từ trong miệng Nhậm Cầu, nhưng mà nghĩ lại, có những khi đối mặt với một số người và một số việc, cũng chỉ có thẳng thắn máu me đầm đìa xé toạc ra, có lẽ mới có thể xoay chuyển tình thế.

Bạc Nhan im lặng một lúc lâu, cuối cùng ngẩng đầu lên cười với Nhậm Cầu nói: “Không biết nữa, có lẽ khi gặp lại Đường Duy vẫn sẽ sợ, nhưng mà bây giờ chị đã hiểu ra rằng, sợ hãi, không hề xấu hồ.”

Suốt ngày nịnh hót và trốn tránh, mới là điều đáng xấu hổ nhất. truyện đam mỹ

Nhậm Cầu nhìn thấy Bạc Nhan như vậy, cuối cùng cũng thở ra một hơi, sau đó buông lỏng bàn tay vốn đi đang dắt Bạc Nhan của cậu, đẩy cửa kính ra, nói: “Ừ trả lời hài lòng Bạc Nhân cùng cầu vai kề vai sánh bước vào nhà hàng, người phục vụ quen của quen nẻo dẫn bọn họ đến của một phòng bao, sau đó khom người về phía bọn họ.

“Mời vào “

Nhậm Cầu dùng tiếng Anh nói một câu cảm ơn, Bạc Nhan cũng theo đó nói cảm ơn, nhìn thấy người phục vụ rời đi, hai người bước vào phòng bao và ngồi xuống, Nhậm Cầu đặt thực đơn trước mặt Bạc Nhan: “Nhìn xem, muốn ăn gì?”

“Gì cũng ăn được, bây giờ chúng ta là đang đợi Tôi Nghiêu qua đây sao?” Bạc Nhan tùy tiện lật xem thực đơn, trên thực đơn toàn bộ đều chú thích bằng tiếng Anh đối với cô ấy mà nói cũng không có chút áp lực nào, cô gái thuận miệng liền gọi tên mấy món ăn: “Bây giờ cậu ấy đang ở đâu?”

“Vừa mới xuống máy bay, chuyến bay trước đó của cậu ấy đã bị hoãn.”

Nhậm Cầu gật gật đầu: “Chị cứ gọi món chị thích là được rồi.”

“Ừ.” Bạc Nhan cũng không khách sáo, sau khi gọi món xong liền ngồi xuống nhìn điện thoại, giả vờ thần nhiên hỏi: “Ba chị có nói, khi nào thì gọi chị trở về không?

Nghe thấy Bạc Nhan nói như vậy, Nhậm Cầu quả thực sửng sốt, sau đó cậu hơi lúng túng cười nói: “Bịchi phát hiện rồi sao?”

“Ừ, lần này em đến đây là để giúp ba chị thuyết phục chị trở về nước đúng không?”

Khi Bạc Nhan nói những lời này vô cùng tự nhiên, dường như không chút sợ hãi nào đối với chuyện trở về nước này vậy: “Như vậy, thì chị về nước thôi, lát nữa sẽ xem vé máy bay về nước.”

“Thật hay giả vậy?”

Nhậm Cầu có chút không dám tin tưởng, cậu đưa tay ra sở sở trán của Bạc Nhan, giống như là để xác nhận xem người trước mặt mình rốt cuộc có phải là Bạc Nhan hay không: “Chị vậy mà lại nghĩ thông suốt rồi? Muốn về nước?”

“Đúng vậy!” Bạc Nhan đưa tay chống dưới cắm, lông mi cô run rẩy, khóe miệng cong lên, vừa vặn chỉ để lộ ra một nụ cười nhẹ hoàn mỹ và vô hại- Ở nước ngoài nhiều năm như vậy, cô ấy đã học được cách cười như vậy: “Trở về lại không phải là cái chuyện gì ghê gớm, hơn nữa quả thực chị đã hoàn thành xong chương trình học rồi, có thể về nước giúp ba chị làm chút việc “

“Em thật không ngờ…” Yết hầu Nhậm Cầu chuyển động lên xuống: “Chị sẽ lựa chọn quay trở về “

“Em vẫn còn đang lo lắng chỉ có phải là sợ hãi hay không chứ gì?”

Bạc Nhan nheo mắt lại, cô ấy của bây giờ so với cô gái trẻ người non dạ của hai năm trước mà nói, nhiều thêm phần thâm trầm, tích lũy theo thời gian, rất nhiều cảm xúc cũng sẽ từ từ lắng đọng xuống đáy mắt, mà cô ấy của bây giờ trong mắt đã có thêm sự thử thách của năm tháng.

Cô ấy đã thay đổi, không biết rốt cuộc là đã thực sự thay đổi, hay là nói…Cô ấy đã tìm ra một cách khác để bảo vệ bản thân mình.

“Đã đến lúc phải quay trở về, cho dù sợ hãi cũng tốt, quên không được cũng tốt. Tình cảm nên có thắng có thua”Bạc Nhan đặt điện thoại xuống: “Chi nhận thua là được rồi, cho nên không có gì to tát cả. Hơn nữa, nhà chúng ta và nhà họ Bạc là thế giao nhiều đời, sinh nhật của Đường Duy, dù sao chị cũng phải đến tham gia. “

Nhậm Cầu trưng to hai mắt.

“Chị, thật sự đã suy nghĩ kỹ càng chưa?”

Ba Của Bảo Bảo Là Tổng Tài Khó Đối PhóTác giả: Tiểu ThiênTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhAn Mật chết rồi. Đường Thi sững sờ ngồi bên giường nhìn chằm chằm vào tờ thỏa thuận ly hôn mà Bạc Dạ ném cho cô, cô chỉ cảm thấy toàn thân lạnh đến phát run. Một giờ trước, anh bóp cổ cô và hỏi: “Có phải An Mật là do cô đẩy xuống lầu không?” Một giờ sau, anh gọi luật sư đến soạn bản thỏa thuận ly hôn và ném hợp đồng vào người cô: “Đường Thi, cả đời này cô nợ cô ấy hai mạng sống!” Đúng vậy, là hai mạng sống. An Mật đang mang thai và là con của Bạc Dạ. Đường Thi là ai? Cô là người vợ danh chính ngôn thuận của anh, nhưng đó cũng chỉ là một trò đùa. Cô nhìn Bạc Dạ với đôi mắt đỏ hoe và cơ thể đang không ngừng run rẩy: “Không phải em đẩy cô ấy xuống, anh còn muốn em phải nói điều đó bao nhiêu lần nữa!” Bạc Dạ không nghe, anh cứ nhìn cô một cách tàn nhẫn như vậy, như thể đang nhìn một màn hài kịch vậy: “Cô nghĩ rằng bây giờ giải thích có tác dụng sao?” Vô dụng, đã quá muộn rồi! Bạc Dạ cho rằng là cô làm, thì chính là cô làm! Cho dù cô có giải thích như thế nào, thì đều không thể bãng một… Trong nháy mắt Bạc Nhan có chút sững sở, có lẽ không ngờ đến lại nghe được câu hỏi thẳng thừng như vậy từ trong miệng Nhậm Cầu, nhưng mà nghĩ lại, có những khi đối mặt với một số người và một số việc, cũng chỉ có thẳng thắn máu me đầm đìa xé toạc ra, có lẽ mới có thể xoay chuyển tình thế.Bạc Nhan im lặng một lúc lâu, cuối cùng ngẩng đầu lên cười với Nhậm Cầu nói: “Không biết nữa, có lẽ khi gặp lại Đường Duy vẫn sẽ sợ, nhưng mà bây giờ chị đã hiểu ra rằng, sợ hãi, không hề xấu hồ.”Suốt ngày nịnh hót và trốn tránh, mới là điều đáng xấu hổ nhất. truyện đam mỹNhậm Cầu nhìn thấy Bạc Nhan như vậy, cuối cùng cũng thở ra một hơi, sau đó buông lỏng bàn tay vốn đi đang dắt Bạc Nhan của cậu, đẩy cửa kính ra, nói: “Ừ trả lời hài lòng Bạc Nhân cùng cầu vai kề vai sánh bước vào nhà hàng, người phục vụ quen của quen nẻo dẫn bọn họ đến của một phòng bao, sau đó khom người về phía bọn họ.“Mời vào “Nhậm Cầu dùng tiếng Anh nói một câu cảm ơn, Bạc Nhan cũng theo đó nói cảm ơn, nhìn thấy người phục vụ rời đi, hai người bước vào phòng bao và ngồi xuống, Nhậm Cầu đặt thực đơn trước mặt Bạc Nhan: “Nhìn xem, muốn ăn gì?”“Gì cũng ăn được, bây giờ chúng ta là đang đợi Tôi Nghiêu qua đây sao?” Bạc Nhan tùy tiện lật xem thực đơn, trên thực đơn toàn bộ đều chú thích bằng tiếng Anh đối với cô ấy mà nói cũng không có chút áp lực nào, cô gái thuận miệng liền gọi tên mấy món ăn: “Bây giờ cậu ấy đang ở đâu?”“Vừa mới xuống máy bay, chuyến bay trước đó của cậu ấy đã bị hoãn.”Nhậm Cầu gật gật đầu: “Chị cứ gọi món chị thích là được rồi.”“Ừ.” Bạc Nhan cũng không khách sáo, sau khi gọi món xong liền ngồi xuống nhìn điện thoại, giả vờ thần nhiên hỏi: “Ba chị có nói, khi nào thì gọi chị trở về không?Nghe thấy Bạc Nhan nói như vậy, Nhậm Cầu quả thực sửng sốt, sau đó cậu hơi lúng túng cười nói: “Bịchi phát hiện rồi sao?”“Ừ, lần này em đến đây là để giúp ba chị thuyết phục chị trở về nước đúng không?”Khi Bạc Nhan nói những lời này vô cùng tự nhiên, dường như không chút sợ hãi nào đối với chuyện trở về nước này vậy: “Như vậy, thì chị về nước thôi, lát nữa sẽ xem vé máy bay về nước.”“Thật hay giả vậy?”Nhậm Cầu có chút không dám tin tưởng, cậu đưa tay ra sở sở trán của Bạc Nhan, giống như là để xác nhận xem người trước mặt mình rốt cuộc có phải là Bạc Nhan hay không: “Chị vậy mà lại nghĩ thông suốt rồi? Muốn về nước?”“Đúng vậy!” Bạc Nhan đưa tay chống dưới cắm, lông mi cô run rẩy, khóe miệng cong lên, vừa vặn chỉ để lộ ra một nụ cười nhẹ hoàn mỹ và vô hại- Ở nước ngoài nhiều năm như vậy, cô ấy đã học được cách cười như vậy: “Trở về lại không phải là cái chuyện gì ghê gớm, hơn nữa quả thực chị đã hoàn thành xong chương trình học rồi, có thể về nước giúp ba chị làm chút việc ““Em thật không ngờ…” Yết hầu Nhậm Cầu chuyển động lên xuống: “Chị sẽ lựa chọn quay trở về ““Em vẫn còn đang lo lắng chỉ có phải là sợ hãi hay không chứ gì?”Bạc Nhan nheo mắt lại, cô ấy của bây giờ so với cô gái trẻ người non dạ của hai năm trước mà nói, nhiều thêm phần thâm trầm, tích lũy theo thời gian, rất nhiều cảm xúc cũng sẽ từ từ lắng đọng xuống đáy mắt, mà cô ấy của bây giờ trong mắt đã có thêm sự thử thách của năm tháng.Cô ấy đã thay đổi, không biết rốt cuộc là đã thực sự thay đổi, hay là nói…Cô ấy đã tìm ra một cách khác để bảo vệ bản thân mình.“Đã đến lúc phải quay trở về, cho dù sợ hãi cũng tốt, quên không được cũng tốt. Tình cảm nên có thắng có thua”Bạc Nhan đặt điện thoại xuống: “Chi nhận thua là được rồi, cho nên không có gì to tát cả. Hơn nữa, nhà chúng ta và nhà họ Bạc là thế giao nhiều đời, sinh nhật của Đường Duy, dù sao chị cũng phải đến tham gia. “Nhậm Cầu trưng to hai mắt.“Chị, thật sự đã suy nghĩ kỹ càng chưa?”

Chương 1142