Tác giả:

An Mật chết rồi. Đường Thi sững sờ ngồi bên giường nhìn chằm chằm vào tờ thỏa thuận ly hôn mà Bạc Dạ ném cho cô, cô chỉ cảm thấy toàn thân lạnh đến phát run. Một giờ trước, anh bóp cổ cô và hỏi: “Có phải An Mật là do cô đẩy xuống lầu không?” Một giờ sau, anh gọi luật sư đến soạn bản thỏa thuận ly hôn và ném hợp đồng vào người cô: “Đường Thi, cả đời này cô nợ cô ấy hai mạng sống!” Đúng vậy, là hai mạng sống. An Mật đang mang thai và là con của Bạc Dạ. Đường Thi là ai? Cô là người vợ danh chính ngôn thuận của anh, nhưng đó cũng chỉ là một trò đùa. Cô nhìn Bạc Dạ với đôi mắt đỏ hoe và cơ thể đang không ngừng run rẩy: “Không phải em đẩy cô ấy xuống, anh còn muốn em phải nói điều đó bao nhiêu lần nữa!” Bạc Dạ không nghe, anh cứ nhìn cô một cách tàn nhẫn như vậy, như thể đang nhìn một màn hài kịch vậy: “Cô nghĩ rằng bây giờ giải thích có tác dụng sao?” Vô dụng, đã quá muộn rồi! Bạc Dạ cho rằng là cô làm, thì chính là cô làm! Cho dù cô có giải thích như thế nào, thì đều không thể bãng một…

