An Mật chết rồi. Đường Thi sững sờ ngồi bên giường nhìn chằm chằm vào tờ thỏa thuận ly hôn mà Bạc Dạ ném cho cô, cô chỉ cảm thấy toàn thân lạnh đến phát run. Một giờ trước, anh bóp cổ cô và hỏi: “Có phải An Mật là do cô đẩy xuống lầu không?” Một giờ sau, anh gọi luật sư đến soạn bản thỏa thuận ly hôn và ném hợp đồng vào người cô: “Đường Thi, cả đời này cô nợ cô ấy hai mạng sống!” Đúng vậy, là hai mạng sống. An Mật đang mang thai và là con của Bạc Dạ. Đường Thi là ai? Cô là người vợ danh chính ngôn thuận của anh, nhưng đó cũng chỉ là một trò đùa. Cô nhìn Bạc Dạ với đôi mắt đỏ hoe và cơ thể đang không ngừng run rẩy: “Không phải em đẩy cô ấy xuống, anh còn muốn em phải nói điều đó bao nhiêu lần nữa!” Bạc Dạ không nghe, anh cứ nhìn cô một cách tàn nhẫn như vậy, như thể đang nhìn một màn hài kịch vậy: “Cô nghĩ rằng bây giờ giải thích có tác dụng sao?” Vô dụng, đã quá muộn rồi! Bạc Dạ cho rằng là cô làm, thì chính là cô làm! Cho dù cô có giải thích như thế nào, thì đều không thể bãng một…
Chương 1720: Chương 1718
Ba Của Bảo Bảo Là Tổng Tài Khó Đối PhóTác giả: Tiểu ThiênTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhAn Mật chết rồi. Đường Thi sững sờ ngồi bên giường nhìn chằm chằm vào tờ thỏa thuận ly hôn mà Bạc Dạ ném cho cô, cô chỉ cảm thấy toàn thân lạnh đến phát run. Một giờ trước, anh bóp cổ cô và hỏi: “Có phải An Mật là do cô đẩy xuống lầu không?” Một giờ sau, anh gọi luật sư đến soạn bản thỏa thuận ly hôn và ném hợp đồng vào người cô: “Đường Thi, cả đời này cô nợ cô ấy hai mạng sống!” Đúng vậy, là hai mạng sống. An Mật đang mang thai và là con của Bạc Dạ. Đường Thi là ai? Cô là người vợ danh chính ngôn thuận của anh, nhưng đó cũng chỉ là một trò đùa. Cô nhìn Bạc Dạ với đôi mắt đỏ hoe và cơ thể đang không ngừng run rẩy: “Không phải em đẩy cô ấy xuống, anh còn muốn em phải nói điều đó bao nhiêu lần nữa!” Bạc Dạ không nghe, anh cứ nhìn cô một cách tàn nhẫn như vậy, như thể đang nhìn một màn hài kịch vậy: “Cô nghĩ rằng bây giờ giải thích có tác dụng sao?” Vô dụng, đã quá muộn rồi! Bạc Dạ cho rằng là cô làm, thì chính là cô làm! Cho dù cô có giải thích như thế nào, thì đều không thể bãng một… Lam Thất Thất nói: “Anh nhìn cái gì vậy?”Tô Nhan biết rõ suy nghĩ của Đường Duy, ở bên cạnh lãnh đạm nói “Anh ấy đang tính xem nên bắt đầu thu dọn từ đâu sẽ nhanh nhất và bớt ít sức nhất.”“Không hổ là Đường Duy, làm việc nhà mà như chấp hành nhiệm Vụ vậy.Sau khi thu dọn bàn xong đã là nửa tiếng sau, Lạc Du Du dẫn đầu muốn dẫn Cố Mang về, Sakahara Kurosawa há mồm muốn nói gì đó, Sakahara Sakurako sợ anh ta muốn đi theo Lạc Du Du, kéo tay anh trai mình lại nói: “Anh, để Du Du đi trước đi, anh đưa tôi về.”Lúc này còn gọi Du Du thân thiết như vậy.Sakahara Kurosawa cảm thấy cô em gái này chắc chăn là tới đòi nợ, nếu không phải cô ta ở đây, anh ta chắc chẳn sẽ đưa Lạc Du Du về, giờ thì hay rồi, Sakahara Sakurako chặn đường của anh ta!Ngây người nhìn bóng lưng Lạc Du Du dẫn theo Cố Mang rời đi, ánh mắt của Sakahara Kurosawa đã sắp dính lên người cô ấy, mắt mở trừng trừng nhìn cô ấy đi, còn không ngoái đầu nhìn anh ta một cái, Sakahara Kurosawa cảm thấy cực kỳ thất bại, chán nản đứng ở nơi đó, giống như mất hồn.Hồi lâu anh ta lẩm bẩm: “Cố Mang thể kết hôn với Lạc Du Du không”Lần này hay rồi, từng người từng người, Trì Liệt nói muốn kết hôn với Nhan Nhan, ba mẹ Lạc Du Du lại rất hài lòng với Cố Mang, anh ta và Đường Duy sống đời này con như uống rồi, chết đi được rồi.“Kết hôn đối với cậu mà nói rất đáng sợ sao?”Khi đó, Đường Duy nhìn thoáng qua Tô Nhan ngồi ngoài phòng khách, sau đó thu mắt lại cúi đầu xuống, nói: “Kết hôn với tôi mà nói cũng không có gì, dù Tô Nhan kết hôn, tôi cũng sẽ cướp về, dù cho đó là tội lỗi”Lời này nói ra ngầu bao nhiêu.Sakahara Kurosawa chỉ tay cậu: “Lúc cậu lau bàn đừng có ra vẻ đẹp trai được không, bọt đều bản lên mặt tôi rồi.”Đường Duy nổi giận, vẻ đẹp trai tan thành mây khói: “Tôi ấn đầu cậu vào có tin hay không!”Nói thật thì, Đường Duy không hề biết rửa bát, trước đây khi ở nhà cậu không chưa từng nghĩ rằng bản thân cậu sẽ làm loại chuyện này, nếu nghĩ về trước đây, những chén dĩa kia đều do Tô Nhan rửa, một cậu chủ lớn như c; goại trừ có sức chiến đấu bùng nố ở lĩnh vực khác ra, thì trình độ của cậu về những phương diện sinh hoạt thường ngày này thật sự là thấp hơn mức trung bình.Vì vậy khi cậu và Sakahara Kurosawa đang rửa bát ở trong căn phòng bếp rộng rãi của Lam Thất Thất, cả hai người giống như đang đánh nhau vậy.“Cậu có thể rửa chiếc bát kia sạch hơn không?” Sakahara Kurosawa đầy vẻ trêu chọc mà nói: “Còn chưa rửa sạch bọt xà phòng kìa, cậu xem tôi rửa này, còn sạch hơn cả mặt của cậu đấy”*Xạo sự” Đường Duy chỉ vào chén đũa ở trong tay cậu: “Cơm còn dính ở trên đó kia, cậu bị mù à”“Tôi không thể chà sạch cái này thì có thể làm sao đây chứt”“Về mặt lý thuyết, nếu đối một cái giẻ lau có độ ma sát lớn thì chắc hẳn là được.Bề mặt càng trơn láng thì độ ma sát càng nhỏ”“Vậy thì lại có vấn đề khác rồi, rốt cuộc thì loại giẻ lau gì mới có độ ma sát lớn đây, có thể lau sạch những thức ăn thừa dính trên chén dĩa mà không làm tổn thương đến bản thân chén dĩa đây?”.“ Đường Duy nói: “Hai chúng ta mở một cuộc họp đi, viết một bài luận văn”“Tôi nghĩ là được..
Lam Thất Thất nói: “Anh nhìn cái gì vậy?”
Tô Nhan biết rõ suy nghĩ của Đường Duy, ở bên cạnh lãnh đạm nói “Anh ấy đang tính xem nên bắt đầu thu dọn từ đâu sẽ nhanh nhất và bớt ít sức nhất.”
“Không hổ là Đường Duy, làm việc nhà mà như chấp hành nhiệm Vụ vậy.
Sau khi thu dọn bàn xong đã là nửa tiếng sau, Lạc Du Du dẫn đầu muốn dẫn Cố Mang về, Sakahara Kurosawa há mồm muốn nói gì đó, Sakahara Sakurako sợ anh ta muốn đi theo Lạc Du Du, kéo tay anh trai mình lại nói: “Anh, để Du Du đi trước đi, anh đưa tôi về.”
Lúc này còn gọi Du Du thân thiết như vậy.
Sakahara Kurosawa cảm thấy cô em gái này chắc chăn là tới đòi nợ, nếu không phải cô ta ở đây, anh ta chắc chẳn sẽ đưa Lạc Du Du về, giờ thì hay rồi, Sakahara Sakurako chặn đường của anh ta!
Ngây người nhìn bóng lưng Lạc Du Du dẫn theo Cố Mang rời đi, ánh mắt của Sakahara Kurosawa đã sắp dính lên người cô ấy, mắt mở trừng trừng nhìn cô ấy đi, còn không ngoái đầu nhìn anh ta một cái, Sakahara Kurosawa cảm thấy cực kỳ thất bại, chán nản đứng ở nơi đó, giống như mất hồn.
