Tác giả:

Nguyễn Hạ bước vào toilet, nhìn bản thân mình ở trong gương, cô vẫn có chút không hoàn hồn được. Bản thân là người mê gái đẹp, trước đây đều là cô quỳ l**m nhan sắc của người khác, lúc này, đối tượng được quỳ l**m lại biến thành chính cô. Sự việc là thế này, một tuần trước, vì Quốc Khánh được nghỉ đến bảy ngày, cho nên cẩu độc thân không có đối tượng, Nguyễn Hạ lên mạng tìm vài bộ tiểu thuyết, chuẩn bị thức trắng đêm để đọc, còn ban ngày thì ngủ hết cả ngày, lúc nào tỉnh dậy thì gọi đồ ở bên ngoài, như thế chẳng phải quá mĩ mãn hay sao? Trong vòng bạn bè của cô, mọi người đều đi ra ngoài chơi các kiểu nhưng cô không hề hâm mộ, ngày nghỉ ai ra ngoài thì kệ người đó, trời đất trong thiên hạ có thế nào thì nhà này mới mà nơi thoải mái nhất. Cô đọc một quyển tiểu thuyết, ước chừng khoảng một triệu chữ nhưng mà cô lại thấy rằng, có rất nhiều nội dung và đoạn miêu tả hoạt động tâm lí là cố tình kéo dài chữ, nhưng điều này hoàn toàn không ảnh hưởng đến sự nhiệt tình của cô, có thể thấy được…