Chương 1597: Chương 1595

Ba Của Bảo Bảo Là Tổng Tài Khó Đối PhóTác giả: Tiểu ThiênTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhAn Mật chết rồi. Đường Thi sững sờ ngồi bên giường nhìn chằm chằm vào tờ thỏa thuận ly hôn mà Bạc Dạ ném cho cô, cô chỉ cảm thấy toàn thân lạnh đến phát run. Một giờ trước, anh bóp cổ cô và hỏi: “Có phải An Mật là do cô đẩy xuống lầu không?” Một giờ sau, anh gọi luật sư đến soạn bản thỏa thuận ly hôn và ném hợp đồng vào người cô: “Đường Thi, cả đời này cô nợ cô ấy hai mạng sống!” Đúng vậy, là hai mạng sống. An Mật đang mang thai và là con của Bạc Dạ. Đường Thi là ai? Cô là người vợ danh chính ngôn thuận của anh, nhưng đó cũng chỉ là một trò đùa. Cô nhìn Bạc Dạ với đôi mắt đỏ hoe và cơ thể đang không ngừng run rẩy: “Không phải em đẩy cô ấy xuống, anh còn muốn em phải nói điều đó bao nhiêu lần nữa!” Bạc Dạ không nghe, anh cứ nhìn cô một cách tàn nhẫn như vậy, như thể đang nhìn một màn hài kịch vậy: “Cô nghĩ rằng bây giờ giải thích có tác dụng sao?” Vô dụng, đã quá muộn rồi! Bạc Dạ cho rằng là cô làm, thì chính là cô làm! Cho dù cô có giải thích như thế nào, thì đều không thể bãng một… Cô ta đau tới mức không tự chủ được, thở hổn hển, nước mắt không nhịn được tuôn rơi.Dù vậy, cô cũng không lau nước mắt mà chỉ chọn bấm số điện thoại của người nhà.Lúc cuộc gọi được kết nối, cô ta nghe thấy tiếng ngạc nhiên của mẹ mình ở đầu dây bên kia: “Du Du, sao lại nghĩ đến việc gọi điện cho mẹ thế? Có phải ở nước ngoài rất khó khăn không? Mẹ biết ngay mà, con quay về nhà làm việc có được không? Mẹ đã chuẩn bị ổn thỏa mọi thứ cho con rồi, đừng ở bên ngoài mà chịu khổ nữa…”Lạc Du Du che miệng, ngăn không cho tiếng khóc của mình truyền qua điện thoại, cô ta run run nói: “Không phải đâu mẹ, con… Con muốn nói với mẹ, chuyện liên hôn của con với Sakahara Kurosawa, có thể hủy bỏ không?”Mẹ cô ta ở đầu bên kia ngây người.Hai mắt Lạc Du Du sưng đỏ: “Sakahara Kurosawa cũng có tương lai, không thể bị con trói buộc… Mẹ nói xem, lỡ đâu sau này anh ta có người mà mình thích, con ở bên anh ta không hạnh phúc, kết hôn rồi anh ta cũng sẽ không yêu con, vậy không phải vừa hại anh ta, vừa hại con sao?”Mẹ Lạc Du Du rơi vào trầm mặc.Sau một hồi im lặng, mẹ Lạc Du Du nói: “Du Du, mẹ tôn trọng mọi ý kiến của con, chỉ là lúc ấy, cũng chính con là người muốn lấy Sakahara Kurosawa, ba mẹ mới muốn giúp con làm chủ…”Lạc Du Du khóc nấc lên, giống như đang nói lời từ biệt với quá khứ đau đến xé lòng: “Lời của trẻ con mẹ coi là thật làm gì! Khi đó con không hiểu chuyện mà, con không yêu anh ta, hai chúng con như vậy chính là tập quán xấu của xã hội cũ”“Con thật sự không thích Sakahara Kurosawa?”“Thật sự không thích!”Run run nói xong bốn chữ này, Lạc Du Du dùng sức năm chặt điện thoại di động: “Mẹ, từ hôn đi, nhà Sakahara muốn bồi thường thế nào cũng được… Con về nhà họ Lạc làm việc, con nghĩ thông suốt rồi…”Lạc Du Du đã trấn an được mẹ, lại viện lý do quay về nước làm việc, nên lúc này tâm trạng của mẹ Lạc Du Du đã tốt hơn một chút, thậm chí bà ấy còn cảm thấy vui vẻ.Lúc ấy, con gái nhà mình làm loạn, không muốn dựa vào gia đình, hiện giờ cô †a đã nghĩ thông suốt nên đã đồng ý quay về.Người được nhà họ Lạc yêu quý, bảo bọc nhất chính là Lạc Du Du, đương nhiên nghe theo cô ta.Chỉ là nếu từ hôn, có thể sẽ ảnh hưởng tới tình cảm giữa hai nhà Sakahara và nhà họ Lạc, mẹ của Lạc Du Du cảm thấy hơi phiền muộn, lúc này… Nên nói sao với gia chủ nhà Sakahara…Thương con nóng ruột, lại thêm chuyện Lạc Du Du muốn về nhà, thân là một người mẹ, nên mẹ Lạc Du Du cái gì cũng đồng ý, bà ấy còn dỗ dành con gái: “Thì ra con không chịu về nhà họ Lạc là do ba mẹ tự tiện quyết định việc liên hôn của con nên con mới cáu gắt với người nhà phải không?”Lạc Du Du lắc đầu, không phải, không phải vậy đâu…Cô ta yêu Sakahara Kurosawa, từ nhỏ cô ta đã yêu anh ta rồi.Lúc bé, khi nhìn thấy cậu nhóc múa kiếm trúc trên võ đài, cô ta đã muốn gả cho cậu ta rồi.Sakahara Kurosawa, anh biết không, tôi muốn có một gia đình với anh, tôi đã mơ giấc mộng này bao nhiêu năm rồi, tôi đã kiệt sức rồi.Nhưng, nhưng…Những lời Lạc Du Du nói ra khỏi miệng lại là: “Đúng vậy, con lại ngại không nói ra, chỉ có thể làm như vậy.Mẹ, con xin mẹ, chúng ta đều đã là người của thời đại mới, không thế áp dụng chế độ liên hôn này nữa, con tin nhà Sakahara Kurosawa chắc chắn cũng rất tiến bộ… Chúng ta nói chuyện cẩn thận…Có lẽ có thể giải quyết được…”Lạc Du Du không thể nào nói hoàn chỉnh những lời tiếp theo nữa, dù rằng trong lời nói, cô ta giả vờ mạnh mẽ, không có chuyện gì nhưng cô ta lại không thể phớt lờ cảm giác đau đớn trong tim.Lạc Du Du co người lại, run rẩy ở trên giường, cô ta nắm điện thoại di dộng, nước mắt lặng lẽ tuôn trào, không sao dừng lại được.Cúp máy, cô ta chùm chăn, hô hấp như bị nuốt hết vào trong cơn đau.Giao diện điện thoại trở về vô số tin nhắn của Sakahara Kurosawa gửi tới.Một ngày lại một ngày, giống như một chú chó bị chủ nhân bỏ rơi, đang đợi người nào đó đáp lại.Một ngày lại một gày, ba chữ “anh xin lỗi” rơi xuống hòa vào trong máu và xương thịt của anh ta.Lạc Du Du không biết anh ta đã nói bao nhiêu câu tôi xin lỗi.Cuối cùng, Lạc Du Du nhẹ giọng nói, xin lỗi Sakahara Kurosawa.Trong chuyện tình này, tôi là người bỏ cuộc trước..

Cô ta đau tới mức không tự chủ được, thở hổn hển, nước mắt không nhịn được tuôn rơi.

Dù vậy, cô cũng không lau nước mắt mà chỉ chọn bấm số điện thoại của người nhà.

Lúc cuộc gọi được kết nối, cô ta nghe thấy tiếng ngạc nhiên của mẹ mình ở đầu dây bên kia: “Du Du, sao lại nghĩ đến việc gọi điện cho mẹ thế? Có phải ở nước ngoài rất khó khăn không? Mẹ biết ngay mà, con quay về nhà làm việc có được không? Mẹ đã chuẩn bị ổn thỏa mọi thứ cho con rồi, đừng ở bên ngoài mà chịu khổ nữa…”

Lạc Du Du che miệng, ngăn không cho tiếng khóc của mình truyền qua điện thoại, cô ta run run nói: “Không phải đâu mẹ, con… Con muốn nói với mẹ, chuyện liên hôn của con với Sakahara Kurosawa, có thể hủy bỏ không?”

Mẹ cô ta ở đầu bên kia ngây người.

Hai mắt Lạc Du Du sưng đỏ: “Sakahara Kurosawa cũng có tương lai, không thể bị con trói buộc… Mẹ nói xem, lỡ đâu sau này anh ta có người mà mình thích, con ở bên anh ta không hạnh phúc, kết hôn rồi anh ta cũng sẽ không yêu con, vậy không phải vừa hại anh ta, vừa hại con sao?”

Mẹ Lạc Du Du rơi vào trầm mặc.

Sau một hồi im lặng, mẹ Lạc Du Du nói: “Du Du, mẹ tôn trọng mọi ý kiến của con, chỉ là lúc ấy, cũng chính con là người muốn lấy Sakahara Kurosawa, ba mẹ mới muốn giúp con làm chủ…”

Lạc Du Du khóc nấc lên, giống như đang nói lời từ biệt với quá khứ đau đến xé lòng: “Lời của trẻ con mẹ coi là thật làm gì! Khi đó con không hiểu chuyện mà, con không yêu anh ta, hai chúng con như vậy chính là tập quán xấu của xã hội cũ”

“Con thật sự không thích Sakahara Kurosawa?”

“Thật sự không thích!”

Run run nói xong bốn chữ này, Lạc Du Du dùng sức năm chặt điện thoại di động: “Mẹ, từ hôn đi, nhà Sakahara muốn bồi thường thế nào cũng được… Con về nhà họ Lạc làm việc, con nghĩ thông suốt rồi…”

Lạc Du Du đã trấn an được mẹ, lại viện lý do quay về nước làm việc, nên lúc này tâm trạng của mẹ Lạc Du Du đã tốt hơn một chút, thậm chí bà ấy còn cảm thấy vui vẻ.

Lúc ấy, con gái nhà mình làm loạn, không muốn dựa vào gia đình, hiện giờ cô †a đã nghĩ thông suốt nên đã đồng ý quay về.

Người được nhà họ Lạc yêu quý, bảo bọc nhất chính là Lạc Du Du, đương nhiên nghe theo cô ta.

Chỉ là nếu từ hôn, có thể sẽ ảnh hưởng tới tình cảm giữa hai nhà Sakahara và nhà họ Lạc, mẹ của Lạc Du Du cảm thấy hơi phiền muộn, lúc này… Nên nói sao với gia chủ nhà Sakahara…

Thương con nóng ruột, lại thêm chuyện Lạc Du Du muốn về nhà, thân là một người mẹ, nên mẹ Lạc Du Du cái gì cũng đồng ý, bà ấy còn dỗ dành con gái: “Thì ra con không chịu về nhà họ Lạc là do ba mẹ tự tiện quyết định việc liên hôn của con nên con mới cáu gắt với người nhà phải không?”

Lạc Du Du lắc đầu, không phải, không phải vậy đâu…

Cô ta yêu Sakahara Kurosawa, từ nhỏ cô ta đã yêu anh ta rồi.

Lúc bé, khi nhìn thấy cậu nhóc múa kiếm trúc trên võ đài, cô ta đã muốn gả cho cậu ta rồi.

Sakahara Kurosawa, anh biết không, tôi muốn có một gia đình với anh, tôi đã mơ giấc mộng này bao nhiêu năm rồi, tôi đã kiệt sức rồi.

Nhưng, nhưng…

Những lời Lạc Du Du nói ra khỏi miệng lại là: “Đúng vậy, con lại ngại không nói ra, chỉ có thể làm như vậy.

