Tác giả:

An Mật chết rồi. Đường Thi sững sờ ngồi bên giường nhìn chằm chằm vào tờ thỏa thuận ly hôn mà Bạc Dạ ném cho cô, cô chỉ cảm thấy toàn thân lạnh đến phát run. Một giờ trước, anh bóp cổ cô và hỏi: “Có phải An Mật là do cô đẩy xuống lầu không?” Một giờ sau, anh gọi luật sư đến soạn bản thỏa thuận ly hôn và ném hợp đồng vào người cô: “Đường Thi, cả đời này cô nợ cô ấy hai mạng sống!” Đúng vậy, là hai mạng sống. An Mật đang mang thai và là con của Bạc Dạ. Đường Thi là ai? Cô là người vợ danh chính ngôn thuận của anh, nhưng đó cũng chỉ là một trò đùa. Cô nhìn Bạc Dạ với đôi mắt đỏ hoe và cơ thể đang không ngừng run rẩy: “Không phải em đẩy cô ấy xuống, anh còn muốn em phải nói điều đó bao nhiêu lần nữa!” Bạc Dạ không nghe, anh cứ nhìn cô một cách tàn nhẫn như vậy, như thể đang nhìn một màn hài kịch vậy: “Cô nghĩ rằng bây giờ giải thích có tác dụng sao?” Vô dụng, đã quá muộn rồi! Bạc Dạ cho rằng là cô làm, thì chính là cô làm! Cho dù cô có giải thích như thế nào, thì đều không thể bãng một…