Chương 142

Phản Diện, Tôi Là Mẹ CậuTác giả: LÂM MIÊN MIÊNTruyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngNguyễn Hạ bước vào toilet, nhìn bản thân mình ở trong gương, cô vẫn có chút không hoàn hồn được. Bản thân là người mê gái đẹp, trước đây đều là cô quỳ l**m nhan sắc của người khác, lúc này, đối tượng được quỳ l**m lại biến thành chính cô. Sự việc là thế này, một tuần trước, vì Quốc Khánh được nghỉ đến bảy ngày, cho nên cẩu độc thân không có đối tượng, Nguyễn Hạ lên mạng tìm vài bộ tiểu thuyết, chuẩn bị thức trắng đêm để đọc, còn ban ngày thì ngủ hết cả ngày, lúc nào tỉnh dậy thì gọi đồ ở bên ngoài, như thế chẳng phải quá mĩ mãn hay sao? Trong vòng bạn bè của cô, mọi người đều đi ra ngoài chơi các kiểu nhưng cô không hề hâm mộ, ngày nghỉ ai ra ngoài thì kệ người đó, trời đất trong thiên hạ có thế nào thì nhà này mới mà nơi thoải mái nhất. Cô đọc một quyển tiểu thuyết, ước chừng khoảng một triệu chữ nhưng mà cô lại thấy rằng, có rất nhiều nội dung và đoạn miêu tả hoạt động tâm lí là cố tình kéo dài chữ, nhưng điều này hoàn toàn không ảnh hưởng đến sự nhiệt tình của cô, có thể thấy được… Tống Đình Thâm ngẩng đầu: "Chuyện này cậu xử lý tốt là được rồi."Lê Viễn Hàng hơi xấu hổ: "Hy vọng không gây nên sự xáo trộn gì đối với hai vợ chồng cậu."Thấy hắn nhắc tới Nguyễn Hạ, Tống Đình Thâm không thể không cười: "Có lẽ mẹ Vượng Tử cũng không nhớ được Lê Tĩnh là ai đâu. Yên tâm đi."Lê Viễn Hàng lúng túng cười, nghĩ lại thì hắn thấy cũng đúng, Nguyễn Hạ căn bản sẽ không để ý, dù sao nhân phẩm của Tống Đình Thâm cũng đã đủ để làm cho người ta yên tâm.Cho dù biết, cho dù vẫn còn nhớ, Tống Đình Thâm cũng dám nói Nguyễn Hạ tuyệt đối sẽ không bối rối, cũng sẽ không để ý.Có điều nói đi cũng phải nói lại... cũng không biết nếu cô để ý lên thì sẽ thế nào, nếu có cơ hội nhìn thấy điều đó thì hình như cũng không tệ cho lắm.Tiếng chuông của điện thoại bàn vang lên, hiệu suất làm việc của trợ lý Trần vẫn luôn rất cao, Tống Đình Thâm trực tiếp ấn loa, đầu dây bên kia truyền đến âm thanh: "Tổng Giám đốc Tống, tôi đã hỏi phòng nhân sự rồi, họ nói không hề nhận được đơn xin từ chức của Lê Tĩnh, hơn nữa hôm nay cô ấy không đi làm nhưng cũng chưa xin phép Giám đốc phòng tài vụ."Không đến công ty, điện thoại cũng không nghe, cũng không hề xin nghỉ phép, cho dù là Tống Đình Thâm cũng không nhịn được nói với Lê Viễn Hàng: "Cậu vẫn nên về xem thử đi, có phải là bị bệnh hay không? Gọi điện cho bố mẹ cậu thử đi."Lê Viễn Hàng lắc đầu: "Sau lễ quốc khánh, bố mẹ tôi đi du lịch nước ngoài rồi, chắc hẳn bây giờ đang ở Nhật Bản."Hắn cũng lo lắng cho đứa em gái của mình, lập tức đứng lên nói: "Tôi về xem thử có chuyện gì xảy ra."Tống Đình Thâm gật đầu: "Được rồi, cậu tự mình lái xe đến đây sao? Nếu không thì để tôi bảo lái xe đưa cậu về nhé.""Tôi lái xe đến đây, cậu cứ làm việc đi." Trước khi Lê Viễn Hàng rời đi, hắn dừng lại khẽ cắn răng nói: "Lão Tống, về chuyện của em gái tôi, nói thật tôi cũng cảm thấy khó xử nhưng cũng không nghĩ sẽ nói cho cậu, vẫn là câu nói đó, cậu cứ yên tâm, con bé là nhất thời hồ đồ thôi, trước đó cũng không phạm sai lầm gì lớn, nhất định tôi sẽ không để con bé quay lại đây đâu, bình thường công việc cậu cũng bề bộn, lúc hết công việc chắc là cậu cũng muốn ở bên cạnh vợ con, đợi sau khi con bé từ chức, tôi cũng sẽ cố hết sức ngăn cản không cho nó xuất hiện trước mặt cậu nữa."Nghe thấy vậy, Tống Đình Thâm thực sự cũng không biết phải nói gì với Lê Viễn Hàng, từ đầu tới cuối anh cũng không hề cho Lê Tĩnh đãi ngộ tốt, không phải bởi vì là bạn bè với Lê Viễn Hàng mà tạo điều kiện cho người nhà của hắn, huống chi nam nữ khác biệt, cho dù Lê Tĩnh là em gái của hắn, anh cũng sẽ giữ một khoảng cách nhất định với cô ta, chính vì vậy, cho tới bây giờ Lê Tĩnh ở công ty của anh cũng không phải là sự phiền phức gì, sở dĩ anh nói với Lê Viễn Hàng như vậy là bởi vì không muốn sẽ có một ngày Lê Tĩnh sẽ trở thành sự ngăn cách giữa tình bạn của hai người.Có điều hành động này của Lê Viễn Hàng, cũng khiến cho Tống Đình Thâm cảm thấy thoải mái, bởi vì anh cũng không làm điều đó, anh cũng biết, sở dĩ Lê Viễn Hàng làm như vậy, một mặt tất nhiên là vì Lê Tĩnh, một mặt khác cũng là không muốn làm mất mối quan hệ giữa hai bọn họ.Nghĩ đến đây, Tống Đình Thâm ừ một tiếng rồi tự mình tiễn Lê Viễn Hàng đến thang máy, sau đó mới nói ra: "Viễn Hàng, cậu cũng không cần phải cảm thấy khó xử, giải quyết tốt chuyện này là được rồi. Chúng ta quen biết nhau nhiều năm như vậy, cũng không đến mức vì chuyện này mà trở nên xa cách, cậu nói xem có đúng không?""Tất nhiên rồi." Cửa thang máy mở ra, hắn nói: "Được rồi, tiễn đến đây thôi, buổi chiều tôi cũng có việc, lúc này phải nhanh chóng về xem con bé rốt cuộc là có chuyện gì."Nhìn Lê Viễn Hàng vào thang máy, sau khi thang máy đóng lại, Tống Đình Thâm cũng thở dài một cái.Lê Tĩnh, hy vọng cô ta có thể nghĩ thông suốt.Dù sao thì ở giữa có một Lê Viễn Hàng, anh cũng không thể làm gì nhiều, cho dù thế nào thì anh cũng phải cân nhắc đến lập trường và tâm trạng của hắn.…Tống Đình Thâm còn muốn tan tầm sớm để đi đón Nguyễn Hạ, buổi trưa chỉ để trợ lí mang đến một suất cơm, anh nhanh chóng giải quyết xong bữa trưa, tận dụng thời gian nghỉ trưa hai tiếng để hoàn thành công việc sớm, với đà này khoảng trước bốn giờ anh có thể tan tầm rồi, trong kế hoạch của anh, trước tiên là đến nhà trẻ đón Vượng Tử, sau đó hai cha con cùng đi đón Nguyễn Hạ, thời gian rất phù hợp.Nhà trẻ của Vượng Tử cũng không cách xa khu biệt thự lắm, hôm này Tống Đình Thâm tự mình lái xe, lúc lái xe, anh để ý thấy có một tiệm bán hoa ở bên đường, suy nghĩ một chút rồi quay đầu xe, rồi dừng lại trước tiệm hoa.

