Trong phòng phẫu thuật cao cấp nhất của Khoa Phụ sản, Bệnh viện số Một, thành phố Cẩm. Giang Tiêu Tiêu chịu đựng từng cơn đau quẫn quại ở bụng, cả người cô đẫm mồ hôi lạnh, hai tay nắm chặt lấy tay vịn của bàn sinh, khớp xương trở nên trắng bệch. Bác sĩ đỡ đẻ đứng bên cạnh thấy thế bèn nhẹ nhàng trấn an cô: “Đừng sợ, đứa bé sẽ bình an ra đời ngay thôi, gắng chịu một chút là xong rồi” Giang Tiêu Tiêu gật đầu, nhưng mắt cô vẫn đỏ hoe, lòng không nỡ. Đứa bé sinh ra là sẽ bị mang đi ngay. Mang thai suốt mười tháng ròng, cô nhìn đứa bé nhỏ xíu trong bụng lớn lên từng ngày, dù đã cố gắng không vương vấn tình cảm gì với nó, nhưng giờ phút này lòng cô vẫn thấy quặn đau. Xin lỗi, xin lỗi con… Mắt Giang Tiêu Tiêu đỏ hoe. Không phải là cô không cần đứa bé này, mà là cô không thể. Cô chỉ là người mang thai hộ. Sinh đứa bé này xong rồi nhận tiền, sau đó không thể có bất kỳ mối liên hệ gì với nó nữa. Lúc này một cơn đau lại ập đến, mắt Giang Tiêu Tiêu tối sầm lại, sự hối hận dâng đầy lồng ngực cô.…
Tác giả: