An Mật chết rồi. Đường Thi sững sờ ngồi bên giường nhìn chằm chằm vào tờ thỏa thuận ly hôn mà Bạc Dạ ném cho cô, cô chỉ cảm thấy toàn thân lạnh đến phát run. Một giờ trước, anh bóp cổ cô và hỏi: “Có phải An Mật là do cô đẩy xuống lầu không?” Một giờ sau, anh gọi luật sư đến soạn bản thỏa thuận ly hôn và ném hợp đồng vào người cô: “Đường Thi, cả đời này cô nợ cô ấy hai mạng sống!” Đúng vậy, là hai mạng sống. An Mật đang mang thai và là con của Bạc Dạ. Đường Thi là ai? Cô là người vợ danh chính ngôn thuận của anh, nhưng đó cũng chỉ là một trò đùa. Cô nhìn Bạc Dạ với đôi mắt đỏ hoe và cơ thể đang không ngừng run rẩy: “Không phải em đẩy cô ấy xuống, anh còn muốn em phải nói điều đó bao nhiêu lần nữa!” Bạc Dạ không nghe, anh cứ nhìn cô một cách tàn nhẫn như vậy, như thể đang nhìn một màn hài kịch vậy: “Cô nghĩ rằng bây giờ giải thích có tác dụng sao?” Vô dụng, đã quá muộn rồi! Bạc Dạ cho rằng là cô làm, thì chính là cô làm! Cho dù cô có giải thích như thế nào, thì đều không thể bãng một…
Chương 1553: Đưa Cô Qua Đó Đi Đón Anh Ta
Ba Của Bảo Bảo Là Tổng Tài Khó Đối PhóTác giả: Tiểu ThiênTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhAn Mật chết rồi. Đường Thi sững sờ ngồi bên giường nhìn chằm chằm vào tờ thỏa thuận ly hôn mà Bạc Dạ ném cho cô, cô chỉ cảm thấy toàn thân lạnh đến phát run. Một giờ trước, anh bóp cổ cô và hỏi: “Có phải An Mật là do cô đẩy xuống lầu không?” Một giờ sau, anh gọi luật sư đến soạn bản thỏa thuận ly hôn và ném hợp đồng vào người cô: “Đường Thi, cả đời này cô nợ cô ấy hai mạng sống!” Đúng vậy, là hai mạng sống. An Mật đang mang thai và là con của Bạc Dạ. Đường Thi là ai? Cô là người vợ danh chính ngôn thuận của anh, nhưng đó cũng chỉ là một trò đùa. Cô nhìn Bạc Dạ với đôi mắt đỏ hoe và cơ thể đang không ngừng run rẩy: “Không phải em đẩy cô ấy xuống, anh còn muốn em phải nói điều đó bao nhiêu lần nữa!” Bạc Dạ không nghe, anh cứ nhìn cô một cách tàn nhẫn như vậy, như thể đang nhìn một màn hài kịch vậy: “Cô nghĩ rằng bây giờ giải thích có tác dụng sao?” Vô dụng, đã quá muộn rồi! Bạc Dạ cho rằng là cô làm, thì chính là cô làm! Cho dù cô có giải thích như thế nào, thì đều không thể bãng một… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Lạc Du Du lần đầu nghe thấy giọng điệu Sakahara Kurosawa tức giận mà khẩn trương như vậy, thậm chí khiến cô ta có chút muốn cười: “Anh ở bên đó lớn tiếng kêu la có tác dụng gì chứ? Anh rảnh rỗi cả ngày, không phải tôi còn phải đi làm sao?”Sakahara Kurosawa đang cầm điện thoại ở bên kia, ngây ngẩn cả người.Cách một lúc lâu, anh ta không dám tin nói: “Lạc Du Du, cô nói cái gì?Lạc Du Du tranh cãi với anh ta, cũng là dùng lực nắm điện thoại, giọng nói cố gắng không cao giọng, nói: “Không đón! Tôi phải làm việc!”