Tiếng piano du dương vang lên trong nhà thờ, nhịp điệu của nó rộn ràng khiến cho người nghe cũng cảm thấy hạnh phúc. Vị linh mục đứng trên lễ đài một cách trang nghiêm, ông mỉm cười hỏi cô dâu chú rể đang đứng trước mặt. "Mộc Tiểu Đồng, con có bằng lòng lấy Lăng Việt làm chồng hợp pháp của con không?" "Tôi không đồng ý!" Câu trả lời rõ ràng, dứt khoát khiến cả hội trường phút chốc trở nên náo loạn! Mộc Tiểu Đồng bất ngờ xé chiếc khăn voan trắng trên đầu xuống, cô chạy lên bục, trịnh trọng tuyên bố: "Tôi sẽ không lấy anh ta!" Dưới bục, chú rể khoác lên mình một thân vest màu đen, anh tuấn đứng đấy. Sắc mặt đầy vẻ kiêu ngạo mà lạnh lùng, đôi đồng tử lạnh lẽo không mang theo một chút tình cảm nào, nhìn chăm chú vào cây Thập Tự Giá ở trong nhà thờ. Hoàn toàn là vẻ lãnh đạm, sự im lặng của Lăng Việt có chút kỳ lạ, như thể anh không nghe thấy lời từ chối của cô dâu vậy! Nhưng lúc này mọi người bên dưới đã rối loạn hết lên. "Chuyện gì đang xảy ra vậy?" "Người phụ nữ này điên rồi sao? Thế mà…
Chương 49: Ngoan, Đừng Sợ (4)
Hào Môn: Trốn Gả 101 LầnTác giả: Đường Tiểu HàmTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngTiếng piano du dương vang lên trong nhà thờ, nhịp điệu của nó rộn ràng khiến cho người nghe cũng cảm thấy hạnh phúc. Vị linh mục đứng trên lễ đài một cách trang nghiêm, ông mỉm cười hỏi cô dâu chú rể đang đứng trước mặt. "Mộc Tiểu Đồng, con có bằng lòng lấy Lăng Việt làm chồng hợp pháp của con không?" "Tôi không đồng ý!" Câu trả lời rõ ràng, dứt khoát khiến cả hội trường phút chốc trở nên náo loạn! Mộc Tiểu Đồng bất ngờ xé chiếc khăn voan trắng trên đầu xuống, cô chạy lên bục, trịnh trọng tuyên bố: "Tôi sẽ không lấy anh ta!" Dưới bục, chú rể khoác lên mình một thân vest màu đen, anh tuấn đứng đấy. Sắc mặt đầy vẻ kiêu ngạo mà lạnh lùng, đôi đồng tử lạnh lẽo không mang theo một chút tình cảm nào, nhìn chăm chú vào cây Thập Tự Giá ở trong nhà thờ. Hoàn toàn là vẻ lãnh đạm, sự im lặng của Lăng Việt có chút kỳ lạ, như thể anh không nghe thấy lời từ chối của cô dâu vậy! Nhưng lúc này mọi người bên dưới đã rối loạn hết lên. "Chuyện gì đang xảy ra vậy?" "Người phụ nữ này điên rồi sao? Thế mà… Edit: SmallTreeBeta: Tiểu MaiKhông Re-up dưới mọi hình thức!!!!!!!!! Web truyện là trang truyện chính thức duy nhất, bọn mình đăng, hãy đọc ở đây để ủng hộ chúng mình nhé!!!!!!!Đột nhiên phát hiện bên cạnh mình có một người nữa.Anh ta sao lại nằm cạnh cô?Có lẽ là xuất phát từ sợ hãi cùng chán ghét đối với Lăng Việt, nên Mộc Tiểu Đồng đã vô thức tuột từ trên giường xuống, muốn cách anh xa một chút.Nhưng khi Mộc Tiểu Đồng đã hoàn toàn tỉnh táo lại, cô mới phát hiện sắc mặt lúc này của Lăng Việt rất nhợt nhạt không bình thường."Anh bị làm sao thế?" Cô phía xa, hướng Lăng Việt hô một câu.Người đàn ông nằm im trên giường, không hề có ý định đáp lại cô, c*̃ng không có chút biểu hiện của việc tỉnh lại.Thần sắc của Mộc Tiểu Đồng liền trở nên quái dị, bởi vì cô biết tên Lăng Việt kì quái này vô cùng nhạy cảm. Thế nhưng vừa rồi lúc cô bị ác mộng kia dọa sợ hét lớn như vậy, nhưng anh cũng không có một chút phản ứng.Không phải là đổ bệnh rồi đấy chứ?Nghĩ đến đây, cô không khỏi ngẩng đầu lên vụng trộm đánh giá anh. Trầm mặc một hồi, cô mới từ từ đến gần anh, đi đến bên giường chậm rãi ngồi xuống, nhẹ nhàng mở miệng gọi."Lăng Việt."Sẽ không chết chứ?Một ý nghĩ không hay thoáng hiện lên trong đầu Mộc Tiểu Đồng, khuôn mặt người đàn ông trắng bệch trong mộng ban nãy, không hiểu sao cô lại thấy có chút giống với khuôn mặt tuấn tú kia của Lăng Việt."Anh... Anh đừng làm tôi sợ mà!" Giọng nói Mộc Tiểu Đồng không khỏi run lên, thận trọng tiến sát lại bên cạnh tai anh, ngữ khí nhu hòa lộ ra dáng vẻ lo âu: "Lăng Việt!" Cô gọi anh lần nữa.Người đàn ông nằm trên giường kia như cảm thấy cái gì, lông mi của anh khẽ động đậy."Tôi lập tức đi gọi bác sĩ tới."Lúc này Mộc Tiểu Đồng không nghĩ như thế, cho dù bình thường tính tình của anh có tồi tệ đến mức nào, cáu kỉnh ra sao thì cô cũng không hy vọng anh sẽ xảy ra chuyện gì.Cô đứng lên, quay người muốn đi ra ngoài gọi người tới.Rất nhanh đã có một bàn tay kéo cô lại, động tác của Mộc Tiểu Đồng lập tức dừng lại.Cô vừa mới quay đầu lại liền nhìn thấy đôi mắt xanh lam của Lăng Việt. Chỉ là lúc này, trong mắt của anh nổi lên một tầng mơ hồ, hoàn toàn không giống ánh mắt sắc bén, lạnh lẽo như ngày thường.
Edit: SmallTree
Beta: Tiểu Mai
Không Re-up dưới mọi hình thức!!!!!!!!! Web truyện là trang truyện chính thức duy nhất, bọn mình đăng, hãy đọc ở đây để ủng hộ chúng mình nhé!!!!!!!
Đột nhiên phát hiện bên cạnh mình có một người nữa.
Anh ta sao lại nằm cạnh cô?
Có lẽ là xuất phát từ sợ hãi cùng chán ghét đối với Lăng Việt, nên Mộc Tiểu Đồng đã vô thức tuột từ trên giường xuống, muốn cách anh xa một chút.
Nhưng khi Mộc Tiểu Đồng đã hoàn toàn tỉnh táo lại, cô mới phát hiện sắc mặt lúc này của Lăng Việt rất nhợt nhạt không bình thường.
"Anh bị làm sao thế?" Cô phía xa, hướng Lăng Việt hô một câu.
Người đàn ông nằm im trên giường, không hề có ý định đáp lại cô, c*̃ng không có chút biểu hiện của việc tỉnh lại.
Thần sắc của Mộc Tiểu Đồng liền trở nên quái dị, bởi vì cô biết tên Lăng Việt kì quái này vô cùng nhạy cảm. Thế nhưng vừa rồi lúc cô bị ác mộng kia dọa sợ hét lớn như vậy, nhưng anh cũng không có một chút phản ứng.
Không phải là đổ bệnh rồi đấy chứ?
Nghĩ đến đây, cô không khỏi ngẩng đầu lên vụng trộm đánh giá anh. Trầm mặc một hồi, cô mới từ từ đến gần anh, đi đến bên giường chậm rãi ngồi xuống, nhẹ nhàng mở miệng gọi.
"Lăng Việt."
Sẽ không chết chứ?
Một ý nghĩ không hay thoáng hiện lên trong đầu Mộc Tiểu Đồng, khuôn mặt người đàn ông trắng bệch trong mộng ban nãy, không hiểu sao cô lại thấy có chút giống với khuôn mặt tuấn tú kia của Lăng Việt.
"Anh... Anh đừng làm tôi sợ mà!" Giọng nói Mộc Tiểu Đồng không khỏi run lên, thận trọng tiến sát lại bên cạnh tai anh, ngữ khí nhu hòa lộ ra dáng vẻ lo âu: "Lăng Việt!" Cô gọi anh lần nữa.
Người đàn ông nằm trên giường kia như cảm thấy cái gì, lông mi của anh khẽ động đậy.
"Tôi lập tức đi gọi bác sĩ tới."
Lúc này Mộc Tiểu Đồng không nghĩ như thế, cho dù bình thường tính tình của anh có tồi tệ đến mức nào, cáu kỉnh ra sao thì cô cũng không hy vọng anh sẽ xảy ra chuyện gì.
Cô đứng lên, quay người muốn đi ra ngoài gọi người tới.
Rất nhanh đã có một bàn tay kéo cô lại, động tác của Mộc Tiểu Đồng lập tức dừng lại.
Cô vừa mới quay đầu lại liền nhìn thấy đôi mắt xanh lam của Lăng Việt. Chỉ là lúc này, trong mắt của anh nổi lên một tầng mơ hồ, hoàn toàn không giống ánh mắt sắc bén, lạnh lẽo như ngày thường.
