Tác giả:

An Mật chết rồi. Đường Thi sững sờ ngồi bên giường nhìn chằm chằm vào tờ thỏa thuận ly hôn mà Bạc Dạ ném cho cô, cô chỉ cảm thấy toàn thân lạnh đến phát run. Một giờ trước, anh bóp cổ cô và hỏi: “Có phải An Mật là do cô đẩy xuống lầu không?” Một giờ sau, anh gọi luật sư đến soạn bản thỏa thuận ly hôn và ném hợp đồng vào người cô: “Đường Thi, cả đời này cô nợ cô ấy hai mạng sống!” Đúng vậy, là hai mạng sống. An Mật đang mang thai và là con của Bạc Dạ. Đường Thi là ai? Cô là người vợ danh chính ngôn thuận của anh, nhưng đó cũng chỉ là một trò đùa. Cô nhìn Bạc Dạ với đôi mắt đỏ hoe và cơ thể đang không ngừng run rẩy: “Không phải em đẩy cô ấy xuống, anh còn muốn em phải nói điều đó bao nhiêu lần nữa!” Bạc Dạ không nghe, anh cứ nhìn cô một cách tàn nhẫn như vậy, như thể đang nhìn một màn hài kịch vậy: “Cô nghĩ rằng bây giờ giải thích có tác dụng sao?” Vô dụng, đã quá muộn rồi! Bạc Dạ cho rằng là cô làm, thì chính là cô làm! Cho dù cô có giải thích như thế nào, thì đều không thể bãng một…

