"Này! Con heo điênnnnn!!! Dậy mau lên, định gây ấn tượng với giáo viên ngay ngày đầu khai giảng trường anh hay sao thế?!"- vừa nói anh vừa xách tai cô em gái bé nhỏ khiến cô đau điếng la hét banh nhà lên cầu cứu. "Ba đi công tác rồi! Định cầu cứu ai?" - nghe cô la đã tai rồi anh cười ha hả tỏ vẻ trêu chọc nói tiếp "Ba đi đâu cơ?" - cô bật dậy trố mắt nhìn anh hét lên "Công tác " "Bao lâu?" "Một tháng." "Cái gì?" "Không nghe hay sao còn hỏi! Không nhanh lên thì anh đi trước đây!" - nói xong anh bỏ xuống dưới,dù không thể hiện ra nhưng trong lòng anh rất vui Cô ngồi vò đầu bức tai nghĩ:" Lần này chết chắc rồi! Thế nào cũng bị tơi tả như mấy con cá lả đả cho coi!"- (cá lả đả là cá gì? Chị gái này nói chuyện như thánh mới trốn viện vậy =))) "BĂNG BĂNG!!!!" Dưới nhà hét lên thất thanh Cô bay xuống giường làm vệ sinh cá nhân và thay đồ với tốc độ chóng mặt không thể nào nhanh hơn được. Chẳng hiểu sao cô lại rất nghe lời anh, mặc dù lúc nào mở miệng ra cô cũng bảo "không" nhưng sau đó lại…
Chương 47: Dấu Ấn
Anh Trai ! Em Yêu Anh Được Không ?Tác giả: Trần Băng NhiTruyện Ngôn Tình "Này! Con heo điênnnnn!!! Dậy mau lên, định gây ấn tượng với giáo viên ngay ngày đầu khai giảng trường anh hay sao thế?!"- vừa nói anh vừa xách tai cô em gái bé nhỏ khiến cô đau điếng la hét banh nhà lên cầu cứu. "Ba đi công tác rồi! Định cầu cứu ai?" - nghe cô la đã tai rồi anh cười ha hả tỏ vẻ trêu chọc nói tiếp "Ba đi đâu cơ?" - cô bật dậy trố mắt nhìn anh hét lên "Công tác " "Bao lâu?" "Một tháng." "Cái gì?" "Không nghe hay sao còn hỏi! Không nhanh lên thì anh đi trước đây!" - nói xong anh bỏ xuống dưới,dù không thể hiện ra nhưng trong lòng anh rất vui Cô ngồi vò đầu bức tai nghĩ:" Lần này chết chắc rồi! Thế nào cũng bị tơi tả như mấy con cá lả đả cho coi!"- (cá lả đả là cá gì? Chị gái này nói chuyện như thánh mới trốn viện vậy =))) "BĂNG BĂNG!!!!" Dưới nhà hét lên thất thanh Cô bay xuống giường làm vệ sinh cá nhân và thay đồ với tốc độ chóng mặt không thể nào nhanh hơn được. Chẳng hiểu sao cô lại rất nghe lời anh, mặc dù lúc nào mở miệng ra cô cũng bảo "không" nhưng sau đó lại… Lên đến phòng VIP cao cấp nhất của khách sạn, Vy Vy hết ngỡ ngàng lại đến thích thú cô nhảy lên giường nhún nhảy, tay tò mò đụng thứ này thứ kia.Vương Hạo từ xa nhìn cô bất giác nhếch môi:"Tôi không hiểu vì sao hai người là chị em song sinh mà từ tính cách cho đến mọi thứ đều khác nhau nhiều đến như vậy?"Vy Vy nghe anh nói xong liền bất động, anh ấy biết cô không phải Băng Băng sao? Không phải chứ nhanh như vậy đã bị phát hiện, tính cô có gì không giống chứ. Mẹ cô dạy cô như thế không lẽ không đúngAnh như đọc được suy nghĩ của Vy VyĐưa tay chỉ vào những thứ mà Vy Vy đang đụng vào mà trả lời:"Băng Băng từ nhỏ với những thứ này đã quen rồi, cô ấy còn không dùng nước hoa, nếu có thì chỉ là những mùi hương cực kì nhẹ bởi vì cô ấy dị ứng với những mùi nước hoa nồng hoặc hắc "Cô không biết nói gì cũng không biết làm gì, hai chân cứ dính chặt ở đó không thể nhúc nhíchVương Hạo từ phía cửa bước lại gần cô cười nhẹ:"Đừng căng thẳng như vậy. Tôi không làm gì cô cả. Chuyện dấu ấn và cách hoá giải nó tôi nghĩ cô là người rõ nhất. Nếu lúc nảy tôi không mang cô về đây thì e là ba tôi sẽ cho người giải quyết cô một cách sạch sẽ "Lúc này cô phản ứng lại. Thì ra chuyện dấu ấn anh cũng biết, còn nếu muốn hoá giải chính là giết cô cùng Băng Băng...Vy Vy rợn người"Cô tên là gì?"Bao nhiêu năm nay cho người điều tra cũng không thể tra ra được tên của cô gái song sinh này, đến cả cô ở đâu cũng không hề tìm được một chút tung tích nào, không ngờ bây giờ không cần tìm cô cũng tự xuất hiện như vậy, không uổng công anh đến Canada mà"Lưu Vy Vy" - cô thật thà trả lời"Còn Băng Băng. Tên thật của cô ấy!" - câu hỏi mang tính tò mò mà thôi, biết hay không cũng không quan trọngVy Vy bật cười nhìn mặt anh nghiêm túc như vậy thật đáng yêu:"Lưu Hạ Vy"Cái tên thật đẹp, Vương Hạo thoáng có nét cười trên môi nhưng nhanh chóng lại biết mất trở về vẻ mặt ảm đạm bạn đầuBên ngoài cửa. Băng Băng định bước vào thì liền nghe thấy anh cùng chị cô nói về tên của mình. Sự thật cô tên là Hạ Vy, chị cô là Vy Vy. Giấc mơ đó không đơn giản mà.Cách đây vài phút lúc cô bị Lôi Thiên mang đến trước khách sạn thì cô đã tỉnh lại. Cô không muốn gặp Vương Hạo ít nhất là bây giờ nhưng mà Lôi Thiên nói trên đó còn có cả người chị mà cô muốn tìm. Cô là vì như vậy mới đi lên đây. Còn chưa tính xổ Hắn ta vì dám thôi miên cô bằng cái lọ oải hương đó đâu"Chuyện về dấu ấn giữa hai gia tộc, tôi không muốn Băng Băng biết"Vy Vy gật đầu nhướng mày như hiểu:"Tất nhiên. Tôi cũng không có ý định nói cho nó biết. Chuyện này càng nhiều người biết thì tính mạng của chúng tôi càng khó mà đảm bảo được "Phong thái bây giờ khác hẳn cô gái chỉ biết sợ hãi lúc mới bước vào phòng, cô như người khác từng câu từng chữ chắc chắnTay Băng Băng đang đặt trên cái chốt mở cửa dần dần thu lại. Dấu ấn? Tính mạng sao?Băng Băng quay lại nhìn Lôi Thiên. Anh nhìn cô cũng hiểu được cô là vì sao mà nhìn anhCô đến trước mặt anh, tay nắm cà vạt đen trên cổ áo anh mà quấn lấy từng lọn ra vẻ bất cần:"Chuyện lúc nảy anh kể về quá khứ của hai gia tộc ấy, anh...liệu có phải đã bỏ sót chi tiết quan trọng nào rồi hay không? " - ánh mắt cô sắt bén chiếu thẳng lên người của Lôi Thiên
Lên đến phòng VIP cao cấp nhất của khách sạn, Vy Vy hết ngỡ ngàng lại đến thích thú cô nhảy lên giường nhún nhảy, tay tò mò đụng thứ này thứ kia.
Vương Hạo từ xa nhìn cô bất giác nhếch môi:"Tôi không hiểu vì sao hai người là chị em song sinh mà từ tính cách cho đến mọi thứ đều khác nhau nhiều đến như vậy?"
Vy Vy nghe anh nói xong liền bất động, anh ấy biết cô không phải Băng Băng sao? Không phải chứ nhanh như vậy đã bị phát hiện, tính cô có gì không giống chứ. Mẹ cô dạy cô như thế không lẽ không đúng
Anh như đọc được suy nghĩ của Vy Vy
Đưa tay chỉ vào những thứ mà Vy Vy đang đụng vào mà trả lời:"Băng Băng từ nhỏ với những thứ này đã quen rồi, cô ấy còn không dùng nước hoa, nếu có thì chỉ là những mùi hương cực kì nhẹ bởi vì cô ấy dị ứng với những mùi nước hoa nồng hoặc hắc "
Cô không biết nói gì cũng không biết làm gì, hai chân cứ dính chặt ở đó không thể nhúc nhích
Vương Hạo từ phía cửa bước lại gần cô cười nhẹ:"Đừng căng thẳng như vậy. Tôi không làm gì cô cả. Chuyện dấu ấn và cách hoá giải nó tôi nghĩ cô là người rõ nhất. Nếu lúc nảy tôi không mang cô về đây thì e là ba tôi sẽ cho người giải quyết cô một cách sạch sẽ "
Lúc này cô phản ứng lại. Thì ra chuyện dấu ấn anh cũng biết, còn nếu muốn hoá giải chính là giết cô cùng Băng Băng...