Hồi lâu anh ta lẩm bẩm: “Cố Mang thể kết hôn với Lạc Du Du không”
Lần này hay rồi, từng người từng người, Trì Liệt nói muốn kết hôn với Nhan Nhan, ba mẹ Lạc Du Du lại rất hài lòng với Cố Mang, anh ta và Đường Duy sống đời này con như uống rồi, chết đi được rồi.
“Kết hôn đối với cậu mà nói rất đáng sợ sao?”
Khi đó, Đường Duy nhìn thoáng qua Tô Nhan ngồi ngoài phòng khách, sau đó thu mắt lại cúi đầu xuống, nói: “Kết hôn với tôi mà nói cũng không có gì, dù Tô Nhan kết hôn, tôi cũng sẽ cướp về, dù cho đó là tội lỗi”
Lời này nói ra ngầu bao nhiêu.
Sakahara Kurosawa chỉ tay cậu: “Lúc cậu lau bàn đừng có ra vẻ đẹp trai được không, bọt đều bản lên mặt tôi rồi.”
Đường Duy nổi giận, vẻ đẹp trai tan thành mây khói: “Tôi ấn đầu cậu vào có tin hay không!”
Nói thật thì, Đường Duy không hề biết rửa bát, trước đây khi ở nhà cậu không chưa từng nghĩ rằng bản thân cậu sẽ làm loại chuyện này, nếu nghĩ về trước đây, những chén dĩa kia đều do Tô Nhan rửa, một cậu chủ lớn như c; goại trừ có sức chiến đấu bùng nố ở lĩnh vực khác ra, thì trình độ của cậu về những phương diện sinh hoạt thường ngày này thật sự là thấp hơn mức trung bình.
Vì vậy khi cậu và Sakahara Kurosawa đang rửa bát ở trong căn phòng bếp rộng rãi của Lam Thất Thất, cả hai người giống như đang đánh nhau vậy.
“Cậu có thể rửa chiếc bát kia sạch hơn không?” Sakahara Kurosawa đầy vẻ trêu chọc mà nói: “Còn chưa rửa sạch bọt xà phòng kìa, cậu xem tôi rửa này, còn sạch hơn cả mặt của cậu đấy”
*Xạo sự” Đường Duy chỉ vào chén đũa ở trong tay cậu: “Cơm còn dính ở trên đó kia, cậu bị mù à”
“Tôi không thể chà sạch cái này thì có thể làm sao đây chứt”
“Về mặt lý thuyết, nếu đối một cái giẻ lau có độ ma sát lớn thì chắc hẳn là được.
Bề mặt càng trơn láng thì độ ma sát càng nhỏ”
“Vậy thì lại có vấn đề khác rồi, rốt cuộc thì loại giẻ lau gì mới có độ ma sát lớn đây, có thể lau sạch những thức ăn thừa dính trên chén dĩa mà không làm tổn thương đến bản thân chén dĩa đây?”
.“ Đường Duy nói: “Hai chúng ta mở một cuộc họp đi, viết một bài luận văn”
“Tôi nghĩ là được..
Ba Của Bảo Bảo Là Tổng Tài Khó Đối PhóTác giả: Tiểu ThiênTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhAn Mật chết rồi. Đường Thi sững sờ ngồi bên giường nhìn chằm chằm vào tờ thỏa thuận ly hôn mà Bạc Dạ ném cho cô, cô chỉ cảm thấy toàn thân lạnh đến phát run. Một giờ trước, anh bóp cổ cô và hỏi: “Có phải An Mật là do cô đẩy xuống lầu không?” Một giờ sau, anh gọi luật sư đến soạn bản thỏa thuận ly hôn và ném hợp đồng vào người cô: “Đường Thi, cả đời này cô nợ cô ấy hai mạng sống!” Đúng vậy, là hai mạng sống. An Mật đang mang thai và là con của Bạc Dạ. Đường Thi là ai? Cô là người vợ danh chính ngôn thuận của anh, nhưng đó cũng chỉ là một trò đùa. Cô nhìn Bạc Dạ với đôi mắt đỏ hoe và cơ thể đang không ngừng run rẩy: “Không phải em đẩy cô ấy xuống, anh còn muốn em phải nói điều đó bao nhiêu lần nữa!” Bạc Dạ không nghe, anh cứ nhìn cô một cách tàn nhẫn như vậy, như thể đang nhìn một màn hài kịch vậy: “Cô nghĩ rằng bây giờ giải thích có tác dụng sao?” Vô dụng, đã quá muộn rồi! Bạc Dạ cho rằng là cô làm, thì chính là cô làm! Cho dù cô có giải thích như thế nào, thì đều không thể bãng một… Lam Thất Thất nói: “Anh nhìn cái gì vậy?”Tô Nhan biết rõ suy nghĩ của Đường Duy, ở bên cạnh lãnh đạm nói “Anh ấy đang tính xem nên bắt đầu thu dọn từ đâu sẽ nhanh nhất và bớt ít sức nhất.”