Tống Đình Thâm ngẩng đầu: "Chuyện này cậu xử lý tốt là được rồi."

Lê Viễn Hàng hơi xấu hổ: "Hy vọng không gây nên sự xáo trộn gì đối với hai vợ chồng cậu."

Thấy hắn nhắc tới Nguyễn Hạ, Tống Đình Thâm không thể không cười: "Có lẽ mẹ Vượng Tử cũng không nhớ được Lê Tĩnh là ai đâu. Yên tâm đi."

Lê Viễn Hàng lúng túng cười, nghĩ lại thì hắn thấy cũng đúng, Nguyễn Hạ căn bản sẽ không để ý, dù sao nhân phẩm của Tống Đình Thâm cũng đã đủ để làm cho người ta yên tâm.

Cho dù biết, cho dù vẫn còn nhớ, Tống Đình Thâm cũng dám nói Nguyễn Hạ tuyệt đối sẽ không bối rối, cũng sẽ không để ý.

Có điều nói đi cũng phải nói lại... cũng không biết nếu cô để ý lên thì sẽ thế nào, nếu có cơ hội nhìn thấy điều đó thì hình như cũng không tệ cho lắm.

Tiếng chuông của điện thoại bàn vang lên, hiệu suất làm việc của trợ lý Trần vẫn luôn rất cao, Tống Đình Thâm trực tiếp ấn loa, đầu dây bên kia truyền đến âm thanh: "Tổng Giám đốc Tống, tôi đã hỏi phòng nhân sự rồi, họ nói không hề nhận được đơn xin từ chức của Lê Tĩnh, hơn nữa hôm nay cô ấy không đi làm nhưng cũng chưa xin phép Giám đốc phòng tài vụ."

Không đến công ty, điện thoại cũng không nghe, cũng không hề xin nghỉ phép, cho dù là Tống Đình Thâm cũng không nhịn được nói với Lê Viễn Hàng: "Cậu vẫn nên về xem thử đi, có phải là bị bệnh hay không? Gọi điện cho bố mẹ cậu thử đi."

Lê Viễn Hàng lắc đầu: "Sau lễ quốc khánh, bố mẹ tôi đi du lịch nước ngoài rồi, chắc hẳn bây giờ đang ở Nhật Bản."

Hắn cũng lo lắng cho đứa em gái của mình, lập tức đứng lên nói: "Tôi về xem thử có chuyện gì xảy ra."

Tống Đình Thâm gật đầu: "Được rồi, cậu tự mình lái xe đến đây sao? Nếu không thì để tôi bảo lái xe đưa cậu về nhé."