Chương 1744: 1744: Chương 1742

Ba Của Bảo Bảo Là Tổng Tài Khó Đối PhóTác giả: Tiểu ThiênTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhAn Mật chết rồi. Đường Thi sững sờ ngồi bên giường nhìn chằm chằm vào tờ thỏa thuận ly hôn mà Bạc Dạ ném cho cô, cô chỉ cảm thấy toàn thân lạnh đến phát run. Một giờ trước, anh bóp cổ cô và hỏi: “Có phải An Mật là do cô đẩy xuống lầu không?” Một giờ sau, anh gọi luật sư đến soạn bản thỏa thuận ly hôn và ném hợp đồng vào người cô: “Đường Thi, cả đời này cô nợ cô ấy hai mạng sống!” Đúng vậy, là hai mạng sống. An Mật đang mang thai và là con của Bạc Dạ. Đường Thi là ai? Cô là người vợ danh chính ngôn thuận của anh, nhưng đó cũng chỉ là một trò đùa. Cô nhìn Bạc Dạ với đôi mắt đỏ hoe và cơ thể đang không ngừng run rẩy: “Không phải em đẩy cô ấy xuống, anh còn muốn em phải nói điều đó bao nhiêu lần nữa!” Bạc Dạ không nghe, anh cứ nhìn cô một cách tàn nhẫn như vậy, như thể đang nhìn một màn hài kịch vậy: “Cô nghĩ rằng bây giờ giải thích có tác dụng sao?” Vô dụng, đã quá muộn rồi! Bạc Dạ cho rằng là cô làm, thì chính là cô làm! Cho dù cô có giải thích như thế nào, thì đều không thể bãng một… Đường Duy cầm tờ báo cáo của cô lên, không muốn điều này lại ảnh hưởng đến Tô Nhan, cậu biết chính tâm trạng của mình cũng là một vấn đề, đủ để tạo cho cô một áp lực rất lớn, hơn nữa, áp lực tỉnh thần của Tô Nhan cũng không phải là nhỏ, rất dễ suy sụp trong một thời gian ngắn, nên Đường Duy không muốn Tô Nhan bị những thứ này trói buộc.Cậu nói:” Không sao, có khi anh cũng có bệnh đấy, tôi mà đi vào làm kiểm tra, có khi lại khám ra được anh bị chứng phản xã hội, phản nhân loại, sau này có khi lại thành một tên sát nhân b**n th** tiềm tàng”Cậu lên giọng một cách lạnh lùng, giống như đang từ từ xuyên qua trái tim đang đập của cô.Nhưng có lẽ là đang muốn an ủi cô, muốn dặn cô phải thật bình tĩnh.Nước mắt Tô Nhan rơi: “Em chưa bao giờ nghĩ rằng em sẽ trở nên như vậy, tại sao em lại trở nên như vậy, Đường Duy, em đúng là bị điên rồi”Bạch Việt và Giang Lăng đau đớn nhìn họ, vào phòng thảo luận về chuyện của Tô Nhan, để lại Đường Duy và Tô Nhan hai người ở lại hành lang, Tô Nhan không thế chấp nhận sự thật, khóe mắt đỏ hoe:” Đây chính là ông trời đang trừng phạt em sao, có phải là báo ứng không?”Đường Duy không thể chịu nổi bộ dạng bơ phờ này của Tô Nhạn:”Không ai trách em cả…”“Nhưng Đường Duy…” Cô nhìn Đường Duy bằng ánh mắt tuyệt vọng, bằng ánh mắt của sự sụp đổ thật sự, cô nói:” Nhưng có lẽ em đã trở thành một con quái vật…Đường Duy”Cô nói ra hai từ “quái vật” làm ai nấy đều kinh hãi.Cô là quái vật thật sao?Có lẽ đúng là như vậy, nhiều năm trôi qua, nội tâm cô đã sớm trở thành một con quái vật, có thể cô…Cho dù là quái vật đi chăng nữa, cô cũng đã hoàn toàn sụp đổ, chính là năm đó.Đường Duy nắm lấy tay cô, giống như đâm một mũi dao qua tâm can cô, lúc này sự tỉnh táo của cô đã bị nuốt gọn bởi mong muốn trả thù, hóa thành ma quỷ.Đường Duy lắc đầu:“Tin anh đi, Tô Nhan, em không phải là ma quỷ gì hết…”Nhìn đi! Ông trời ơi! Ông nhìn xem mình đã ép cô ấy thành bộ dạng như thế nào?Tại sao sau bao nhiêu năm vẫn chưa từng có ai nói với cô rằng “em đã chịu nhiều ấm ức” rồi?Nếu có người dịu dàng như vậy từng nhắc nhở cô, có lế Tô Nhan đã không mất kiểm soát tinh thần ngay tại chỗ khi nghe thấy từ câu “đứa trẻ ngoan” từ miệng của Đường Thị, cái dây cung này đã đứt quá lâu rồi, bây giờ đã trực tiếp bị cắt đứt.Tuy Tô Nhan đã cắt đứt liên lạc và kiên cường sống tới ngày hôm nay, nhưng cô vẫn không thể bảo vệ được chính mình.Bạch Việt bước tới vỗ vai Đường Duy “Chuyện trước mắt, hãy để Nhan Nhan ở nhà cháu một thời gian đi, nếu để cho Tô Kỳ biết, rất có thể…”Có thể Tô Kỳ cũng không thể chịu nổi cú sốc lớn này.Đường Duy gật đầu:“Có thể chữa không?”“Điều này không thể đoán trước, cũng có thể chỉ chậm rãi hồi phục”.

Đường Duy cầm tờ báo cáo của cô lên, không muốn điều này lại ảnh hưởng đến Tô Nhan, cậu biết chính tâm trạng của mình cũng là một vấn đề, đủ để tạo cho cô một áp lực rất lớn, hơn nữa, áp lực tỉnh thần của Tô Nhan cũng không phải là nhỏ, rất dễ suy sụp trong một thời gian ngắn, nên Đường Duy không muốn Tô Nhan bị những thứ này trói buộc.

Cậu nói:” Không sao, có khi anh cũng có bệnh đấy, tôi mà đi vào làm kiểm tra, có khi lại khám ra được anh bị chứng phản xã hội, phản nhân loại, sau này có khi lại thành một tên sát nhân b**n th** tiềm tàng”

Cậu lên giọng một cách lạnh lùng, giống như đang từ từ xuyên qua trái tim đang đập của cô.

Nhưng có lẽ là đang muốn an ủi cô, muốn dặn cô phải thật bình tĩnh.