“Không hổ là Đường Duy, làm việc nhà mà như chấp hành nhiệm Vụ vậy.Sau khi thu dọn bàn xong đã là nửa tiếng sau, Lạc Du Du dẫn đầu muốn dẫn Cố Mang về, Sakahara Kurosawa há mồm muốn nói gì đó, Sakahara Sakurako sợ anh ta muốn đi theo Lạc Du Du, kéo tay anh trai mình lại nói: “Anh, để Du Du đi trước đi, anh đưa tôi về.”Lúc này còn gọi Du Du thân thiết như vậy.Sakahara Kurosawa cảm thấy cô em gái này chắc chăn là tới đòi nợ, nếu không phải cô ta ở đây, anh ta chắc chẳn sẽ đưa Lạc Du Du về, giờ thì hay rồi, Sakahara Sakurako chặn đường của anh ta!Ngây người nhìn bóng lưng Lạc Du Du dẫn theo Cố Mang rời đi, ánh mắt của Sakahara Kurosawa đã sắp dính lên người cô ấy, mắt mở trừng trừng nhìn cô ấy đi, còn không ngoái đầu nhìn anh ta một cái, Sakahara Kurosawa cảm thấy cực kỳ thất bại, chán nản đứng ở nơi đó, giống như mất hồn.Hồi lâu anh ta lẩm bẩm: “Cố Mang thể kết hôn với Lạc Du Du không”Lần này hay rồi, từng người từng người, Trì Liệt nói muốn kết hôn với Nhan Nhan, ba mẹ Lạc Du Du lại rất hài lòng với Cố Mang, anh ta và Đường Duy sống đời này con như uống rồi, chết đi được rồi.“Kết hôn đối với cậu mà nói rất đáng sợ sao?”Khi đó, Đường Duy nhìn thoáng qua Tô Nhan ngồi ngoài phòng khách, sau đó thu mắt lại cúi đầu xuống, nói: “Kết hôn với tôi mà nói cũng không có gì, dù Tô Nhan kết hôn, tôi cũng sẽ cướp về, dù cho đó là tội lỗi”Lời này nói ra ngầu bao nhiêu.Sakahara Kurosawa chỉ tay cậu: “Lúc cậu lau bàn đừng có ra vẻ đẹp trai được không, bọt đều bản lên mặt tôi rồi.”Đường Duy nổi giận, vẻ đẹp trai tan thành mây khói: “Tôi ấn đầu cậu vào có tin hay không!”Nói thật thì, Đường Duy không hề biết rửa bát, trước đây khi ở nhà cậu không chưa từng nghĩ rằng bản thân cậu sẽ làm loại chuyện này, nếu nghĩ về trước đây, những chén dĩa kia đều do Tô Nhan rửa, một cậu chủ lớn như c; goại trừ có sức chiến đấu bùng nố ở lĩnh vực khác ra, thì trình độ của cậu về những phương diện sinh hoạt thường ngày này thật sự là thấp hơn mức trung bình.Vì vậy khi cậu và Sakahara Kurosawa đang rửa bát ở trong căn phòng bếp rộng rãi của Lam Thất Thất, cả hai người giống như đang đánh nhau vậy.“Cậu có thể rửa chiếc bát kia sạch hơn không?” Sakahara Kurosawa đầy vẻ trêu chọc mà nói: “Còn chưa rửa sạch bọt xà phòng kìa, cậu xem tôi rửa này, còn sạch hơn cả mặt của cậu đấy”*Xạo sự” Đường Duy chỉ vào chén đũa ở trong tay cậu: “Cơm còn dính ở trên đó kia, cậu bị mù à”“Tôi không thể chà sạch cái này thì có thể làm sao đây chứt”“Về mặt lý thuyết, nếu đối một cái giẻ lau có độ ma sát lớn thì chắc hẳn là được.Bề mặt càng trơn láng thì độ ma sát càng nhỏ”“Vậy thì lại có vấn đề khác rồi, rốt cuộc thì loại giẻ lau gì mới có độ ma sát lớn đây, có thể lau sạch những thức ăn thừa dính trên chén dĩa mà không làm tổn thương đến bản thân chén dĩa đây?”.“ Đường Duy nói: “Hai chúng ta mở một cuộc họp đi, viết một bài luận văn”“Tôi nghĩ là được..