Thình thịch, thình thịch, thình thịch, tiếng tim đập nhanh như vậy là bình thường à? "Hô... Hô..." Diệp Tố Kỳ liều mình muốn hô hấp, nhưng mặc kệ dùng sức ra sao đều đã cảm thấy khó khăn, cô cảm thấy chính mình giống như cá lên bờ, sắp hít thở không thông: "Cứu... Cứu tôi..." Cô rất muốn bắt lấy nhân viên phòng cấp cứu phía trước đang đi qua, cho dù thế nào thì một người cũng tốt, tay lại suy yếu đến không nâng nổi, ngay cả nói chuyện cũng chỉ có thể phát ra tiếng kêu khẽ, mà muốn nói một chữ, thì phải dùng sức hô hấp đến thống khổ. Hôm nay là đêm giao thừa, bởi vì không khí lạnh mà nhiệt độ chợt hạ, rất nhiều người già thân thể không khoẻ phải nhập viện, hơn nữa vừa rồi mới xảy ra một tai nạn xe cộ nghiêm trong, bác sĩ và y tá vội vàng cứu trị những người bệnh nghiêm trọng, thế cho nên Diệp Tố Kỳ vết thương không có gì nghiêm trọng bị đẩy đến phía sau. Cô một tay cầm áo, giống như làm vậy có thể khiến sự tức ngực và khó thở của bản thân được giảm chút, nhưng cô thật sự rất không…
Truyện chữ
Truyện tranh
Đang cập nhật ...
Truyện Audio
Đang cập nhật ...