“Lãnh đạo mới nhậm chức nên rất bận, anh thích đến thì đến!”Nói xong tít một tiếng cúp điện thoại.Sakahara Kurosawa đứng ở sân bay Sydney, sửng sốt về cảnh tượng người đến người đi.Trong điện thoại bên tai truyền đến tiếng tút tút tút cuộc gọi kết thúc lập tức kéo anh ta về hiện thực, anh ta không ngờ đến bản thân sẽ bị Lạc Du Du trực tiếp từ chối như vậy, càng không nghĩ đến… tính khí của Lạc Du Du càng ngày càng lớn rồi.Từ ngày đó suy nghĩ muốn lật đổ anh ta, dường như anh ta làm gì, cô ta đều phải đối chọi với anh ta.Anh ta nói đi về phía đông, cô ta liền muốn đi về phía tây.Một loại cảm giác khó tả chậm rãi nổi lên trong cổ họng, Sakahara Kurosawa vô ý thức nuốt vài ngụm nước miếng, không biết bản thân tại sao tim đập nhanh như vậy.Hình như tim đập quá nhanh, giống như đang sợ hãi chuyện gì xảy ra.Anh ta trầm mặc một lát, lại lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn cho Lạc Du Du, lúc này cũng không quan tâm chặn hay không chặn nữa, chỉ là đơn thuần muốn phát ra hết cảm xúc.“Cô dựa vào đâu cúp điện thoại của tôi?”“Tôi một mình đến Sydney, đón tôi một chút khó như vậy sao?”Ai ngờ mười giây sau, Lạc Du Du liền trả lời.“Là anh không biết nói ngoại ngữ hay là do không thể tự chăm sóc bản thân, khăng khăng muốn tôi đi đón?”“.” Sakuhara Kurosawa nhìn điện thoại, lại nhìn trần nhà sân bay, trong nhất thời vậy mà cảm thấy có chút mù mịt.Đối phương nghĩ cũng không nghĩ liền trả lời.Câu trả lời này giống như một quả tạ nặng hung hăng đập vào tim Sakuhara Kurosawa, cả người anh ta đung đưa, không dám tin người nói những lời này là Lạc Du Du.Không liên quan?Cô ta…cô ta hiện tại muốn đoạn tuyệt quan hệ với anh ta như vậy sao?Anh ta đều đã không kiêng nể bay đến Sydney rồi, cô ta rốt cuộc muốn làm gì, tại sao lại không chịu đến đón một chút, đón người mà thôi, sẽ mất mạng của cô ta sao?Tay Sakuhara Kurosawa đang run rẩy, không biết là tức giận, hay là bởi vì…những cảm xúc khó nói khác.Anh ta rũ tay xuống, vô lực nhìn nơi xa, trong sân bay dòng người đông nườm nượp, lại cũng không có ai dẫn anh ta đi.“Cô gọi điện thoại mà sao lại tức giận như vậy?” ở một bên khác, Cố Mang nhìn Lạc Du Du tắt màn hình điện thoại, đang sụt sịt ở bên cạnh: “Vị hôn phu sao?”Lạc Du Du gật đầu: “Ừm, anh ta đến Sydney rồi”“Không đi đón một chút sao?”Cố Mang ngược lại rất nhàn rỗi, giống như không có chuyện gì làm: “Mặc dù hiện tại bận, tan làm rồi tôi có thể đưa cô qua đó đón”Trong lòng Lạc Du Du lộp bộp một chút: “Anh nói cái gì?”.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lạc Du Du lần đầu nghe thấy giọng điệu Sakahara Kurosawa tức giận mà khẩn trương như vậy, thậm chí khiến cô ta có chút muốn cười: “Anh ở bên đó lớn tiếng kêu la có tác dụng gì chứ? Anh rảnh rỗi cả ngày, không phải tôi còn phải đi làm sao?”
Sakahara Kurosawa đang cầm điện thoại ở bên kia, ngây ngẩn cả người.
Cách một lúc lâu, anh ta không dám tin nói: “Lạc Du Du, cô nói cái gì?
Lạc Du Du tranh cãi với anh ta, cũng là dùng lực nắm điện thoại, giọng nói cố gắng không cao giọng, nói: “Không đón! Tôi phải làm việc!”
“Lãnh đạo mới nhậm chức nên rất bận, anh thích đến thì đến!”
Nói xong tít một tiếng cúp điện thoại.
Sakahara Kurosawa đứng ở sân bay Sydney, sửng sốt về cảnh tượng người đến người đi.
Trong điện thoại bên tai truyền đến tiếng tút tút tút cuộc gọi kết thúc lập tức kéo anh ta về hiện thực, anh ta không ngờ đến bản thân sẽ bị Lạc Du Du trực tiếp từ chối như vậy, càng không nghĩ đến… tính khí của Lạc Du Du càng ngày càng lớn rồi.