Chương 1567: Đêm Rồi Không Ở Nhà Còn Muốn Tìm Chỗ Nào Ở

Ba Của Bảo Bảo Là Tổng Tài Khó Đối PhóTác giả: Tiểu ThiênTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhAn Mật chết rồi. Đường Thi sững sờ ngồi bên giường nhìn chằm chằm vào tờ thỏa thuận ly hôn mà Bạc Dạ ném cho cô, cô chỉ cảm thấy toàn thân lạnh đến phát run. Một giờ trước, anh bóp cổ cô và hỏi: “Có phải An Mật là do cô đẩy xuống lầu không?” Một giờ sau, anh gọi luật sư đến soạn bản thỏa thuận ly hôn và ném hợp đồng vào người cô: “Đường Thi, cả đời này cô nợ cô ấy hai mạng sống!” Đúng vậy, là hai mạng sống. An Mật đang mang thai và là con của Bạc Dạ. Đường Thi là ai? Cô là người vợ danh chính ngôn thuận của anh, nhưng đó cũng chỉ là một trò đùa. Cô nhìn Bạc Dạ với đôi mắt đỏ hoe và cơ thể đang không ngừng run rẩy: “Không phải em đẩy cô ấy xuống, anh còn muốn em phải nói điều đó bao nhiêu lần nữa!” Bạc Dạ không nghe, anh cứ nhìn cô một cách tàn nhẫn như vậy, như thể đang nhìn một màn hài kịch vậy: “Cô nghĩ rằng bây giờ giải thích có tác dụng sao?” Vô dụng, đã quá muộn rồi! Bạc Dạ cho rằng là cô làm, thì chính là cô làm! Cho dù cô có giải thích như thế nào, thì đều không thể bãng một… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tuy nhiên, đối mặt với suy nghĩ của Lạc Du Du, Sakahara Kurosawa thấy mình mới là người không thể buông tay, anh ta nói với Lạc Du Du: “Cô có thể yên tâm để vị hôn phu của cô ở khách sạn một mình ở nước ngoài được không?”“Anh đã là người lớn rồi”Lạc Du Du nhẹ nhàng nói: “Nhất định có thể tự chăm sóc tốt cho bản thân mình”Có ai biết đắng sau câu nói nhẹ nhàng ấy chứa bao nhiêu sự nhớ mong không nói nên lời.Tình yêu bị thời gian vùi dập từ lâu đã hóa thành tro tàn.Thái độ này không thể nói là lãnh đạm, nhưng lại làm cho.Sakahara Kurosawa cảm thấy xa lạ, như thể Lạc Du Du đang đối mặt với anh ta lễ phép như đối mặt với người qua đường vậy.“Không!”Sakahara Kurosawa trượt xuống mép sô pha, bộ dạng giống như ông già nói: “Bây giờ tôi ở nơi đây, tôi sẽ sống ở đây, không được sao?”Nhìn thái độ của anh ta, giống như những quý tộc ngày xưa đang đi du lịch dân dã vậy, sau đó còn vẫy vẫy tay với Luc Du Du và nói: “Vậy đun nước sôi ở đâu?”Lạc Du Du đang cầm cốc nước, nhíu mày: “Anh muốn?”Nói xong liền pha một cốc cho Sakahara Kurosawa, sau đó đặt ở trên bàn uống nước trước mặt, giả vờ nhẹ giọng nói: “Vậy thì…anh chờ ở đây, tôi đi lấy chăn gối Sakahara Kurosawa nhìn cô ta hồi lâu, sau đó sắc bén cười nói: “Cô cũng không phải chưa ngủ với đàn ông, khẩn trương vậy làm gì?”Vẻ mặt Lạc Du Du đột nhiên nóng hơn cả nước nóng vừa đun, suýt chút nữa nhảy dựng lên như một con chó con bị giãm mạnh đuôi: “Anh đang nói cái gì vậy?”Vẻ mặt Sakahara Kurosawa không chút thay đổi: ‘A, có một cái giường, đừng lo lẳng, tôi còn cùng cô ngủ chung một cái gối.”“Tên lưu manh nhà anh!”Sắc mặt của Lạc Du Du chuyển từ trắng sang đỏ: “Tôi nói cho anh biết nhé Sakahara Kurosawa, vì cả hai chúng ta đã làm lớn chuyện thành ra như thế này nên không cần phải giả vờ nữa…“Cô đang nói cái gì vậy?”Sakahara Kurosawa không biết vì sao khi nghe Lạc Du Du nói lời này, anh ta cảm thấy cáu kỉnh vô cớ, sau đó trực tiếp ngắt lời cô ta: “Câm miệng đi, tôi không muốn nghe cô nói nhiều, mau thu dọn cho tôi Đây là bộ dạng quen sai bảo của anh ta.Tay Lạc Du Du run lên, rồi tùy tiện nói: “Anh tự mình làm đi.”AI Sakahara Kurosawa cũng không tức giận, Lạc Du Du nói xong thật sự đứng lên, lôi hành lý ra đặt ổn thỏa sau đó đi thẳng vào phòng.“Nhà vệ sinh ở đâu?”“Trong phòng”Lạc Du Du căng thẳng nhìn Sakahara Kurosawa, ‘Anh…không có suy nghĩ vớ vẩn gì đấy chứ?”Xem ra tối nay cô ta muốn ngủ ở bên ngoài.Nghĩ đến đây vẫn có chút khó chịu, Lạc Du Du vô thức nhấc điện thoại gửi tin nhắn cho Cố Mang, hỏi xem cậu ta đã về nhà chưa?Cố Mang đầu dây bên kia nhanh chóng trả lời.“Về đến nhà rồi, bên cô có chuyện gì sao?”“Sakahara Kurosawa muốn ở chung cùng với tôi”“Đó là chuyện bình thường, còn cô thì sao? Chẳng lế tối rồi cô muốn ra ngoài ở?”.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tuy nhiên, đối mặt với suy nghĩ của Lạc Du Du, Sakahara Kurosawa thấy mình mới là người không thể buông tay, anh ta nói với Lạc Du Du: “Cô có thể yên tâm để vị hôn phu của cô ở khách sạn một mình ở nước ngoài được không?”

“Anh đã là người lớn rồi”

Lạc Du Du nhẹ nhàng nói: “Nhất định có thể tự chăm sóc tốt cho bản thân mình”

Có ai biết đắng sau câu nói nhẹ nhàng ấy chứa bao nhiêu sự nhớ mong không nói nên lời.

Tình yêu bị thời gian vùi dập từ lâu đã hóa thành tro tàn.

Thái độ này không thể nói là lãnh đạm, nhưng lại làm cho.

Sakahara Kurosawa cảm thấy xa lạ, như thể Lạc Du Du đang đối mặt với anh ta lễ phép như đối mặt với người qua đường vậy.

“Không!”

Sakahara Kurosawa trượt xuống mép sô pha, bộ dạng giống như ông già nói: “Bây giờ tôi ở nơi đây, tôi sẽ sống ở đây, không được sao?”

Nhìn thái độ của anh ta, giống như những quý tộc ngày xưa đang đi du lịch dân dã vậy, sau đó còn vẫy vẫy tay với Luc Du Du và nói: “Vậy đun nước sôi ở đâu?”