Vy Vy rợn người
"Cô tên là gì?"
Bao nhiêu năm nay cho người điều tra cũng không thể tra ra được tên của cô gái song sinh này, đến cả cô ở đâu cũng không hề tìm được một chút tung tích nào, không ngờ bây giờ không cần tìm cô cũng tự xuất hiện như vậy, không uổng công anh đến Canada mà
"Lưu Vy Vy" - cô thật thà trả lời
"Còn Băng Băng. Tên thật của cô ấy!" - câu hỏi mang tính tò mò mà thôi, biết hay không cũng không quan trọng
Vy Vy bật cười nhìn mặt anh nghiêm túc như vậy thật đáng yêu:"Lưu Hạ Vy"
Cái tên thật đẹp, Vương Hạo thoáng có nét cười trên môi nhưng nhanh chóng lại biết mất trở về vẻ mặt ảm đạm bạn đầu
Bên ngoài cửa. Băng Băng định bước vào thì liền nghe thấy anh cùng chị cô nói về tên của mình. Sự thật cô tên là Hạ Vy, chị cô là Vy Vy. Giấc mơ đó không đơn giản mà.
Cách đây vài phút lúc cô bị Lôi Thiên mang đến trước khách sạn thì cô đã tỉnh lại. Cô không muốn gặp Vương Hạo ít nhất là bây giờ nhưng mà Lôi Thiên nói trên đó còn có cả người chị mà cô muốn tìm. Cô là vì như vậy mới đi lên đây. Còn chưa tính xổ Hắn ta vì dám thôi miên cô bằng cái lọ oải hương đó đâu
"Chuyện về dấu ấn giữa hai gia tộc, tôi không muốn Băng Băng biết"
Vy Vy gật đầu nhướng mày như hiểu:"Tất nhiên. Tôi cũng không có ý định nói cho nó biết. Chuyện này càng nhiều người biết thì tính mạng của chúng tôi càng khó mà đảm bảo được "
Phong thái bây giờ khác hẳn cô gái chỉ biết sợ hãi lúc mới bước vào phòng, cô như người khác từng câu từng chữ chắc chắn
Tay Băng Băng đang đặt trên cái chốt mở cửa dần dần thu lại. Dấu ấn? Tính mạng sao?
Băng Băng quay lại nhìn Lôi Thiên. Anh nhìn cô cũng hiểu được cô là vì sao mà nhìn anh
Cô đến trước mặt anh, tay nắm cà vạt đen trên cổ áo anh mà quấn lấy từng lọn ra vẻ bất cần:"Chuyện lúc nảy anh kể về quá khứ của hai gia tộc ấy, anh...liệu có phải đã bỏ sót chi tiết quan trọng nào rồi hay không? " - ánh mắt cô sắt bén chiếu thẳng lên người của Lôi Thiên
Anh Trai ! Em Yêu Anh Được Không ?Tác giả: Trần Băng NhiTruyện Ngôn Tình "Này! Con heo điênnnnn!!! Dậy mau lên, định gây ấn tượng với giáo viên ngay ngày đầu khai giảng trường anh hay sao thế?!"- vừa nói anh vừa xách tai cô em gái bé nhỏ khiến cô đau điếng la hét banh nhà lên cầu cứu. "Ba đi công tác rồi! Định cầu cứu ai?" - nghe cô la đã tai rồi anh cười ha hả tỏ vẻ trêu chọc nói tiếp "Ba đi đâu cơ?" - cô bật dậy trố mắt nhìn anh hét lên "Công tác " "Bao lâu?" "Một tháng." "Cái gì?" "Không nghe hay sao còn hỏi! Không nhanh lên thì anh đi trước đây!" - nói xong anh bỏ xuống dưới,dù không thể hiện ra nhưng trong lòng anh rất vui Cô ngồi vò đầu bức tai nghĩ:" Lần này chết chắc rồi! Thế nào cũng bị tơi tả như mấy con cá lả đả cho coi!"