"Tôi lái xe đến đây, cậu cứ làm việc đi." Trước khi Lê Viễn Hàng rời đi, hắn dừng lại khẽ cắn răng nói: "Lão Tống, về chuyện của em gái tôi, nói thật tôi cũng cảm thấy khó xử nhưng cũng không nghĩ sẽ nói cho cậu, vẫn là câu nói đó, cậu cứ yên tâm, con bé là nhất thời hồ đồ thôi, trước đó cũng không phạm sai lầm gì lớn, nhất định tôi sẽ không để con bé quay lại đây đâu, bình thường công việc cậu cũng bề bộn, lúc hết công việc chắc là cậu cũng muốn ở bên cạnh vợ con, đợi sau khi con bé từ chức, tôi cũng sẽ cố hết sức ngăn cản không cho nó xuất hiện trước mặt cậu nữa."

Nghe thấy vậy, Tống Đình Thâm thực sự cũng không biết phải nói gì với Lê Viễn Hàng, từ đầu tới cuối anh cũng không hề cho Lê Tĩnh đãi ngộ tốt, không phải bởi vì là bạn bè với Lê Viễn Hàng mà tạo điều kiện cho người nhà của hắn, huống chi nam nữ khác biệt, cho dù Lê Tĩnh là em gái của hắn, anh cũng sẽ giữ một khoảng cách nhất định với cô ta, chính vì vậy, cho tới bây giờ Lê Tĩnh ở công ty của anh cũng không phải là sự phiền phức gì, sở dĩ anh nói với Lê Viễn Hàng như vậy là bởi vì không muốn sẽ có một ngày Lê Tĩnh sẽ trở thành sự ngăn cách giữa tình bạn của hai người.

Có điều hành động này của Lê Viễn Hàng, cũng khiến cho Tống Đình Thâm cảm thấy thoải mái, bởi vì anh cũng không làm điều đó, anh cũng biết, sở dĩ Lê Viễn Hàng làm như vậy, một mặt tất nhiên là vì Lê Tĩnh, một mặt khác cũng là không muốn làm mất mối quan hệ giữa hai bọn họ.

Nghĩ đến đây, Tống Đình Thâm ừ một tiếng rồi tự mình tiễn Lê Viễn Hàng đến thang máy, sau đó mới nói ra: "Viễn Hàng, cậu cũng không cần phải cảm thấy khó xử, giải quyết tốt chuyện này là được rồi. Chúng ta quen biết nhau nhiều năm như vậy, cũng không đến mức vì chuyện này mà trở nên xa cách, cậu nói xem có đúng không?"

"Tất nhiên rồi." Cửa thang máy mở ra, hắn nói: "Được rồi, tiễn đến đây thôi, buổi chiều tôi cũng có việc, lúc này phải nhanh chóng về xem con bé rốt cuộc là có chuyện gì."

Nhìn Lê Viễn Hàng vào thang máy, sau khi thang máy đóng lại, Tống Đình Thâm cũng thở dài một cái.

Lê Tĩnh, hy vọng cô ta có thể nghĩ thông suốt.

Dù sao thì ở giữa có một Lê Viễn Hàng, anh cũng không thể làm gì nhiều, cho dù thế nào thì anh cũng phải cân nhắc đến lập trường và tâm trạng của hắn.

Tống Đình Thâm còn muốn tan tầm sớm để đi đón Nguyễn Hạ, buổi trưa chỉ để trợ lí mang đến một suất cơm, anh nhanh chóng giải quyết xong bữa trưa, tận dụng thời gian nghỉ trưa hai tiếng để hoàn thành công việc sớm, với đà này khoảng trước bốn giờ anh có thể tan tầm rồi, trong kế hoạch của anh, trước tiên là đến nhà trẻ đón Vượng Tử, sau đó hai cha con cùng đi đón Nguyễn Hạ, thời gian rất phù hợp.

Nhà trẻ của Vượng Tử cũng không cách xa khu biệt thự lắm, hôm này Tống Đình Thâm tự mình lái xe, lúc lái xe, anh để ý thấy có một tiệm bán hoa ở bên đường, suy nghĩ một chút rồi quay đầu xe, rồi dừng lại trước tiệm hoa.