Từ ngày đó suy nghĩ muốn lật đổ anh ta, dường như anh ta làm gì, cô ta đều phải đối chọi với anh ta.
Anh ta nói đi về phía đông, cô ta liền muốn đi về phía tây.
Một loại cảm giác khó tả chậm rãi nổi lên trong cổ họng, Sakahara Kurosawa vô ý thức nuốt vài ngụm nước miếng, không biết bản thân tại sao tim đập nhanh như vậy.
Hình như tim đập quá nhanh, giống như đang sợ hãi chuyện gì xảy ra.
Anh ta trầm mặc một lát, lại lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn cho Lạc Du Du, lúc này cũng không quan tâm chặn hay không chặn nữa, chỉ là đơn thuần muốn phát ra hết cảm xúc.
“Cô dựa vào đâu cúp điện thoại của tôi?”
“Tôi một mình đến Sydney, đón tôi một chút khó như vậy sao?”
Ai ngờ mười giây sau, Lạc Du Du liền trả lời.
“Là anh không biết nói ngoại ngữ hay là do không thể tự chăm sóc bản thân, khăng khăng muốn tôi đi đón?”
“.” Sakuhara Kurosawa nhìn điện thoại, lại nhìn trần nhà sân bay, trong nhất thời vậy mà cảm thấy có chút mù mịt.
Đối phương nghĩ cũng không nghĩ liền trả lời.
Câu trả lời này giống như một quả tạ nặng hung hăng đập vào tim Sakuhara Kurosawa, cả người anh ta đung đưa, không dám tin người nói những lời này là Lạc Du Du.
Không liên quan?
Cô ta…cô ta hiện tại muốn đoạn tuyệt quan hệ với anh ta như vậy sao?
Anh ta đều đã không kiêng nể bay đến Sydney rồi, cô ta rốt cuộc muốn làm gì, tại sao lại không chịu đến đón một chút, đón người mà thôi, sẽ mất mạng của cô ta sao?
Tay Sakuhara Kurosawa đang run rẩy, không biết là tức giận, hay là bởi vì…những cảm xúc khó nói khác.
Anh ta rũ tay xuống, vô lực nhìn nơi xa, trong sân bay dòng người đông nườm nượp, lại cũng không có ai dẫn anh ta đi.
“Cô gọi điện thoại mà sao lại tức giận như vậy?” ở một bên khác, Cố Mang nhìn Lạc Du Du tắt màn hình điện thoại, đang sụt sịt ở bên cạnh: “Vị hôn phu sao?”
Lạc Du Du gật đầu: “Ừm, anh ta đến Sydney rồi”
“Không đi đón một chút sao?”
Cố Mang ngược lại rất nhàn rỗi, giống như không có chuyện gì làm: “Mặc dù hiện tại bận, tan làm rồi tôi có thể đưa cô qua đó đón”
Trong lòng Lạc Du Du lộp bộp một chút: “Anh nói cái gì?”.
Ba Của Bảo Bảo Là Tổng Tài Khó Đối PhóTác giả: Tiểu ThiênTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhAn Mật chết rồi. Đường Thi sững sờ ngồi bên giường nhìn chằm chằm vào tờ thỏa thuận ly hôn mà Bạc Dạ ném cho cô, cô chỉ cảm thấy toàn thân lạnh đến phát run. Một giờ trước, anh bóp cổ cô và hỏi: “Có phải An Mật là do cô đẩy xuống lầu không?” Một giờ sau, anh gọi luật sư đến soạn bản thỏa thuận ly hôn và ném hợp đồng vào người cô: “Đường Thi, cả đời này cô nợ cô ấy hai mạng sống!” Đúng vậy, là hai mạng sống. An Mật đang mang thai và là con của Bạc Dạ. Đường Thi là ai? Cô là người vợ danh chính ngôn thuận của anh, nhưng đó cũng chỉ là một trò đùa. Cô nhìn Bạc Dạ với đôi mắt đỏ hoe và cơ thể đang không ngừng run rẩy: “Không phải em đẩy cô ấy xuống, anh còn muốn em phải nói điều đó bao nhiêu lần nữa!” Bạc Dạ không nghe, anh cứ nhìn cô một cách tàn nhẫn như vậy, như thể đang nhìn một màn hài kịch vậy: “Cô nghĩ rằng bây giờ giải thích có tác dụng sao?” Vô dụng, đã quá muộn rồi! Bạc Dạ cho rằng là cô làm, thì chính là cô làm! Cho dù cô có giải thích như thế nào, thì đều không thể bãng một… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Lạc Du Du lần đầu nghe thấy giọng điệu Sakahara Kurosawa tức giận mà khẩn trương như vậy, thậm chí khiến cô ta có chút muốn cười: “Anh ở bên đó lớn tiếng kêu la có tác dụng gì chứ? Anh rảnh rỗi cả ngày, không phải tôi còn phải đi làm sao?”Sakahara Kurosawa đang cầm điện thoại ở bên kia, ngây ngẩn cả người.Cách một lúc lâu, anh ta không dám tin nói: “Lạc Du Du, cô nói cái gì?Lạc Du Du tranh cãi với anh ta, cũng là dùng lực nắm điện thoại, giọng nói cố gắng không cao giọng, nói: “Không đón! Tôi phải làm việc!”“Lãnh đạo mới nhậm chức nên rất bận, anh thích đến thì đến!”Nói xong tít một tiếng cúp điện thoại.Sakahara Kurosawa đứng ở sân bay Sydney, sửng sốt về cảnh tượng người đến người đi.Trong điện thoại bên tai truyền đến tiếng tút tút tút cuộc gọi kết thúc lập tức kéo anh ta về hiện thực, anh ta không ngờ đến bản thân sẽ bị Lạc Du Du trực tiếp từ chối như vậy, càng không nghĩ đến… tính khí của Lạc Du Du càng ngày càng lớn rồi.Từ ngày đó suy nghĩ muốn lật đổ anh ta, dường như anh ta làm gì, cô ta đều phải đối chọi với anh ta.Anh ta nói đi về phía đông, cô ta liền muốn đi về phía tây.Một loại cảm giác khó tả chậm rãi nổi lên trong cổ họng, Sakahara Kurosawa vô ý thức nuốt vài ngụm nước miếng, không biết bản thân tại sao tim đập nhanh như vậy.Hình như tim đập quá nhanh, giống như đang sợ hãi chuyện gì xảy ra.Anh ta trầm mặc một lát, lại lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn cho Lạc Du Du, lúc này cũng không quan tâm chặn hay không chặn nữa, chỉ là đơn thuần muốn phát ra hết cảm xúc.“Cô dựa vào đâu cúp điện thoại của tôi?”“Tôi một mình đến Sydney, đón tôi một chút khó như vậy sao?”Ai ngờ mười giây sau, Lạc Du Du liền trả lời.“Là anh không biết nói ngoại ngữ hay là do không thể tự chăm sóc bản thân, khăng khăng muốn tôi đi đón?”“.” Sakuhara Kurosawa nhìn điện thoại, lại nhìn trần nhà sân bay, trong nhất thời vậy mà cảm thấy có chút mù mịt.Đối phương nghĩ cũng không nghĩ liền trả lời.Câu trả lời này giống như một quả tạ nặng hung hăng đập vào tim Sakuhara Kurosawa, cả người anh ta đung đưa, không dám tin người nói những lời này là Lạc Du Du.Không liên quan?Cô ta…cô ta hiện tại muốn đoạn tuyệt quan hệ với anh ta như vậy sao?Anh ta đều đã không kiêng nể bay đến Sydney rồi, cô ta rốt cuộc muốn làm gì, tại sao lại không chịu đến đón một chút, đón người mà thôi, sẽ mất mạng của cô ta sao?Tay Sakuhara Kurosawa đang run rẩy, không biết là tức giận, hay là bởi vì…những cảm xúc khó nói khác.Anh ta rũ tay xuống, vô lực nhìn nơi xa, trong sân bay dòng người đông nườm nượp, lại cũng không có ai dẫn anh ta đi.“Cô gọi điện thoại mà sao lại tức giận như vậy?” ở một bên khác, Cố Mang nhìn Lạc Du Du tắt màn hình điện thoại, đang sụt sịt ở bên cạnh: “Vị hôn phu sao?”Lạc Du Du gật đầu: “Ừm, anh ta đến Sydney rồi”“Không đi đón một chút sao?”Cố Mang ngược lại rất nhàn rỗi, giống như không có chuyện gì làm: “Mặc dù hiện tại bận, tan làm rồi tôi có thể đưa cô qua đó đón”Trong lòng Lạc Du Du lộp bộp một chút: “Anh nói cái gì?”.