Hào Môn: Trốn Gả 101 LầnTác giả: Đường Tiểu HàmTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngTiếng piano du dương vang lên trong nhà thờ, nhịp điệu của nó rộn ràng khiến cho người nghe cũng cảm thấy hạnh phúc. Vị linh mục đứng trên lễ đài một cách trang nghiêm, ông mỉm cười hỏi cô dâu chú rể đang đứng trước mặt. "Mộc Tiểu Đồng, con có bằng lòng lấy Lăng Việt làm chồng hợp pháp của con không?" "Tôi không đồng ý!" Câu trả lời rõ ràng, dứt khoát khiến cả hội trường phút chốc trở nên náo loạn! Mộc Tiểu Đồng bất ngờ xé chiếc khăn voan trắng trên đầu xuống, cô chạy lên bục, trịnh trọng tuyên bố: "Tôi sẽ không lấy anh ta!" Dưới bục, chú rể khoác lên mình một thân vest màu đen, anh tuấn đứng đấy. Sắc mặt đầy vẻ kiêu ngạo mà lạnh lùng, đôi đồng tử lạnh lẽo không mang theo một chút tình cảm nào, nhìn chăm chú vào cây Thập Tự Giá ở trong nhà thờ. Hoàn toàn là vẻ lãnh đạm, sự im lặng của Lăng Việt có chút kỳ lạ, như thể anh không nghe thấy lời từ chối của cô dâu vậy! Nhưng lúc này mọi người bên dưới đã rối loạn hết lên. "Chuyện gì đang xảy ra vậy?" "Người phụ nữ này điên rồi sao? Thế mà… Edit: SmallTreeBeta: Tiểu MaiKhông Re-up dưới mọi hình thức!!!!!!!!! Web truyện là trang truyện chính thức duy nhất, bọn mình đăng, hãy đọc ở đây để ủng hộ chúng mình nhé!!!!!!!Đột nhiên phát hiện bên cạnh mình có một người nữa.Anh ta sao lại nằm cạnh cô?Có lẽ là xuất phát từ sợ hãi cùng chán ghét đối với Lăng Việt, nên Mộc Tiểu Đồng đã vô thức tuột từ trên giường xuống, muốn cách anh xa một chút.Nhưng khi Mộc Tiểu Đồng đã hoàn toàn tỉnh táo lại, cô mới phát hiện sắc mặt lúc này của Lăng Việt rất nhợt nhạt không bình thường."Anh bị làm sao thế?" Cô phía xa, hướng Lăng Việt hô một câu.Người đàn ông nằm im trên giường, không hề có ý định đáp lại cô, c*̃ng không có chút biểu hiện của việc tỉnh lại.Thần sắc của Mộc Tiểu Đồng liền trở nên quái dị, bởi vì cô biết tên Lăng Việt kì quái này vô cùng nhạy cảm. Thế nhưng vừa rồi lúc cô bị ác mộng kia dọa sợ hét lớn như vậy, nhưng anh cũng không có một chút phản ứng.Không phải là đổ bệnh rồi đấy chứ?Nghĩ đến đây, cô không khỏi ngẩng đầu lên vụng trộm đánh giá anh. Trầm mặc một hồi, cô mới từ từ đến gần anh, đi đến bên giường chậm rãi ngồi xuống, nhẹ nhàng mở miệng gọi."Lăng Việt."Sẽ không chết chứ?Một ý nghĩ không hay thoáng hiện lên trong đầu Mộc Tiểu Đồng, khuôn mặt người đàn ông trắng bệch trong mộng ban nãy, không hiểu sao cô lại thấy có chút giống với khuôn mặt tuấn tú kia của Lăng Việt."Anh... Anh đừng làm tôi sợ mà!" Giọng nói Mộc Tiểu Đồng không khỏi run lên, thận trọng tiến sát lại bên cạnh tai anh, ngữ khí nhu hòa lộ ra dáng vẻ lo âu: "Lăng Việt!" Cô gọi anh lần nữa.Người đàn ông nằm trên giường kia như cảm thấy cái gì, lông mi của anh khẽ động đậy."Tôi lập tức đi gọi bác sĩ tới."Lúc này Mộc Tiểu Đồng không nghĩ như thế, cho dù bình thường tính tình của anh có tồi tệ đến mức nào, cáu kỉnh ra sao thì cô cũng không hy vọng anh sẽ xảy ra chuyện gì.Cô đứng lên, quay người muốn đi ra ngoài gọi người tới.Rất nhanh đã có một bàn tay kéo cô lại, động tác của Mộc Tiểu Đồng lập tức dừng lại.Cô vừa mới quay đầu lại liền nhìn thấy đôi mắt xanh lam của Lăng Việt. Chỉ là lúc này, trong mắt của anh nổi lên một tầng mơ hồ, hoàn toàn không giống ánh mắt sắc bén, lạnh lẽo như ngày thường.