Trong không gian rộng lớn, xung quanh một màu trắng toát đến nỗi có thể khiến loá mắt, có một cô gái trẻ. Cô trông rất xinh đẹp, mắt phượng mày ngài, khuôn mặt tròn trịa nước da hồng hào như một con búp bê trong tủ kính. Mắt cô dần dần mở ra. Cô ngạc nhiên nhìn xung quanh. Trong lòng thì nghĩ thầm: mình đang ở đâu đây nhỉ? Chợt có một tiếng nói hơi nhỏ vang lên:" Xin chào kí chủ. Chào mừng kí chủ đến không gian hệ thống" Cô giật mình nhìn lại quanh mình. Giọng nói đó có phần trẻ con lại vang lên: " Kí chủ ở đây. Dưới chân ngài đây này". Nhàn Vũ cúi xuống thì thấy một chú thỏ trắng muốt,mượt mà. Ánh mắt cô tràn đầy sự cảnh giác nhưng khi nhìn thấy nó thì lại đầy sự cưng chiều. Cô bế nó lên, vuốt lông nó với vẻ mặt thỏa mãn. Nhưng chú thỏ trắng nào đó lại vô cùng khổ sở thoát thân khỏi cái ôm đó. Trong mắt nó bây giờ thì kí chủ như ác mộng giày vò nó vậy. Nó vội vàng lên tiếng nhằm thu hút sự chú ý và chạy:"Kí chủ không thắc mắc đây là đâu sao?" Cô trông vô cùng bình tĩnh đáp:" Có chứ…
Chương 61: Đại Náo Tu Chân Giới (25)
Nữ Phụ Công Lược TruyệnTác giả: Băng LiênTruyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngTrong không gian rộng lớn, xung quanh một màu trắng toát đến nỗi có thể khiến loá mắt, có một cô gái trẻ. Cô trông rất xinh đẹp, mắt phượng mày ngài, khuôn mặt tròn trịa nước da hồng hào như một con búp bê trong tủ kính. Mắt cô dần dần mở ra. Cô ngạc nhiên nhìn xung quanh. Trong lòng thì nghĩ thầm: mình đang ở đâu đây nhỉ? Chợt có một tiếng nói hơi nhỏ vang lên:" Xin chào kí chủ. Chào mừng kí chủ đến không gian hệ thống" Cô giật mình nhìn lại quanh mình. Giọng nói đó có phần trẻ con lại vang lên: " Kí chủ ở đây. Dưới chân ngài đây này". Nhàn Vũ cúi xuống thì thấy một chú thỏ trắng muốt,mượt mà. Ánh mắt cô tràn đầy sự cảnh giác nhưng khi nhìn thấy nó thì lại đầy sự cưng chiều. Cô bế nó lên, vuốt lông nó với vẻ mặt thỏa mãn. Nhưng chú thỏ trắng nào đó lại vô cùng khổ sở thoát thân khỏi cái ôm đó. Trong mắt nó bây giờ thì kí chủ như ác mộng giày vò nó vậy. Nó vội vàng lên tiếng nhằm thu hút sự chú ý và chạy:"Kí chủ không thắc mắc đây là đâu sao?" Cô trông vô cùng bình tĩnh đáp:" Có chứ… Những người kia liền lấy kiếm ra hợp sức với Dạ Ảnh tấm công. Nguyệt Phá thần tiên kia thấy tình hình không ổn liền bỏ chạy.- Ha ha...Các ngươi không bắt được bổn tôn đâu. Đừng hòng.Hắn ta điên cuồng nói rồi ném một quả bom khói ra cản trở tầm nhìn. Đến khi màn sương tan đi, xung quanh đã chẳng nhìn thấy bóng dáng của hắn đâu nữa.- Hừ. Để hắn trốn thoát rồi.- Thôi kệ đi. Dọn hết đống lộn xộn này đã.- Không. Đi bắt tên nham hiểm đó trước đã.- Nhưng còn thiên cung thì sao?- Mặc kệ c*̃ng được mà.....Tất cả đều loạn thành một đoàn, người thì muốn đuổi, người thì muốn dẹp ở đây đã. Đến lúc có người thông báo đến:- Thiên vương cùng Thiên hậu trúng độc rồi!- Gì cơ?- Mau đến tẩm cung.- Mau lên...Những thần tiên kia có chút ngạc nhiên, ồ ạt về tẩm cung của Thiên hoàng.____________________________________________________________________________________________Đến nơi, họ thấy Thiên hoàng đang nằm trên chiếc giường lớn, xung quanh là các vị thần y ( thần trong thần tiên nha).- Thiên hoàng!!!Vừa vào trong, đã có người hô lên. Nhìn tên Thiên hoàng đang nằm như hấp hối trên giường, Nhàn Vũ tỏ vẻ lừa gạt.Hắn cùng lắm nằm giường có mấy ngày rồi tự khỏi thôi chứ có chết được đâu. Nhưng người phụ nữ bên cạnh thì không giữ được nổi mạng sống nha.Chắc chắn có chuyện liên quan.