Mẹ, con xin mẹ, chúng ta đều đã là người của thời đại mới, không thế áp dụng chế độ liên hôn này nữa, con tin nhà Sakahara Kurosawa chắc chắn cũng rất tiến bộ… Chúng ta nói chuyện cẩn thận…

Có lẽ có thể giải quyết được…”

Lạc Du Du không thể nào nói hoàn chỉnh những lời tiếp theo nữa, dù rằng trong lời nói, cô ta giả vờ mạnh mẽ, không có chuyện gì nhưng cô ta lại không thể phớt lờ cảm giác đau đớn trong tim.

Lạc Du Du co người lại, run rẩy ở trên giường, cô ta nắm điện thoại di dộng, nước mắt lặng lẽ tuôn trào, không sao dừng lại được.

Cúp máy, cô ta chùm chăn, hô hấp như bị nuốt hết vào trong cơn đau.

Giao diện điện thoại trở về vô số tin nhắn của Sakahara Kurosawa gửi tới.

Một ngày lại một ngày, giống như một chú chó bị chủ nhân bỏ rơi, đang đợi người nào đó đáp lại.

Một ngày lại một gày, ba chữ “anh xin lỗi” rơi xuống hòa vào trong máu và xương thịt của anh ta.

Lạc Du Du không biết anh ta đã nói bao nhiêu câu tôi xin lỗi.

Cuối cùng, Lạc Du Du nhẹ giọng nói, xin lỗi Sakahara Kurosawa.

Trong chuyện tình này, tôi là người bỏ cuộc trước..