- (cá lả đả là cá gì? Chị gái này nói chuyện như thánh mới trốn viện vậy =))) "BĂNG BĂNG!!!!" Dưới nhà hét lên thất thanh Cô bay xuống giường làm vệ sinh cá nhân và thay đồ với tốc độ chóng mặt không thể nào nhanh hơn được. Chẳng hiểu sao cô lại rất nghe lời anh, mặc dù lúc nào mở miệng ra cô cũng bảo "không" nhưng sau đó lại… Lên đến phòng VIP cao cấp nhất của khách sạn, Vy Vy hết ngỡ ngàng lại đến thích thú cô nhảy lên giường nhún nhảy, tay tò mò đụng thứ này thứ kia.Vương Hạo từ xa nhìn cô bất giác nhếch môi:"Tôi không hiểu vì sao hai người là chị em song sinh mà từ tính cách cho đến mọi thứ đều khác nhau nhiều đến như vậy?"Vy Vy nghe anh nói xong liền bất động, anh ấy biết cô không phải Băng Băng sao? Không phải chứ nhanh như vậy đã bị phát hiện, tính cô có gì không giống chứ. Mẹ cô dạy cô như thế không lẽ không đúngAnh như đọc được suy nghĩ của Vy VyĐưa tay chỉ vào những thứ mà Vy Vy đang đụng vào mà trả lời:"Băng Băng từ nhỏ với những thứ này đã quen rồi, cô ấy còn không dùng nước hoa, nếu có thì chỉ là những mùi hương cực kì nhẹ bởi vì cô ấy dị ứng với những mùi nước hoa nồng hoặc hắc "Cô không biết nói gì cũng không biết làm gì, hai chân cứ dính chặt ở đó không thể nhúc nhíchVương Hạo từ phía cửa bước lại gần cô cười nhẹ:"Đừng căng thẳng như vậy. Tôi không làm gì cô cả. Chuyện dấu ấn và cách hoá giải nó tôi nghĩ cô là người rõ nhất. Nếu lúc nảy tôi không mang cô về đây thì e là ba tôi sẽ cho người giải quyết cô một cách sạch sẽ "Lúc này cô phản ứng lại. Thì ra chuyện dấu ấn anh cũng biết, còn nếu muốn hoá giải chính là giết cô cùng Băng Băng...Vy Vy rợn người"Cô tên là gì?"Bao nhiêu năm nay cho người điều tra cũng không thể tra ra được tên của cô gái song sinh này, đến cả cô ở đâu cũng không hề tìm được một chút tung tích nào, không ngờ bây giờ không cần tìm cô cũng tự xuất hiện như vậy, không uổng công anh đến Canada mà"Lưu Vy Vy" - cô thật thà trả lời"Còn Băng Băng. Tên thật của cô ấy!" - câu hỏi mang tính tò mò mà thôi, biết hay không cũng không quan trọngVy Vy bật cười nhìn mặt anh nghiêm túc như vậy thật đáng yêu:"Lưu Hạ Vy"Cái tên thật đẹp, Vương Hạo thoáng có nét cười trên môi nhưng nhanh chóng lại biết mất trở về vẻ mặt ảm đạm bạn đầuBên ngoài cửa. Băng Băng định bước vào thì liền nghe thấy anh cùng chị cô nói về tên của mình. Sự thật cô tên là Hạ Vy, chị cô là Vy Vy. Giấc mơ đó không đơn giản mà.Cách đây vài phút lúc cô bị Lôi Thiên mang đến trước khách sạn thì cô đã tỉnh lại. Cô không muốn gặp Vương Hạo ít nhất là bây giờ nhưng mà Lôi Thiên nói trên đó còn có cả người chị mà cô muốn tìm. Cô là vì như vậy mới đi lên đây. Còn chưa tính xổ Hắn ta vì dám thôi miên cô bằng cái lọ oải hương đó đâu"Chuyện về dấu ấn giữa hai gia tộc, tôi không muốn Băng Băng biết"Vy Vy gật đầu nhướng mày như hiểu:"Tất nhiên. Tôi cũng không có ý định nói cho nó biết. Chuyện này càng nhiều người biết thì tính mạng của chúng tôi càng khó mà đảm bảo được "Phong thái bây giờ khác hẳn cô gái chỉ biết sợ hãi lúc mới bước vào phòng, cô như người khác từng câu từng chữ chắc chắnTay Băng Băng đang đặt trên cái chốt mở cửa dần dần thu lại. Dấu ấn? Tính mạng sao?Băng Băng quay lại nhìn Lôi Thiên. Anh nhìn cô cũng hiểu được cô là vì sao mà nhìn anhCô đến trước mặt anh, tay nắm cà vạt đen trên cổ áo anh mà quấn lấy từng lọn ra vẻ bất cần:"Chuyện lúc nảy anh kể về quá khứ của hai gia tộc ấy, anh...liệu có phải đã bỏ sót chi tiết quan trọng nào rồi hay không? " - ánh mắt cô sắt bén chiếu thẳng lên người của Lôi Thiên