- Để ta lên bắt mạch. Ta coi như biết một chút y thuật.Nhàn Vũ nói. Các vị thần khác quay sang cô nhìn bằng ánh mắt lạ thường. Chắc chắn có biến.- Nếu ta cứu được ông ta. Thì ông ta phải trao Thiên hoàng vị cho hắn.Hóa ra có lí do nha. Thế thì sao có thể để cô ta đạt được chứ. Dù cái chức Thiên hoàng không có thực lực tối cao nhưng lại có quyền hơn các thần tiên khác.Bọn họ ngu ngốc gì mà đưa cho cô cơ chứ. Nhưng lại có kẻ ngu ngốc gây chuyện.- Được thôi. Vậy nếu ngươi không chữa được thì sao?Một cậu thanh niên lên tiếng nói. Mọi người nhìn lại, có người mặc bộ áo bào màu vàng, khẩn trương nhìn Nhàn Vũ. Những vị thần biến sắc, kính cẩn cúi người chào:- Kính chào thái tử.- Miễn lễ. Ngươi thực sự có thể chữa được cho họ sao?Vị thái tử kia đứng ra hỏi. Hắn dùng khí thế bá vương áp chế cô. Nhàn Vũ chỉ mỉm cười lạnh lẽo, tỏa uy áp.Cả các vị thần thấy thứ gì đó đang áp chế cơ thể mình. Cả người như không khỏe, mồ hôi lạnh tuôn dòng, không khí như bị đè ép, không thông.Nói chung là cả cơ thể đều không có chỗ nào thấy ổn!!!!Kể cả thái tử cũng thấy không ổn.- Đây...đây là....bá khí đế vương.
Những người kia liền lấy kiếm ra hợp sức với Dạ Ảnh tấm công. Nguyệt Phá thần tiên kia thấy tình hình không ổn liền bỏ chạy.
- Ha ha...Các ngươi không bắt được bổn tôn đâu. Đừng hòng.
Hắn ta điên cuồng nói rồi ném một quả bom khói ra cản trở tầm nhìn. Đến khi màn sương tan đi, xung quanh đã chẳng nhìn thấy bóng dáng của hắn đâu nữa.
- Hừ. Để hắn trốn thoát rồi.
- Thôi kệ đi. Dọn hết đống lộn xộn này đã.
- Không. Đi bắt tên nham hiểm đó trước đã.
- Nhưng còn thiên cung thì sao?
- Mặc kệ c*̃ng được mà.
....
Tất cả đều loạn thành một đoàn, người thì muốn đuổi, người thì muốn dẹp ở đây đã. Đến lúc có người thông báo đến:
- Thiên vương cùng Thiên hậu trúng độc rồi!
- Gì cơ?
- Mau đến tẩm cung.
- Mau lên...
Những thần tiên kia có chút ngạc nhiên, ồ ạt về tẩm cung của Thiên hoàng.
____________________________________________________________________________________________
Đến nơi, họ thấy Thiên hoàng đang nằm trên chiếc giường lớn, xung quanh là các vị thần y ( thần trong thần tiên nha).
- Thiên hoàng!!!
Vừa vào trong, đã có người hô lên. Nhìn tên Thiên hoàng đang nằm như hấp hối trên giường, Nhàn Vũ tỏ vẻ lừa gạt.
Hắn cùng lắm nằm giường có mấy ngày rồi tự khỏi thôi chứ có chết được đâu. Nhưng người phụ nữ bên cạnh thì không giữ được nổi mạng sống nha.
Chắc chắn có chuyện liên quan.
- Để ta lên bắt mạch. Ta coi như biết một chút y thuật.
Nhàn Vũ nói. Các vị thần khác quay sang cô nhìn bằng ánh mắt lạ thường. Chắc chắn có biến.
- Nếu ta cứu được ông ta. Thì ông ta phải trao Thiên hoàng vị cho hắn.
Hóa ra có lí do nha. Thế thì sao có thể để cô ta đạt được chứ. Dù cái chức Thiên hoàng không có thực lực tối cao nhưng lại có quyền hơn các thần tiên khác.
Bọn họ ngu ngốc gì mà đưa cho cô cơ chứ. Nhưng lại có kẻ ngu ngốc gây chuyện.
- Được thôi. Vậy nếu ngươi không chữa được thì sao?
Một cậu thanh niên lên tiếng nói. Mọi người nhìn lại, có người mặc bộ áo bào màu vàng, khẩn trương nhìn Nhàn Vũ. Những vị thần biến sắc, kính cẩn cúi người chào:
- Kính chào thái tử.
- Miễn lễ. Ngươi thực sự có thể chữa được cho họ sao?
Vị thái tử kia đứng ra hỏi. Hắn dùng khí thế bá vương áp chế cô. Nhàn Vũ chỉ mỉm cười lạnh lẽo, tỏa uy áp.
Cả các vị thần thấy thứ gì đó đang áp chế cơ thể mình. Cả người như không khỏe, mồ hôi lạnh tuôn dòng, không khí như bị đè ép, không thông.
Nói chung là cả cơ thể đều không có chỗ nào thấy ổn!!!!
Kể cả thái tử cũng thấy không ổn.
- Đây...đây là....bá khí đế vương.