Ba Của Bảo Bảo Là Tổng Tài Khó Đối PhóTác giả: Tiểu ThiênTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhAn Mật chết rồi. Đường Thi sững sờ ngồi bên giường nhìn chằm chằm vào tờ thỏa thuận ly hôn mà Bạc Dạ ném cho cô, cô chỉ cảm thấy toàn thân lạnh đến phát run. Một giờ trước, anh bóp cổ cô và hỏi: “Có phải An Mật là do cô đẩy xuống lầu không?” Một giờ sau, anh gọi luật sư đến soạn bản thỏa thuận ly hôn và ném hợp đồng vào người cô: “Đường Thi, cả đời này cô nợ cô ấy hai mạng sống!” Đúng vậy, là hai mạng sống. An Mật đang mang thai và là con của Bạc Dạ. Đường Thi là ai? Cô là người vợ danh chính ngôn thuận của anh, nhưng đó cũng chỉ là một trò đùa. Cô nhìn Bạc Dạ với đôi mắt đỏ hoe và cơ thể đang không ngừng run rẩy: “Không phải em đẩy cô ấy xuống, anh còn muốn em phải nói điều đó bao nhiêu lần nữa!” Bạc Dạ không nghe, anh cứ nhìn cô một cách tàn nhẫn như vậy, như thể đang nhìn một màn hài kịch vậy: “Cô nghĩ rằng bây giờ giải thích có tác dụng sao?” Vô dụng, đã quá muộn rồi! Bạc Dạ cho rằng là cô làm, thì chính là cô làm! Cho dù cô có giải thích như thế nào, thì đều không thể bãng một… Cô ta đau tới mức không tự chủ được, thở hổn hển, nước mắt không nhịn được tuôn rơi.Dù vậy, cô cũng không lau nước mắt mà chỉ chọn bấm số điện thoại của người nhà.Lúc cuộc gọi được kết nối, cô ta nghe thấy tiếng ngạc nhiên của mẹ mình ở đầu dây bên kia: “Du Du, sao lại nghĩ đến việc gọi điện cho mẹ thế? Có phải ở nước ngoài rất khó khăn không? Mẹ biết ngay mà, con quay về nhà làm việc có được không? Mẹ đã chuẩn bị ổn thỏa mọi thứ cho con rồi, đừng ở bên ngoài mà chịu khổ nữa…”Lạc Du Du che miệng, ngăn không cho tiếng khóc của mình truyền qua điện thoại, cô ta run run nói: “Không phải đâu mẹ, con… Con muốn nói với mẹ, chuyện liên hôn của con với Sakahara Kurosawa, có thể hủy bỏ không?”Mẹ cô ta ở đầu bên kia ngây người.Hai mắt Lạc Du Du sưng đỏ: “Sakahara Kurosawa cũng có tương lai, không thể bị con trói buộc… Mẹ nói xem, lỡ đâu sau này anh ta có người mà mình thích, con ở bên anh ta không hạnh phúc, kết hôn rồi anh ta cũng sẽ không yêu con, vậy không phải vừa hại anh ta, vừa hại con sao?”Mẹ Lạc Du Du rơi vào trầm mặc.Sau một hồi im lặng, mẹ Lạc Du Du nói: “Du Du, mẹ tôn trọng mọi ý kiến của con, chỉ là lúc ấy, cũng chính con là người muốn lấy Sakahara Kurosawa, ba mẹ mới muốn giúp con làm chủ…”Lạc Du Du khóc nấc lên, giống như đang nói lời từ biệt với quá khứ đau đến xé lòng: “Lời của trẻ con mẹ coi là thật làm gì! Khi đó con không hiểu chuyện mà, con không yêu anh ta, hai chúng con như vậy chính là tập quán xấu của xã hội cũ”“Con thật sự không thích Sakahara Kurosawa?”“Thật sự không thích!”Run run nói xong bốn chữ này, Lạc Du Du dùng sức năm chặt điện thoại di động: “Mẹ, từ hôn đi, nhà Sakahara muốn bồi thường thế nào cũng được… Con về nhà họ Lạc làm việc, con nghĩ thông suốt rồi…”Lạc Du Du đã trấn an được mẹ, lại viện lý do quay về nước làm việc, nên lúc này tâm trạng của mẹ Lạc Du Du đã tốt hơn một chút, thậm chí bà ấy còn cảm thấy vui vẻ.Lúc ấy, con gái nhà mình làm loạn, không muốn dựa vào gia đình, hiện giờ cô †a đã nghĩ thông suốt nên đã đồng ý quay về.Người được nhà họ Lạc yêu quý, bảo bọc nhất chính là Lạc Du Du, đương nhiên nghe theo cô ta.Chỉ là nếu từ hôn, có thể sẽ ảnh hưởng tới tình cảm giữa hai nhà Sakahara và nhà họ Lạc, mẹ của Lạc Du Du cảm thấy hơi phiền muộn, lúc này… Nên nói sao với gia chủ nhà Sakahara…Thương con nóng ruột, lại thêm chuyện Lạc Du Du muốn về nhà, thân là một người mẹ, nên mẹ Lạc Du Du cái gì cũng đồng ý, bà ấy còn dỗ dành con gái: “Thì ra con không chịu về nhà họ Lạc là do ba mẹ tự tiện quyết định việc liên hôn của con nên con mới cáu gắt với người nhà phải không?”Lạc Du Du lắc đầu, không phải, không phải vậy đâu…Cô ta yêu Sakahara Kurosawa, từ nhỏ cô ta đã yêu anh ta rồi.Lúc bé, khi nhìn thấy cậu nhóc múa kiếm trúc trên võ đài, cô ta đã muốn gả cho cậu ta rồi.Sakahara Kurosawa, anh biết không, tôi muốn có một gia đình với anh, tôi đã mơ giấc mộng này bao nhiêu năm rồi, tôi đã kiệt sức rồi.Nhưng, nhưng…Những lời Lạc Du Du nói ra khỏi miệng lại là: “Đúng vậy, con lại ngại không nói ra, chỉ có thể làm như vậy.Mẹ, con xin mẹ, chúng ta đều đã là người của thời đại mới, không thế áp dụng chế độ liên hôn này nữa, con tin nhà Sakahara Kurosawa chắc chắn cũng rất tiến bộ… Chúng ta nói chuyện cẩn thận…Có lẽ có thể giải quyết được…”Lạc Du Du không thể nào nói hoàn chỉnh những lời tiếp theo nữa, dù rằng trong lời nói, cô ta giả vờ mạnh mẽ, không có chuyện gì nhưng cô ta lại không thể phớt lờ cảm giác đau đớn trong tim.Lạc Du Du co người lại, run rẩy ở trên giường, cô ta nắm điện thoại di dộng, nước mắt lặng lẽ tuôn trào, không sao dừng lại được.Cúp máy, cô ta chùm chăn, hô hấp như bị nuốt hết vào trong cơn đau.Giao diện điện thoại trở về vô số tin nhắn của Sakahara Kurosawa gửi tới.Một ngày lại một ngày, giống như một chú chó bị chủ nhân bỏ rơi, đang đợi người nào đó đáp lại.Một ngày lại một gày, ba chữ “anh xin lỗi” rơi xuống hòa vào trong máu và xương thịt của anh ta.Lạc Du Du không biết anh ta đã nói bao nhiêu câu tôi xin lỗi.Cuối cùng, Lạc Du Du nhẹ giọng nói, xin lỗi Sakahara Kurosawa.Trong chuyện tình này, tôi là người bỏ cuộc trước..

Chương 1597: Chương 1595