Phản Diện, Tôi Là Mẹ CậuTác giả: LÂM MIÊN MIÊNTruyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngNguyễn Hạ bước vào toilet, nhìn bản thân mình ở trong gương, cô vẫn có chút không hoàn hồn được. Bản thân là người mê gái đẹp, trước đây đều là cô quỳ l**m nhan sắc của người khác, lúc này, đối tượng được quỳ l**m lại biến thành chính cô. Sự việc là thế này, một tuần trước, vì Quốc Khánh được nghỉ đến bảy ngày, cho nên cẩu độc thân không có đối tượng, Nguyễn Hạ lên mạng tìm vài bộ tiểu thuyết, chuẩn bị thức trắng đêm để đọc, còn ban ngày thì ngủ hết cả ngày, lúc nào tỉnh dậy thì gọi đồ ở bên ngoài, như thế chẳng phải quá mĩ mãn hay sao? Trong vòng bạn bè của cô, mọi người đều đi ra ngoài chơi các kiểu nhưng cô không hề hâm mộ, ngày nghỉ ai ra ngoài thì kệ người đó, trời đất trong thiên hạ có thế nào thì nhà này mới mà nơi thoải mái nhất. Cô đọc một quyển tiểu thuyết, ước chừng khoảng một triệu chữ nhưng mà cô lại thấy rằng, có rất nhiều nội dung và đoạn miêu tả hoạt động tâm lí là cố tình kéo dài chữ, nhưng điều này hoàn toàn không ảnh hưởng đến sự nhiệt tình của cô, có thể thấy được… Tống Đình Thâm ngẩng đầu: "Chuyện này cậu xử lý tốt là được rồi."Lê Viễn Hàng hơi xấu hổ: "Hy vọng không gây nên sự xáo trộn gì đối với hai vợ chồng cậu."Thấy hắn nhắc tới Nguyễn Hạ, Tống Đình Thâm không thể không cười: "Có lẽ mẹ Vượng Tử cũng không nhớ được Lê Tĩnh là ai đâu. Yên tâm đi."Lê Viễn Hàng lúng túng cười, nghĩ lại thì hắn thấy cũng đúng, Nguyễn Hạ căn bản sẽ không để ý, dù sao nhân phẩm của Tống Đình Thâm cũng đã đủ để làm cho người ta yên tâm.Cho dù biết, cho dù vẫn còn nhớ, Tống Đình Thâm cũng dám nói Nguyễn Hạ tuyệt đối sẽ không bối rối, cũng sẽ không để ý.Có điều nói đi cũng phải nói lại... cũng không biết nếu cô để ý lên thì sẽ thế nào, nếu có cơ hội nhìn thấy điều đó thì hình như cũng không tệ cho lắm.Tiếng chuông của điện thoại bàn vang lên, hiệu suất làm việc của trợ lý Trần vẫn luôn rất cao, Tống Đình Thâm trực tiếp ấn loa, đầu dây bên kia truyền đến âm thanh: "Tổng Giám đốc Tống, tôi đã hỏi phòng nhân sự rồi, họ nói không hề nhận được đơn xin từ chức của Lê Tĩnh, hơn nữa hôm nay cô ấy không đi làm nhưng cũng chưa xin phép Giám đốc phòng tài vụ."Không đến công ty, điện thoại cũng không nghe, cũng không hề xin nghỉ phép, cho dù là Tống Đình Thâm cũng không nhịn được nói với Lê Viễn Hàng: "Cậu vẫn nên về xem thử đi, có phải là bị bệnh hay không? Gọi điện cho bố mẹ cậu thử đi."Lê Viễn Hàng lắc đầu: "Sau lễ quốc khánh, bố mẹ tôi đi du lịch nước ngoài rồi, chắc hẳn bây giờ đang ở Nhật Bản."Hắn cũng lo lắng cho đứa em gái của mình, lập tức đứng lên nói: "Tôi về xem thử có chuyện gì xảy ra."Tống Đình Thâm gật đầu: "Được rồi, cậu tự mình lái xe đến đây sao? Nếu không thì để tôi bảo lái xe đưa cậu về nhé.""Tôi lái xe đến đây, cậu cứ làm việc đi." Trước khi Lê Viễn Hàng rời đi, hắn dừng lại khẽ cắn răng nói: "Lão Tống, về chuyện của em gái tôi, nói thật tôi cũng cảm thấy khó xử nhưng cũng không nghĩ sẽ nói cho cậu, vẫn là câu nói đó, cậu cứ yên tâm, con bé là nhất thời hồ đồ thôi, trước đó cũng không phạm sai lầm gì lớn, nhất định tôi sẽ không để con bé quay lại đây đâu, bình thường công việc cậu cũng bề bộn, lúc hết công việc chắc là cậu cũng muốn ở bên cạnh vợ con, đợi sau khi con bé từ chức, tôi cũng sẽ cố hết sức ngăn cản không cho nó xuất hiện trước mặt cậu nữa."Nghe thấy vậy, Tống Đình Thâm thực sự cũng không biết phải nói gì với Lê Viễn Hàng, từ đầu tới cuối anh cũng không hề cho Lê Tĩnh đãi ngộ tốt, không phải bởi vì là bạn bè với Lê Viễn Hàng mà tạo điều kiện cho người nhà của hắn, huống chi nam nữ khác biệt, cho dù Lê Tĩnh là em gái của hắn, anh cũng sẽ giữ một khoảng cách nhất định với cô ta, chính vì vậy, cho tới bây giờ Lê Tĩnh ở công ty của anh cũng không phải là sự phiền phức gì, sở dĩ anh nói với Lê Viễn Hàng như vậy là bởi vì không muốn sẽ có một ngày Lê Tĩnh sẽ trở thành sự ngăn cách giữa tình bạn của hai người.Có điều hành động này của Lê Viễn Hàng, cũng khiến cho Tống Đình Thâm cảm thấy thoải mái, bởi vì anh cũng không làm điều đó, anh cũng biết, sở dĩ Lê Viễn Hàng làm như vậy, một mặt tất nhiên là vì Lê Tĩnh, một mặt khác cũng là không muốn làm mất mối quan hệ giữa hai bọn họ.Nghĩ đến đây, Tống Đình Thâm ừ một tiếng rồi tự mình tiễn Lê Viễn Hàng đến thang máy, sau đó mới nói ra: "Viễn Hàng, cậu cũng không cần phải cảm thấy khó xử, giải quyết tốt chuyện này là được rồi. Chúng ta quen biết nhau nhiều năm như vậy, cũng không đến mức vì chuyện này mà trở nên xa cách, cậu nói xem có đúng không?""Tất nhiên rồi." Cửa thang máy mở ra, hắn nói: "Được rồi, tiễn đến đây thôi, buổi chiều tôi cũng có việc, lúc này phải nhanh chóng về xem con bé rốt cuộc là có chuyện gì."Nhìn Lê Viễn Hàng vào thang máy, sau khi thang máy đóng lại, Tống Đình Thâm cũng thở dài một cái.Lê Tĩnh, hy vọng cô ta có thể nghĩ thông suốt.Dù sao thì ở giữa có một Lê Viễn Hàng, anh cũng không thể làm gì nhiều, cho dù thế nào thì anh cũng phải cân nhắc đến lập trường và tâm trạng của hắn.…Tống Đình Thâm còn muốn tan tầm sớm để đi đón Nguyễn Hạ, buổi trưa chỉ để trợ lí mang đến một suất cơm, anh nhanh chóng giải quyết xong bữa trưa, tận dụng thời gian nghỉ trưa hai tiếng để hoàn thành công việc sớm, với đà này khoảng trước bốn giờ anh có thể tan tầm rồi, trong kế hoạch của anh, trước tiên là đến nhà trẻ đón Vượng Tử, sau đó hai cha con cùng đi đón Nguyễn Hạ, thời gian rất phù hợp.Nhà trẻ của Vượng Tử cũng không cách xa khu biệt thự lắm, hôm này Tống Đình Thâm tự mình lái xe, lúc lái xe, anh để ý thấy có một tiệm bán hoa ở bên đường, suy nghĩ một chút rồi quay đầu xe, rồi dừng lại trước tiệm hoa.

Chương 142