Lạc Du Du đang cầm cốc nước, nhíu mày: “Anh muốn?”

Nói xong liền pha một cốc cho Sakahara Kurosawa, sau đó đặt ở trên bàn uống nước trước mặt, giả vờ nhẹ giọng nói: “Vậy thì…anh chờ ở đây, tôi đi lấy chăn gối Sakahara Kurosawa nhìn cô ta hồi lâu, sau đó sắc bén cười nói: “Cô cũng không phải chưa ngủ với đàn ông, khẩn trương vậy làm gì?”

Vẻ mặt Lạc Du Du đột nhiên nóng hơn cả nước nóng vừa đun, suýt chút nữa nhảy dựng lên như một con chó con bị giãm mạnh đuôi: “Anh đang nói cái gì vậy?”

Image removed.

Vẻ mặt Sakahara Kurosawa không chút thay đổi: ‘A, có một cái giường, đừng lo lẳng, tôi còn cùng cô ngủ chung một cái gối.”

“Tên lưu manh nhà anh!”

Sắc mặt của Lạc Du Du chuyển từ trắng sang đỏ: “Tôi nói cho anh biết nhé Sakahara Kurosawa, vì cả hai chúng ta đã làm lớn chuyện thành ra như thế này nên không cần phải giả vờ nữa…

“Cô đang nói cái gì vậy?”

Sakahara Kurosawa không biết vì sao khi nghe Lạc Du Du nói lời này, anh ta cảm thấy cáu kỉnh vô cớ, sau đó trực tiếp ngắt lời cô ta: “Câm miệng đi, tôi không muốn nghe cô nói nhiều, mau thu dọn cho tôi Đây là bộ dạng quen sai bảo của anh ta.

Tay Lạc Du Du run lên, rồi tùy tiện nói: “Anh tự mình làm đi.”

AI Sakahara Kurosawa cũng không tức giận, Lạc Du Du nói xong thật sự đứng lên, lôi hành lý ra đặt ổn thỏa sau đó đi thẳng vào phòng.

“Nhà vệ sinh ở đâu?”

“Trong phòng”

Lạc Du Du căng thẳng nhìn Sakahara Kurosawa, ‘Anh…không có suy nghĩ vớ vẩn gì đấy chứ?”

Xem ra tối nay cô ta muốn ngủ ở bên ngoài.

Nghĩ đến đây vẫn có chút khó chịu, Lạc Du Du vô thức nhấc điện thoại gửi tin nhắn cho Cố Mang, hỏi xem cậu ta đã về nhà chưa?

Cố Mang đầu dây bên kia nhanh chóng trả lời.

“Về đến nhà rồi, bên cô có chuyện gì sao?”

“Sakahara Kurosawa muốn ở chung cùng với tôi”

“Đó là chuyện bình thường, còn cô thì sao? Chẳng lế tối rồi cô muốn ra ngoài ở?”.