Nước mắt Tô Nhan rơi: “Em chưa bao giờ nghĩ rằng em sẽ trở nên như vậy, tại sao em lại trở nên như vậy, Đường Duy, em đúng là bị điên rồi”

Bạch Việt và Giang Lăng đau đớn nhìn họ, vào phòng thảo luận về chuyện của Tô Nhan, để lại Đường Duy và Tô Nhan hai người ở lại hành lang, Tô Nhan không thế chấp nhận sự thật, khóe mắt đỏ hoe:” Đây chính là ông trời đang trừng phạt em sao, có phải là báo ứng không?”

Đường Duy không thể chịu nổi bộ dạng bơ phờ này của Tô Nhạn:”

Không ai trách em cả…”

“Nhưng Đường Duy…” Cô nhìn Đường Duy bằng ánh mắt tuyệt vọng, bằng ánh mắt của sự sụp đổ thật sự, cô nói:” Nhưng có lẽ em đã trở thành một con quái vật…Đường Duy”

Cô nói ra hai từ “quái vật” làm ai nấy đều kinh hãi.

Cô là quái vật thật sao?

Có lẽ đúng là như vậy, nhiều năm trôi qua, nội tâm cô đã sớm trở thành một con quái vật, có thể cô…

Cho dù là quái vật đi chăng nữa, cô cũng đã hoàn toàn sụp đổ, chính là năm đó.

Đường Duy nắm lấy tay cô, giống như đâm một mũi dao qua tâm can cô, lúc này sự tỉnh táo của cô đã bị nuốt gọn bởi mong muốn trả thù, hóa thành ma quỷ.

Đường Duy lắc đầu:“Tin anh đi, Tô Nhan, em không phải là ma quỷ gì hết…”

Nhìn đi! Ông trời ơi! Ông nhìn xem mình đã ép cô ấy thành bộ dạng như thế nào?

Tại sao sau bao nhiêu năm vẫn chưa từng có ai nói với cô rằng “em đã chịu nhiều ấm ức” rồi?

Nếu có người dịu dàng như vậy từng nhắc nhở cô, có lế Tô Nhan đã không mất kiểm soát tinh thần ngay tại chỗ khi nghe thấy từ câu “đứa trẻ ngoan” từ miệng của Đường Thị, cái dây cung này đã đứt quá lâu rồi, bây giờ đã trực tiếp bị cắt đứt.

Tuy Tô Nhan đã cắt đứt liên lạc và kiên cường sống tới ngày hôm nay, nhưng cô vẫn không thể bảo vệ được chính mình.

Bạch Việt bước tới vỗ vai Đường Duy “Chuyện trước mắt, hãy để Nhan Nhan ở nhà cháu một thời gian đi, nếu để cho Tô Kỳ biết, rất có thể…”

Có thể Tô Kỳ cũng không thể chịu nổi cú sốc lớn này.

Đường Duy gật đầu:“Có thể chữa không?”

“Điều này không thể đoán trước, cũng có thể chỉ chậm rãi hồi phục”.