Nữ Phụ Công Lược TruyệnTác giả: Băng LiênTruyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngTrong không gian rộng lớn, xung quanh một màu trắng toát đến nỗi có thể khiến loá mắt, có một cô gái trẻ. Cô trông rất xinh đẹp, mắt phượng mày ngài, khuôn mặt tròn trịa nước da hồng hào như một con búp bê trong tủ kính. Mắt cô dần dần mở ra. Cô ngạc nhiên nhìn xung quanh. Trong lòng thì nghĩ thầm: mình đang ở đâu đây nhỉ? Chợt có một tiếng nói hơi nhỏ vang lên:" Xin chào kí chủ. Chào mừng kí chủ đến không gian hệ thống" Cô giật mình nhìn lại quanh mình. Giọng nói đó có phần trẻ con lại vang lên: " Kí chủ ở đây. Dưới chân ngài đây này". Nhàn Vũ cúi xuống thì thấy một chú thỏ trắng muốt,mượt mà. Ánh mắt cô tràn đầy sự cảnh giác nhưng khi nhìn thấy nó thì lại đầy sự cưng chiều. Cô bế nó lên, vuốt lông nó với vẻ mặt thỏa mãn. Nhưng chú thỏ trắng nào đó lại vô cùng khổ sở thoát thân khỏi cái ôm đó. Trong mắt nó bây giờ thì kí chủ như ác mộng giày vò nó vậy. Nó vội vàng lên tiếng nhằm thu hút sự chú ý và chạy:"Kí chủ không thắc mắc đây là đâu sao?" Cô trông vô cùng bình tĩnh đáp:" Có chứ… Những người kia liền lấy kiếm ra hợp sức với Dạ Ảnh tấm công. Nguyệt Phá thần tiên kia thấy tình hình không ổn liền bỏ chạy.- Ha ha...Các ngươi không bắt được bổn tôn đâu. Đừng hòng.Hắn ta điên cuồng nói rồi ném một quả bom khói ra cản trở tầm nhìn. Đến khi màn sương tan đi, xung quanh đã chẳng nhìn thấy bóng dáng của hắn đâu nữa.- Hừ. Để hắn trốn thoát rồi.- Thôi kệ đi. Dọn hết đống lộn xộn này đã.- Không. Đi bắt tên nham hiểm đó trước đã.- Nhưng còn thiên cung thì sao?- Mặc kệ c*̃ng được mà.....Tất cả đều loạn thành một đoàn, người thì muốn đuổi, người thì muốn dẹp ở đây đã. Đến lúc có người thông báo đến:- Thiên vương cùng Thiên hậu trúng độc rồi!- Gì cơ?- Mau đến tẩm cung.- Mau lên...Những thần tiên kia có chút ngạc nhiên, ồ ạt về tẩm cung của Thiên hoàng.____________________________________________________________________________________________Đến nơi, họ thấy Thiên hoàng đang nằm trên chiếc giường lớn, xung quanh là các vị thần y ( thần trong thần tiên nha).- Thiên hoàng!!!Vừa vào trong, đã có người hô lên. Nhìn tên Thiên hoàng đang nằm như hấp hối trên giường, Nhàn Vũ tỏ vẻ lừa gạt.Hắn cùng lắm nằm giường có mấy ngày rồi tự khỏi thôi chứ có chết được đâu. Nhưng người phụ nữ bên cạnh thì không giữ được nổi mạng sống nha.Chắc chắn có chuyện liên quan.- Để ta lên bắt mạch. Ta coi như biết một chút y thuật.Nhàn Vũ nói. Các vị thần khác quay sang cô nhìn bằng ánh mắt lạ thường. Chắc chắn có biến.- Nếu ta cứu được ông ta. Thì ông ta phải trao Thiên hoàng vị cho hắn.Hóa ra có lí do nha. Thế thì sao có thể để cô ta đạt được chứ. Dù cái chức Thiên hoàng không có thực lực tối cao nhưng lại có quyền hơn các thần tiên khác.Bọn họ ngu ngốc gì mà đưa cho cô cơ chứ. Nhưng lại có kẻ ngu ngốc gây chuyện.- Được thôi. Vậy nếu ngươi không chữa được thì sao?Một cậu thanh niên lên tiếng nói. Mọi người nhìn lại, có người mặc bộ áo bào màu vàng, khẩn trương nhìn Nhàn Vũ. Những vị thần biến sắc, kính cẩn cúi người chào:- Kính chào thái tử.- Miễn lễ. Ngươi thực sự có thể chữa được cho họ sao?Vị thái tử kia đứng ra hỏi. Hắn dùng khí thế bá vương áp chế cô. Nhàn Vũ chỉ mỉm cười lạnh lẽo, tỏa uy áp.Cả các vị thần thấy thứ gì đó đang áp chế cơ thể mình. Cả người như không khỏe, mồ hôi lạnh tuôn dòng, không khí như bị đè ép, không thông.Nói chung là cả cơ thể đều không có chỗ nào thấy ổn!!!!Kể cả thái tử cũng thấy không ổn.- Đây...đây là....bá khí đế vương.