Ba Của Bảo Bảo Là Tổng Tài Khó Đối PhóTác giả: Tiểu ThiênTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhAn Mật chết rồi. Đường Thi sững sờ ngồi bên giường nhìn chằm chằm vào tờ thỏa thuận ly hôn mà Bạc Dạ ném cho cô, cô chỉ cảm thấy toàn thân lạnh đến phát run. Một giờ trước, anh bóp cổ cô và hỏi: “Có phải An Mật là do cô đẩy xuống lầu không?” Một giờ sau, anh gọi luật sư đến soạn bản thỏa thuận ly hôn và ném hợp đồng vào người cô: “Đường Thi, cả đời này cô nợ cô ấy hai mạng sống!” Đúng vậy, là hai mạng sống. An Mật đang mang thai và là con của Bạc Dạ. Đường Thi là ai? Cô là người vợ danh chính ngôn thuận của anh, nhưng đó cũng chỉ là một trò đùa. Cô nhìn Bạc Dạ với đôi mắt đỏ hoe và cơ thể đang không ngừng run rẩy: “Không phải em đẩy cô ấy xuống, anh còn muốn em phải nói điều đó bao nhiêu lần nữa!” Bạc Dạ không nghe, anh cứ nhìn cô một cách tàn nhẫn như vậy, như thể đang nhìn một màn hài kịch vậy: “Cô nghĩ rằng bây giờ giải thích có tác dụng sao?” Vô dụng, đã quá muộn rồi! Bạc Dạ cho rằng là cô làm, thì chính là cô làm! Cho dù cô có giải thích như thế nào, thì đều không thể bãng một… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tuy nhiên, đối mặt với suy nghĩ của Lạc Du Du, Sakahara Kurosawa thấy mình mới là người không thể buông tay, anh ta nói với Lạc Du Du: “Cô có thể yên tâm để vị hôn phu của cô ở khách sạn một mình ở nước ngoài được không?”“Anh đã là người lớn rồi”Lạc Du Du nhẹ nhàng nói: “Nhất định có thể tự chăm sóc tốt cho bản thân mình”Có ai biết đắng sau câu nói nhẹ nhàng ấy chứa bao nhiêu sự nhớ mong không nói nên lời.Tình yêu bị thời gian vùi dập từ lâu đã hóa thành tro tàn.Thái độ này không thể nói là lãnh đạm, nhưng lại làm cho.Sakahara Kurosawa cảm thấy xa lạ, như thể Lạc Du Du đang đối mặt với anh ta lễ phép như đối mặt với người qua đường vậy.“Không!”Sakahara Kurosawa trượt xuống mép sô pha, bộ dạng giống như ông già nói: “Bây giờ tôi ở nơi đây, tôi sẽ sống ở đây, không được sao?”Nhìn thái độ của anh ta, giống như những quý tộc ngày xưa đang đi du lịch dân dã vậy, sau đó còn vẫy vẫy tay với Luc Du Du và nói: “Vậy đun nước sôi ở đâu?”Lạc Du Du đang cầm cốc nước, nhíu mày: “Anh muốn?”Nói xong liền pha một cốc cho Sakahara Kurosawa, sau đó đặt ở trên bàn uống nước trước mặt, giả vờ nhẹ giọng nói: “Vậy thì…anh chờ ở đây, tôi đi lấy chăn gối Sakahara Kurosawa nhìn cô ta hồi lâu, sau đó sắc bén cười nói: “Cô cũng không phải chưa ngủ với đàn ông, khẩn trương vậy làm gì?”Vẻ mặt Lạc Du Du đột nhiên nóng hơn cả nước nóng vừa đun, suýt chút nữa nhảy dựng lên như một con chó con bị giãm mạnh đuôi: “Anh đang nói cái gì vậy?”Vẻ mặt Sakahara Kurosawa không chút thay đổi: ‘A, có một cái giường, đừng lo lẳng, tôi còn cùng cô ngủ chung một cái gối.”“Tên lưu manh nhà anh!”Sắc mặt của Lạc Du Du chuyển từ trắng sang đỏ: “Tôi nói cho anh biết nhé Sakahara Kurosawa, vì cả hai chúng ta đã làm lớn chuyện thành ra như thế này nên không cần phải giả vờ nữa…“Cô đang nói cái gì vậy?”Sakahara Kurosawa không biết vì sao khi nghe Lạc Du Du nói lời này, anh ta cảm thấy cáu kỉnh vô cớ, sau đó trực tiếp ngắt lời cô ta: “Câm miệng đi, tôi không muốn nghe cô nói nhiều, mau thu dọn cho tôi Đây là bộ dạng quen sai bảo của anh ta.Tay Lạc Du Du run lên, rồi tùy tiện nói: “Anh tự mình làm đi.”AI Sakahara Kurosawa cũng không tức giận, Lạc Du Du nói xong thật sự đứng lên, lôi hành lý ra đặt ổn thỏa sau đó đi thẳng vào phòng.“Nhà vệ sinh ở đâu?”“Trong phòng”Lạc Du Du căng thẳng nhìn Sakahara Kurosawa, ‘Anh…không có suy nghĩ vớ vẩn gì đấy chứ?”Xem ra tối nay cô ta muốn ngủ ở bên ngoài.Nghĩ đến đây vẫn có chút khó chịu, Lạc Du Du vô thức nhấc điện thoại gửi tin nhắn cho Cố Mang, hỏi xem cậu ta đã về nhà chưa?Cố Mang đầu dây bên kia nhanh chóng trả lời.“Về đến nhà rồi, bên cô có chuyện gì sao?”“Sakahara Kurosawa muốn ở chung cùng với tôi”“Đó là chuyện bình thường, còn cô thì sao? Chẳng lế tối rồi cô muốn ra ngoài ở?”.

Chương 1567: Đêm Rồi Không Ở Nhà Còn Muốn Tìm Chỗ Nào Ở