Ba Của Bảo Bảo Là Tổng Tài Khó Đối PhóTác giả: Tiểu ThiênTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhAn Mật chết rồi. Đường Thi sững sờ ngồi bên giường nhìn chằm chằm vào tờ thỏa thuận ly hôn mà Bạc Dạ ném cho cô, cô chỉ cảm thấy toàn thân lạnh đến phát run. Một giờ trước, anh bóp cổ cô và hỏi: “Có phải An Mật là do cô đẩy xuống lầu không?” Một giờ sau, anh gọi luật sư đến soạn bản thỏa thuận ly hôn và ném hợp đồng vào người cô: “Đường Thi, cả đời này cô nợ cô ấy hai mạng sống!” Đúng vậy, là hai mạng sống. An Mật đang mang thai và là con của Bạc Dạ. Đường Thi là ai? Cô là người vợ danh chính ngôn thuận của anh, nhưng đó cũng chỉ là một trò đùa. Cô nhìn Bạc Dạ với đôi mắt đỏ hoe và cơ thể đang không ngừng run rẩy: “Không phải em đẩy cô ấy xuống, anh còn muốn em phải nói điều đó bao nhiêu lần nữa!” Bạc Dạ không nghe, anh cứ nhìn cô một cách tàn nhẫn như vậy, như thể đang nhìn một màn hài kịch vậy: “Cô nghĩ rằng bây giờ giải thích có tác dụng sao?” Vô dụng, đã quá muộn rồi! Bạc Dạ cho rằng là cô làm, thì chính là cô làm! Cho dù cô có giải thích như thế nào, thì đều không thể bãng một… Đường Duy cầm tờ báo cáo của cô lên, không muốn điều này lại ảnh hưởng đến Tô Nhan, cậu biết chính tâm trạng của mình cũng là một vấn đề, đủ để tạo cho cô một áp lực rất lớn, hơn nữa, áp lực tỉnh thần của Tô Nhan cũng không phải là nhỏ, rất dễ suy sụp trong một thời gian ngắn, nên Đường Duy không muốn Tô Nhan bị những thứ này trói buộc.Cậu nói:” Không sao, có khi anh cũng có bệnh đấy, tôi mà đi vào làm kiểm tra, có khi lại khám ra được anh bị chứng phản xã hội, phản nhân loại, sau này có khi lại thành một tên sát nhân b**n th** tiềm tàng”Cậu lên giọng một cách lạnh lùng, giống như đang từ từ xuyên qua trái tim đang đập của cô.Nhưng có lẽ là đang muốn an ủi cô, muốn dặn cô phải thật bình tĩnh.Nước mắt Tô Nhan rơi: “Em chưa bao giờ nghĩ rằng em sẽ trở nên như vậy, tại sao em lại trở nên như vậy, Đường Duy, em đúng là bị điên rồi”Bạch Việt và Giang Lăng đau đớn nhìn họ, vào phòng thảo luận về chuyện của Tô Nhan, để lại Đường Duy và Tô Nhan hai người ở lại hành lang, Tô Nhan không thế chấp nhận sự thật, khóe mắt đỏ hoe:” Đây chính là ông trời đang trừng phạt em sao, có phải là báo ứng không?”Đường Duy không thể chịu nổi bộ dạng bơ phờ này của Tô Nhạn:”Không ai trách em cả…”“Nhưng Đường Duy…” Cô nhìn Đường Duy bằng ánh mắt tuyệt vọng, bằng ánh mắt của sự sụp đổ thật sự, cô nói:” Nhưng có lẽ em đã trở thành một con quái vật…Đường Duy”Cô nói ra hai từ “quái vật” làm ai nấy đều kinh hãi.Cô là quái vật thật sao?Có lẽ đúng là như vậy, nhiều năm trôi qua, nội tâm cô đã sớm trở thành một con quái vật, có thể cô…Cho dù là quái vật đi chăng nữa, cô cũng đã hoàn toàn sụp đổ, chính là năm đó.Đường Duy nắm lấy tay cô, giống như đâm một mũi dao qua tâm can cô, lúc này sự tỉnh táo của cô đã bị nuốt gọn bởi mong muốn trả thù, hóa thành ma quỷ.Đường Duy lắc đầu:“Tin anh đi, Tô Nhan, em không phải là ma quỷ gì hết…”Nhìn đi! Ông trời ơi! Ông nhìn xem mình đã ép cô ấy thành bộ dạng như thế nào?Tại sao sau bao nhiêu năm vẫn chưa từng có ai nói với cô rằng “em đã chịu nhiều ấm ức” rồi?Nếu có người dịu dàng như vậy từng nhắc nhở cô, có lế Tô Nhan đã không mất kiểm soát tinh thần ngay tại chỗ khi nghe thấy từ câu “đứa trẻ ngoan” từ miệng của Đường Thị, cái dây cung này đã đứt quá lâu rồi, bây giờ đã trực tiếp bị cắt đứt.Tuy Tô Nhan đã cắt đứt liên lạc và kiên cường sống tới ngày hôm nay, nhưng cô vẫn không thể bảo vệ được chính mình.Bạch Việt bước tới vỗ vai Đường Duy “Chuyện trước mắt, hãy để Nhan Nhan ở nhà cháu một thời gian đi, nếu để cho Tô Kỳ biết, rất có thể…”Có thể Tô Kỳ cũng không thể chịu nổi cú sốc lớn này.Đường Duy gật đầu:“Có thể chữa không?”“Điều này không thể đoán trước, cũng có thể chỉ chậm rãi hồi phục”.

Chương 1744: 1744: Chương 1742